Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 326: Bị từ chối




Tôi và Bạch Dương đến thăm Lê lão vào buổi tối hôm đó, nhưng lại bị thư ký của Lê lão chặn lại.
“Hôm nay Lê lão đã vất vả rồi, cần phải nghỉ ngơi, không gặp khách.” Thư ký rất khách khí, thấy Bạch Dương hơi thất vọng, lại cười thêm vào một câu: “Đồng chí Bạch Dương muốn thăm Lê lão, thì ngày mai đến vậy.”
Điều này là nể mặt Bạch Dương mà nói.
Xem ra bất cứ ai là thư ký, đều là một nhân vật gió chiều nào xoay chiều ấy cả.
Mặc dù Lê lão đức cao vọng trọng, nhưng là người đã có tuổi, Bạch Kiến Minh lại ở vào trạng thái khác, “tiếp tục thăng cao”, về sau sẽ leo lên được vị trí nào, là điều không thể ngờ trước được. Khách khí vài câu với con gái của Bạch Kiến Minh, là một việc hoàn toàn đúng đắn.
“Cảm ơn anh, thư ký.”
Bạch Dương cười, rồi nhỏ nhẹ nói.
Bạch Dương ở trước mắt tôi, mặc dù đã đánh son phấn rất giản dị, nhưng vẫn tỏa ra ánh hào quang lấp lánh, vô cùng xinh đẹp. Từng cử chỉ của cô đều lộ ra vẻ tự tin. Đừng nói là thư ký, dù là người thường xuyên gặp mặt như tôi, cũng đột nhiên cảm thấy đầu óc mụ mị.
Thiên kim của phó bộ trưởng bộ tổ chức Trung Ương, cán bộ nữ cấp sở trẻ trung, nên có sự tự tin này nhỉ?
“Không phải khách khí, không phải khách khí, nhờ cô gởi lời hỏi thăm của tôi đến bộ trưởng Bạch.”
Thư ký cười hì hì nói.
“Tôi nhất định sẽ gửi lời.”
Bạch Dương mỉm cười đồng ý.
“Thư ký, tôi giới thiệu cho anh một người bạn...Đây là Liễu Tuấn, là con trai của chú Liễu bí thư thị ủy thành phố Bảo Châu.”
“Chào anh chào anh, đồng chí Liễu Tuấn!”
Nụ cười của thư ký vẫn không tắt, quay sang bắt tay tôi rất khách sáo.
Trên thực tế, vừa nãy anh ta đã để ý tôi suốt. Bên cạnh thiên kim tiểu thư nhà bộ trưởng Bạch đột nhiên xuất hiện một người con trai đẹp trai như thế này, nếu người biết rõ về tình hình của nhà Bạch gia, nhất định sẽ để ý.
Nghe ngữ khí của Bạch Dương, quan hệ của hai người quả thật rất thân thiết.
Ha ha, nghe người ta gọi là gì chưa? “Chú Liễu”!
“Chào anh, thư ký.”
“Đồng chí Liễu Tuấn công tác ở đâu thế?”
Anh thư ký hỏi.
“Ha ha, giờ tôi vẫn đang là học sinh, học ở khoa trung trường đại học Hoa Nam.”
Thư ký liền lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Thư ký, Tiểu Tuấn là đệ tử ruột của giáo sư Khương bên trường Hoa Đại đó, là thạc sĩ. Khi còn nhỏ là học sinh của phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu Quốc Vụ Viện, đều là những vị thầy nổi tiếng cả!”
Bạch Dường cười giới thiệu tôi, lại còn lôi vào quan hệ của ba nhà nữa.
“Tiểu Tuấn, về sau đi lên thủ đô, nhất định phải đến thăm anh đấy nhé!”
Thư ký thật là nhanh trí, ngay lập tức đã nghe được những điều chủ chốt trong câu nói đó, nên đổi gió ngay, trong chớp mắt, đổi cách xưng hô, gọi tôi là “Tiểu Tuấn”, còn tự xưng là “anh” rồi.
Tôi bèn cười hì hì nói: “Điều đó là nhất định rồi. Đi đến thủ đô, nhất định phải đến làm phiền anh, tìm chút rượu uống chứ!”
Người này chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, tôi gọi anh ta một tiếng “anh” cũng được coi là hợp tình hợp lý.
