Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 305: Bí thư Nghiêm muốn sính lễ




Liễu Gia Sơn sản xuất ra chiếc điều hoà, thông tin này, truyền đi như diều gặp gió. Mấy năm gần đây, Liễu Gia Sơn một vùng nông thôn hẻo lánh lạc hậu, nay không những làm cho mọi người ngạc nhiên thậm chí còn mở mày mở mặt. Hai năm về trước, sản xuất ra máy đào và máy ủi đất, đã khiến cho mọi người phải ngạc nhiên rồi, lần này đến máy điều hoà cũng sản xuất ra.
Chẵng lẽ phong cách sống của " Tầng lớp tư sản", cũng bắt đầu xuất hiện ở thành phố Bảo Châu hay sao?
" Được, được...."
Phản ứng đầu tiên sau khi biết được thông tin này của Nghiêm Ngọc Thành, là nói đúng một từ được, hai từ được, trong lòng bí thư Nghiêm vui mừng khôn xiết.
Cha là bạn tri kỷ của bác, biết nguyên do vì sao bí thư Nghiêm lại vui mừng như vậy.
Quyết sách thực hiện kế hoạch " Hoả cử" của quốc hội vừa mới thực thi, Liễu Gia Sơn lập tức đưa ra "Sản phẩm mang tính khoa học kí thuật cao", quả nhiên vừa muốn bắt đầu đi ngủ, có người mang gối đến.
" Bí thư, tôi thấy có thể dựa vào Liễu Gia Sơn làm trung tâm, thành lập một khu công nghiệp sản xuất hàng hoá mang tính khoa học kỹ thuật cao."
Cha uống trà, chầm chậm nói.
Nội dung thứ hai của kế hoạch " Hoả cự", chính là xây dựng và phát triển các khu công nghiệp sản xuất khoa học kĩ thuật cao, xây dựng phát triển thi trường trong nước và nước ngoài, khu vực tập trung khoa học kĩ thuật cao, lực lượng sản xuất chính là sử dụng các công nghệ mang tính kĩ thuật cao.
Đề nghị của cha rất phù hợp với văn kiện của quốc hội.
Nghiêm Ngọc Thành suy nghĩ một lúc, nói: "Thành lập khu công nghiệp sản xuất các sản phẩm mang tính khoa học kỹ thuật cao, đương nhiên phải thục hiện rồi, nhưng Liễu Gia Sơn địa điểm hình như hẹp quá...."
Nghiêm Ngọc Thành thích làm những chuyện " Đại sự", nhỏ quá thường không quan tâm.
Cha cười: " Tôi nói lấy Liễu Gia Sơn làm trung tâm, lấy công ty Đằng Phi làm đại diện đi đầu."
Về phần địa hình, chúng ta có thể mở rộng để phù hợp với điều kiện, không chỉ giới hạn trong Liễu Gia Sơn, chúng ta mở rộng thêm ra các khu vục lân cận...Tôi thấy có thể gộp Hồng Kỳ Công Xã vào một khu..."
Nghiêm Ngọc Thành trầm ngâm một lúc, vung tay, nói: " Đã như vậy rồi, chúng ta phải mở rộng ra thôi, quy hoạch cả ngọn núi Đài Sơn vào bản thiết kế, thành lập một khu công nghệp khoa học kỹ thuật cao cấp của huyện."
Cha ngạc nhiên: " Cấp huyện?"
" Đúng vậy, nếu là một khu công nghệp khoa học kỹ thuật cao, về mặt chính sách phải được chú trọng, về mặt cấp bậc hành chính cũng phải nâng cấp, như vậy mới thể hiện lòng quyết tâm ủng hộ hết mình của thành phố với các sản phẩm mang tính kỹ thuật cao."
Cha ngật đầu: " Vậy thì phải nhận được sự phê duyệt của tỉnh."
" Việc này không quan trọng, chúng ta vừa bắt tay vào làm, vừa báo cáo lên tỉnh chờ phê duyệt."
Bí thư Nghiêm lại làm " Một vị anh hùng" , vẫn như cũ, gạo đã nấu thành cơm, xem tỉnh có phê duyệt hay không? Vấn đề này, cha và Chu tiên sinh không những đau đầu, mà chủ tịch tỉnh Liêu Khánh Khai người ủng hộ Nghiêm Ngọc Thành hết mình cũng có lúc phải đau đầu.
Cũng may đây là văn kiện của quốc hội, nên đầu của chủ tịch tỉnh Liêu không đau dữ dội.
Cha dựa dựa tay vào thành ghế sô fa, hai tay xoa đầu.
Nghiêm Ngọc Thành quyết tâm, cha theo thói quen, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề kỹ thuật, cha đang suy nghĩ làm thế nào để quản lý khu công nghệp khoa học kỹ thuật cao này, thậm chí còn suy nghĩ đến vấn đề phải điều ai đến làm công việc quản lý.
" Alô, tiểu tử, đang làm gì đó?"
Nghiêm Ngọc Thành nhìn thấy cha đang nhập tâm suy nghĩ, không tiện quấy rầy, liền chuyển chủ đề khác.
" Bức tranh đâu?"
Tôi không ngẩng đầu lên, ngồi bên cạch Nghiêm Phi nhìn cô bé vẽ tranh.
Năm nay Nghiêm Phi tròn 20 tuổi, đã trở thành một thiếu nữ rồi, thân hình mềm mại uyển chuyển, đầy đặn, ba phần ngây ngô giảm đi, nhưng lại tăng thêm ba phần nữ tính, và được công nhận là hoa khôi trường đại học Ninh Thanh, có rất nhiều người để ý.
Bởi vì đang nói chuyện ở phòng khách, tiểu nha đâu cầm khung tranh, vừa vẽ vừa nhìn, đối tượng ngắm chính là hai người cha và bạn trai.
Nghiêm Ngọc Thành không giận: " Cháu vẽ gì mà vẽ?"
" Cháu không biết vẽ nhưng biết nhìn, bí thư Nghiêm, nhìn bác trong bức tranh của Phi Phi vẽ rất đẹp trai."
Tôi cười trêu chọc.
" Đang vẽ bác?"
Nghiêm Ngọc Thành sững sốt.
" Cầm nó đến đây cho cha xem."
Nghiêm Phi lắc đầu, nói: " Đợi con chút nữa, vẫn chưa vẽ xong..."
Nghiêm Ngọc Thành vốn không quan tâm, mắt nhìn chằm chằm vào tôi rồi cười thầm, bộ dạng trông rất giống một kẻ ăn trộm, trong lòng không yên, không nhẫn lại được, đứng dậy bước đến nhìn, đội nhiên mắt trợn tròn, miệng há hốc.
Nghiêm Phi vẽ bí thư Nghiêm toàn thân mặc bộ quần áo jeans.
Trên bức tranh, Nghiêm Ngọc Thành mặc chiếc quần jeans, đội mũ bò, miệng ngậm điếu thuốc lá, bộ dạng uy nghiêm của bí thư tỉnh uỷ thành phố đi đâu mất rồi?
Đây là Nghiêm Phi nhìn cha mình, rồi "Bút hạ lưu tình ", không vẽ cha mình linh tinh.
" Được rồi, hai đứa bé này....Thằng nhóc này, dám trêu chọc bác?"
Nghiêm Ngọc Thành nhìn tôi , hờn trách.
Nhìn cha đang đờ người ra, Nghiêm Phi cười, nha nội tôi nhìn không được, cười ngặt ngoẹ, nằm xuống sô fa.
" Chuyện gì vậy?"
Giải Anh thấy bên này náo nhiệt, không xem TV nữa, bước đến, vừa nhìn thấy, cũng lập tức cười.
" Ôi chao, Phi Phi, con vẽ cha mình đẹp trai quá đó...Cha ngoài đời đâu được đẹp trai như vậy?"
Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt nhìn, nhìn mình trong bức tranh " Anh tuấn tiêu sái ", nhịn không được cũng phì cười, xoa đầu Nghiêm Phi, nói: " Phi Phi, vẽ rất đẹp...Cho bạn trai con mượn một lát, có được hay không?"
Nhìn thấy tôi và Nghiêm Phi đã trưởng thành, còn nửa năm nữa là học năm thứ ba rồi, Nghiêm Ngọc Thành thầm chấp nhận mối quan hệ của chúng tôi.
Nghiêm Phi cười gật đầu, hỏi một câu: " Cha, con thiết kế bộ quần áo jeans cho cha có đẹp không?"
Tiểu nha đầu này là đang nghĩ đến " Người mẫu trang phục", tiến hành vẽ tranh làm bài tập.