“Nhất định nhất định rồi, cái khác thì không dám nói, nhưng sái rượu thì nhất định có đủ cho cậu uống!”
Lại là sái rượu!
Ngay lập tức tôi cảm thấy hoa mày chóng mặt.
Không đào hố chôn mình lần nữa chứ?
Nói từng đấy chuyện, mọi người đã thân thiết hơn vài phần, thư ký mỉm cười thấp giọng nói: “Lê lão đang nói chuyện điện thoại với thủ trưởng, hai người đến vào tối mai nhé, tôi nhất định sẽ nhắc nhở Lê lão.”
Trong lòng tôi chợt nảy lên một ý nghĩ.
Trong mắt tôi, Lê lão là thủ trưởng rồi, vậy thì thủ trưởng của ông ấy lại là người như thế nào nữa? Tất nhiên là nhân vật lãnh tụ rồi, vậy đó chính là người có quyền lực nhất trong số ít người có quyền lực ở nước này, là một người có thể làm mưa làm gió trong nước!
Thế này thì thôi rồi, Lê lão vừa đến thành phố Bảo Châu ngày thứ hai, mà đã vội vàng gọi điện về cho thủ trưởng, có thể thấy ngay thủ trưởng cũng rất quan tâm.
Vậy thì điều dự tính đầu tiên của tôi không đúng lắm. Dù là bí thư thị ủy của thành phố Đại Ninh là Hồ Vi Dân, hay là bí thư thị ủy thành phố Bảo Châu là cha đây, nếu với địa vị trước mắt thì không thể lọt vào mắt thủ trưởng. Thậm chí đến cả Liêu Khánh Khai và cả Bạch Kiến Minh, người cán bộ cấp chính bộ, trong mắt thủ trưởng, cũng chỉ là hậu bối mà thôi.
Điều thủ trưởng chú ý, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là đường lối tư tưởng và phương án đại cương.
Chẳng lẽ cái gọi là sự va chạm về lĩnh vực tư tưởng ở kiếp trước trong ký ức của tôi sẽ đến sớm hơn?
Còn nhớ đó là lần va chạm về lĩnh vực tư tưởng lớn nhất kể từ cải cách, hai loại quan điểm đối lập nhau, dẫn đến cuộc thảo luận lớn vào năm một chín bảy tám.
Về kết quả của cuộc thảo luận này, tôi biết rất rõ.
Điều duy nhất không nghĩ tới là, không ngờ lại xuất hiện ở một thành phố nhỏ như thành phố Bảo Châu, và cha của tôi, chẳng hiểu vì lí do gì, lại một lần nữa trở thành nhân vật nổi như cồn.
Nhưng điều làm cho tôi yên tâm là, khi thư ký nói chuyện đó, mặt vẫn nở nụ cười. Có lẽ khi Lê lão nói chuyện với thủ trưởng, tình hình có lợi đối với cha và thành phố Bảo Châu nhỉ?
Điều này cũng rất khó nói, người làm thư ký, hỉ nộ ái ố đều không biểu hiện ra mặt.
Mặt nở nục cười, nhưng cũng chỉ là một thói quen nghề nghiệp mà thôi.
Trong lòng tôi hơi bất an, nhưng thư ký không hề để ý. Có lẽ rằng với anh ta, tôi chỉ là một đứa nghiên cứu sinh, một đứa trẻ con, làm sao có thể hiểu được những điều tầm cao như vậy? Kể cả Bạch Dương, trong mắt anh ta cũng chỉ là đứa con gái nhỏ của nhà Bạch Kiến Minh mà thôi. Anh ta khách khí với tôi chẳng qua là vì nể mặt Bạch Dương.
Hai người trẻ tuổi, làm sao hiểu được cái gì gọi là chính trị?
May mà do lý do này, thư ký đã tiết lộ ra chút tin tức.
Ngay lập tức tôi khách khí cáo từ, rồi đi vào phòng Bạch Dương.
Bạch Dương ở một căn phòng bình thường của khách sạn Bảo Châu. Đây là điều cô ấy kiên quyết sắp đặt, Trầm Quân và tôi đều không thuyết phục được cô ấy.
“Tiểu Tuấn, xem ra Lê lão cũng được coi là rất hài lòng với kết quả ngày hôm nay.”
Bạch Dương thấy tôi không vui lắm, bèn pha hai cốc trà, đưa cho tôi một cốc, rồi nói.