Nghiêm Ngọc Thành cười, nói: " Rất đẹp, nhưng cha có tuổi rồi, bộ quần áo như vậy, sợ không mặc hợp."
Nghiêm Phi nhìn cha mình một lúc, nói: " Cha còn rất trẻ, không già một chút nào."
Nghiêm Ngọc Thành nghe thấy con gái nói như vậy, trong lòng rất vui, không quan tâm đến thời gian, nhớ lại những năm làm chủ nhiệm Hồng Kì Công Xã, bây giờ thấm thoát đã 50 tuổi rồi, nghe con gái mình đang khen, bí thư Nghiêm tủm tỉm cười, " Yêu ai yêu cả đường đi", bắt đầu khách sáo với tôi, nói chuyện rất nhẹ nhàng.
" Tiểu tử, cháu nói đi, làm thế nào để mở một khu công nghiệp kỹ thuật cao?"
" Rất tốt, xí nghiệp Hương Trấn của khu Đài Sơn, vốn là nơi phát triển tối nhất thành phố Bảo Châu, quy mô rất khả quan, về cơ bản, thành lập một khu công nghiệp kỹ thuật cao, hoàn toàn có thể, nhưng nếu làm như vậy, cháu có chút lo lắng đến khu vực Tú Thành.
Mặc dù tôi chỉ nhìn Nghiêm Phi vẽ tranh, nhưng những lời cha và Nghiêm Ngọc Thành nói chuyện, tôi nghe rất rõ ràng.
Nghiêm Ngọc Thành hiểu rõ ý của tôi, nói: "Việc đó không quan trọng, phải có cạnh tranh mới có động lực mà, tóm lại không thể nói phát triển của khu vục phụ thuộc vào chính sách của chính phủ, muốn đảm bảo vị trí khu Tú Thành vào vị trí thứ nhất? Nhất định phải cố gắng mới được."
Lúc Nghiêm Ngọc Thành còn là bí thư tỉnh uỷ thành phố Bảo Châu, lúc nào cũng hướng phía trước chạy, sợ bị huyện Hướng Dương đuổi kịp, hôm nay làm bí thư thành phố Bảo Châu mới, lại nói những lời " " Đại công vô tư " như vậy.
Thực ra chuyện này cũng rất bình thường, bản thân bí thư Nghiêm luôn trợn mắt nhìn chằm chằm thành phố Hồng Dương và thành phố Đại Ninh không chớp mắt? Theo tốc độ phát triển của thành phố Bảo Châu mới, năm nay thành phố Hồng Dương đã " Trảm lạc mã hạ " , đối thủ thật sự bây giờ chỉ còn lại thành phố Đại Ninh thôi.
Chỉ cần có cơ hội, bí thư Nghiêm không quan tâm thành phố Đại Ninh " Trảm lạc mã hạ ".
Tôi cười: " Tôi thấy sau kế hoạch " Hoả cự" được áp dụng, các khu công nghiệp kỹ thuật cao được mở ra khắp nơi, khu vực Đài Sơn lên vị trí cấp phó huyện, không thành vấn đề, mọi người đều làm như vậy."
Nghiêm Ngọc Thành nghe thấy một địa điểm, nhíu mày: "Ý cháu muốn nói, không có gì đặc biệt."
Tính cách của người này là như vậy đó, chuyện " Mẫn nhiên chúng nhân ", bê ngoài tỏ vẻ có hứng thú nhưng trong lòng vui.
Tôi mỉm cười nói: " Đặc biệt gì mấy thứ này, không phải bây giờ có rất nhiều khu công nghiệp mọc lên sao, cấp bậc hành chính rất cao, mấu chốt ở đây chính là thành quả thực tế, cháu có đề nghị, đó là đưa vấn đề ra để lãnh đạo thảo luận."
Nghiêm Ngọc Thành hai mắt trợn tròn : " Có gì thì nói thẳng ra."
" Hì hì, vấn đề thứ nhất ý tưởng và đầu tư vào ý tưởng, đây chính là nội dung quan trọng nhất trong kế hoạch " Hoả cử", công ty Đằng Phi dựa vào lực lượng kĩ thuật của mình, nghiên cứu chế tạo ra chiếc điều hoà, đây là một ví dụ đặc biệt, Liễu Gia Sơn có được như ngày hôm nay nhờ hồng phúc của tổ tiên, trong thời buổi cải cách kỹ thuật chịu khó đầu tư sửa đổi, những mô hình xí nghiệp nhỏ khác, sợ không có lòng can đảm này, cho là có lòng can đảm, thực lực tài chính cũng không lớn mạnh, nói đến Liễu Gia Sơn, có thể đề nghị bọn họ thành lập một bộ phận chuyên môn, độc lập nghiê cứu ra những sản phẩm mang tính kĩ thuật cao, độc lập hoạch tính, tự phụ trách thua lỗ."
Nghiêm Ngọc Thành ngạc nhiên: " Công ty nghiên cứu, độc lập hoạch tính, tự phụ trách thua lỗ?"
Cũng khó trách vì sao Nghiêm Ngọc Thành lại giật mình, nguồn gốc tất cả các bộ phận nghiên cứu của viện nghiên cứu, đều thuộc về kết cấu hoặc nói một cách khác, khoa học là kết cấu kỹ thuật, cấp phát tiền là do chính phủ đầu tư, một bộ phận trong xí nghiệm, cũng không ngoại lệ.
Thành tích của bộ phận nghiên cứu, là thành quả kỹ thuật, thu được bao nhiêu bằng, khen thưởng cũng phải cân nhắc một cách rất kỹ lưỡng.
Độc lập một bộ phận sản xuất, tự phụ trách thua lỗ, từ trước đến giờ chưa nghe qua.
" Đúng rồi, chính là bộ phận nghiên cứu thành lập, tự vận hành thành một công ty độc lập, thành quả nghiên cứu của bọn họ, có thể sản xuất thành sản phẩm và đưa ra tiêu thụ, căn cứ và dự đoán có thể phát sinh một hiệu ứng kinh tế, giá cả phù hợp với tiêu chuẩn, giá cả cạnh tranh, ví dụ cùng một thành quả khoa học kĩ thuật, công ty Đằng Phi muốn có được sản phẩm đó, các công ty khác cũng muốn, như vậy không nhất định là chuyển nhượng cho công ty Đằng Phi, công ty nào trả giá cao hơn, chuyển nhượng cho công ty đó, cư như vậy, công ty nghiên cứu không những có động lục, mà công ty Đằng Phi cũng vì sức sản xuất hiện tại mà coi trọng việc chuyển hoá khoa học kĩ thuật. Vì ánh mắt của mỗi một người, mỗi một công ty đều có giới hạn, thành quả của một số ngành nghiên cứu khoa học, là dựa vào sự lao động vất vả của những nhân viên nghiên cứu mà có, chỉ là những công ty lớn không có con mắt tinh nhanh, đã làm mai một nói, đây là một sự lãng phí rất lớn.
Việc ban bố " Kế hoạch Hoả cự", tôi nghiên cứu cục kì chi tiết, lúc này nói ra, bản thân cũng không phải là " Ngôn chi vô vật ".
Ánh mắt của Nghiêm Ngọc Thành sáng lên.
Mỗi lần bác ấy nghe được một đề nghị hay, hoặc nghĩ ra một điểm gì tốt đẹp, đều thể hiện vẻ mặt này.
" Như vậy nếu thành quả của bộ phận nghiên cứu, mọi người không để ý? Lúc đó làm thế nào? Chẳng lẽ nhân viên trong bộ phận nghiên cứu không có tiền lương nữa?"
Cha đột nhiên lên tiếng hỏi.
" Nếu mọi người không quan tâm, vậy có thể chứng minh phương hướng nghiên cứu của bọn họ có vấn đề, lãng phí thời gian, và kiến thức vào sản phẩm nghiên cứu, dẫn đến cơ chế cạnh tranh, bảo bọn họ phải quan tâm đến nhu cầu của thị trường, sản phẩm manh tính kỹ thuật cao đang là nhu cầu cấp bách của thị trường....Còn về tiền lương của nhân viên nghiên cứu, đãi ngộ cơ bản đương nhiên phải được đảm bảo rồi, dù sao cũng không phải là sản xuất tập thể. Thời gian rất dài, chuyện thành công không phải là một sớm một chiều, đầu tư ban đầu vẫn là quan trọng, nhưng thành quả nghiên cứu chính là kết quả của hiệu ích kinh tế thực tế của sản xuất, tiền thưởng và lợi nhuận của bọn họ nhất định phải có đi liền với nhau, như vậy mới tạo ra động lực trong công việc."
Thực tế trước mắt là như vậy, sau khi thành quả nghiên cứu được nhận giải thưởng càng phải chú trọng nâng cao chất lượng sản phẩm, việc này không thể lơ là được.
Cha và Nghiêm Ngọc Thành nhìn nhau, gật đầu.
" Uhm, cháu nói tiếp đi."
" Dựa vào tình hình xí nghiệp thành phố Bảo Châu trước mắt, ngoài mấy xí nghiệp có quy mô lớn ra và doanh nghiệp thuộc tỉnh ra, chỉ có công ty Đằng Phi có đầy đủ điều kiện về tài chính, cháu có thể đến thuyết phục bác Năm thục hiện."
Cha lại gật đầu.
Cha biết tôi có ảnh hưởng rất lớn đối với bác Năm.
" Ngoài ra, theo đề xướng trong kế hoạch Hoả cử, khu vực trong thành phố và khu vực huyện, có thể thành lập ra quỹ ý tưởng, chuyên dụng giúp đỡ ũng hộ những doanh nghiệp nhỏ có năng lục phát triển ý tưởng kỹ thuật, như vậy cháu thấy bộ khoa học bên đó có thể thành lập một bộ phận chuyên môn đi phụ trách, cùng lúc cổ vũ những ý tưởng kỹ thuật, nhấn mạnh quyền sở hữu trí tuệ, quyền trí tuệ chính là một bộ phận trong hiệu ích kinh tế, không thể để người khác đánh cắp được, có thể làm đơn xin bảo vệ quyền sơ hữu trí tuệ."
Điểm này, đối với các doanh nghiệp trong nước thời điểm này mà nói, rất mơ hồ, đặc biệt là " Gian hoạt tự quỷ đích đông doanh uy nô ", cách gọi một loại " Hầu tử dân tộc ", quan sát hỏi thăm thường xuyên hoặc ra cờ hiệu hợp tác, làm rõ ràng thân phận "Quốc tế hữu nhân " , lợi dụng lòng tin tưởng của người phụ trách doanh nghiệp trong nước, thu về những bí mật kỹ thuật truyền thống và kỹ thuật mới cho chúng ta được, như vậy sẽ tạo thành một tổn kinh tế rất lớn cho chúng ta.
Đặc biệt khiến mọi người phẫn nộ là, sau khi những tên trộm này có trong tay bản ý tưởng, không biết xấu hổ, đắc ý, quay lại chê cười chúng ta là " Ngu ngốc."
" Hai, việc này, nhất định phải coi trọng...."
Cha trầm ngâm nói.
Cha xuất thân là cán bộ kỹ thuật, biết tầm quan trọng của "Độc môn bí kỹ ".
" Tiểu tử, không phải cháu đang giao du ở thành phố Phương Nam ? Chắc quen không ít ngoại thương đâu nhỉ?"
Đột nhiên Nghiêm Ngọc Thành hỏi.
Tôi im lặng một lúc.
Tôi rõ ràng là sinh viên suất sắc trường đại học Hoa Nam, trong mồm vị lãnh đạo này lại nói là tôi đang giao du? Thật là quá đáng mà.
" Bí thư Nghiêm, cháu là sinh viên, nhiệm vụ của cháu là học, học..."
" Đừng nói những lời linh tinh về cháu đi."
Chưa nói xong, Nghiêm Ngọc Thành không khách sáo cắt ngang lời tôi.
Bác là người tri kỉ của tôi, biết tôi có những phẩm chất đức hạnh gì, lúc còn học ở tiểu học thường không an phận, nhưng sau khi vào đại học, rất quy củ, như vậy mới gọi là mặt trời mọc ở hướng tây.
" Được, đúng là không gì có thể che mắt được bí thư, nói thẳng, hai vị không phải bảo con làm công việc thu hút vốn đầu tư bên ngoài gì đó, giúp xây dựng kinh tế của quê hương ngày càng giàu mạnh?"
" Chẳng lẽ không phải sao?"
Nghiêm Ngọc Thành phản lại nói.
" Phải, phải !"
Nghiêm Ngọc Thành nói rất đường hoàng, tôi chỉ biết giơ hai tay lên đầu hàng.
Kỳ thực không phải là tôi không muốn giúp xây dụng kinh tế quê hương, nhưng trong lòng tôi rõ như gương, chỉ cần gật đầu đồng ý, Nghiêm Ngọc Thành nhất định có tay ở phía sau trợ giúp.
Đối với thủ đoạn ném đã giấu tay của người này, tôi hiểu rất rõ ràng.
Nghiêm Ngọc Thành đắc ý cười: " Vậy thì tốt, trong vòng một năm, chái phải thu hút được ít nhất 1 tỉ USD từ bên ngoài đầu tư vào quê hương."
Trời ơi.
Bác ấy cho rằng USD giống tiền yên Nhật sao?
Nghe hai ông tế đang đáng võ mồm, Giải Anh và Nghiêm Phi cười hì hì.
" Cha, việc này...Nhiều quá chăng?"
Nghiêm Phi thấy rất bất công.
Một tỉ USD thời đó không giống như thời sau này, rất có giá, cũng không biết một năm N tỉnh có thu hút được một tỉ USD hay không?
" Hì hì, đến bản lĩnh đó cũng không có, còn muốn lấy con gái bác không?"
Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, bí thư Nghiêm lại giở thủ đoạn " Vô lại" này, hình như ai có thể thu hút được một tỉ USD vào quê hương trong vòng một năm, người đó có tư cách lấy con gái bác ấy, không biết đây là người như thế nào?
" Cha!"
Nghiêm Phi giẫm chân xuống đất, vừa hỗ thẹn vừa tức giận.
Nghiêm Ngọc Thành im lặng, rút điều thuốc lá ra, hai mắt nhìn tôi, sắc mặt tỏ vẻ " Khiêu khích."
Tôi cũng không khách khí, từ trong bao thuốc của bác, lấy ra một điếu thuốc, hít một hơi, lạnh lùng nói: " Bí thư Nghiêm, bác không phải coi thường cháu, một tỉ USD này, cháu nhất định làm được."
Muốn lấy hôn nhân của con gái mình làm vật để giao dịch.
Nghiêm Ngọc Thành đỏ mặt.
Chỉ có Nghiêm Ngọc Thành mới như vậy, nói linh tinh, lấy con gái ra làm " Lợi thế", không thích người bạn trai này cũng không nhất thiết phải làm như vậy, " Lấy hôn nhân của con gái mình ra làm giao dịch" cũng nói ra được.
Nghiêm Ngọc Thành cười : " Bác lấy hôn nhân con gái làm giao dịch đó, tam môi lục chứng của cháu, sính lễ rượu, trâu đâu? Đang ở đâu?"
Nghiêm Ngọc Thành này, muốn làm một nghi thức đính hôn?
Tôi cười ha ha: " Muốn tam môi lục chứng, sính lễ, bác không nói sớm. Tam môi lục chứng này, sớm đã thay đổi rồi, lúc cha và bác đều không có mặt, chúng cháu đã gật đầu, thiên kim của lệnh ái đã trở thành vị hôn thê của tại hạ rồi..."
" Tiểu Tuấn, cậu nói hưu nói vượn nữa, xem em làm thế nào bóp chết anh."
Nghiêm Phi sẳng giọng nói.
Giải Anh tủm tỉm cười.
Nghiêm Ngọc Thành cũng không nhường bước: " Được, tam môi lục chứng có thể không cần, nhưng sính lễ rượu, trâu nhất định phải mang đến."
Tôi cười hì hì, nói: " Phi Phi, anh xây dựng một công ty thiết kế thời trang cho em, thấy thế nào? Thêm một nhà máy may gia công nữa, em muốn thiết kế trang phụ gì cũng được, em thiết kế gì, chúng ta sản xuất cái đó."
Hai ánh mắt trong suốt của Nghiêm Phi mở to.
" Thật không?"
" Trước mặt bí thư Nghiêm, mình dám nói dối sao?"
Nghiêm Ngọc Thành nhìn tôi, cười hì hì: " Tiểu tử, chẳng lẽ đây là săp đặt của cháu cho tương lai sau này của Phi Phi?"
Da mặt nha nội tôi tương đối dày, cũng không thể không phủ nhận, đắc ý nói: " Đúng vậy, cháu lấy môt nhà thiết kế thời trang làm vợ, sau này không lo không có tiền tiêu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.