“Sao chị thấy được điều ấy?”
“Về phương diện đại sự thế này, thường thì thư ký không tiết lộ tin tức, nếu đã tiết lộ rồi, thì tin tức ấy không thể là giả.”
Bạch Dương nói một cách khẳng định.
Tôi hơi nghĩ một chút, rồi cũng ngộ ra.
Đúng là cái lí này đây.
Thư ký có thể nghĩ đến, Bạch Dương có khả năng sẽ lộ tin tức này cho Bạch Kiến Minh, nếu như đưa tin tức sai lầm, thì chẳng phải là điều anh ta có thể chịu trách nhiệm được. Vốn là muốn ý tốt, mà chẳng lẽ lại trởthành “ác ý” sao?
Tôi tự nhiên giơ một ngón tay cái về phía cô ấy.
Bạch Dương cười nói: “Được rồi, cậu đi đi. Đừng ở đây làm phiền tôi nữa.”
“Sao, sợ rằng câu chuyện vẽ mày lại diễn ra ư?”
Tôi lộ ra chút “tà khí” trên mặt!
“Cậu lại nói linh tinh cái gì thế?”
Tôi cười ha ha, đứng dậy bước ra khỏi căn phòng của Bạch Dương.
Xem ra sự tôi luyện mấy năm đã làm cho Bạch Dương thực sự khôn ngoan ra rồi, biết rằng tôi giờ đây đang vội về báo cáo.
............
Tôi đến phòng sách của cha, cha đang nói chuyện điện thoại với Nghiêm Ngọc Thành, thông báo tình hình hôm nay của Lê lão, lời lẽ ngắn gọn, sau khi nói xong, Nghiêm Ngọc Thành không biết đã trả lời câu gì, mà cha chỉ “ừm” một tiếng, rồi cúp máy.
“Ngồi xuống đi!”
Cha quay đầu ra nhìn thấy tôi, bèn chỉ chiếc ghế sô pha, sau đó mình cũng ngồi xuống, giơ tay ra lau mặt, dường như muốn xua đi tất cả mệt nhọc của cơ thể.
Đột nhiên, tôi cảm thấy hối hận với cách làm ban đầu của mình.
Cha tôi của kiếp trước, chỉ là một người thợ sửa máy bình thường, chưa từng có chức có quyền, cũng chưa từng phát tài, giản bị bình thường, ngoài việc đứa con trai như tôi không chịu cố gắng, lắm lúc làm cho ông hơi tiếc nuối, còn những điều khác ông đều rất hài lòng, đàn múa hát ca việc gì ông cũng biết, sống một cuộc sống tự do tự tại, đã bao giờ thấy ông mệt mỏi thế này?
Kiếp này, quỹ đạo lịch sử thay đổi, cha thân ở địa vị cao, hào quang lan tỏa, trong mắt nhiều người là một nhân vật cần phải ngưỡng mộ. Nhưng cha tôi thật sự thích cuộc sống này hay không?
Dường như phát hiện ra sự khác lạ trong ánh mắt tôi, cha mỉm cười, hỏi: “Sao thế?”
“Cha, hay là chúng ta đừng làm quan nữa!”
Tôi nói buột miệng.
Nói thế này cũng là có phần thật. Chưa kể đến tài sản bây giờ của Xảo Nhi và Tiểu Thanh đã đạt đến con số ức, nếu tôi không tham gia vào con đường quan, tự do kinh doanh, thì tỉ phú trên thế giới không dám đạt đến, nhưng phú ông trong nước thì không chạy đi đâu được rồi. Chỉ tính đến tem tôi mua năm tám mươi và đống tiền xu lớn nhỏ tôi đặt trong nhà, cũng đủ để tôi giàu sang phú quý một đời rồi.
“Sao, con nhụt chí rồi à?”
Cha vẫn nói bằng một giọng bình thản, ánh mắt rất sắc bén.
“Con thấy cha lo lắng nhiều việc quá. Cục diện trước mắt, thành phố Bảo Châu không cẩn thận sẽ bị đưa lên đầu sóng ngọn gió đó.”
Cha mỉm cười nói: “Thực ra cũng chẳng sao. Mệt thì mệt một chút thật đấy, nhưng đáng con ạ....Tiểu Tuấn, con biết rằng tại sao cha con lại nỗ lực hết sức thế này không?”
Tôi lặng người, trước tới giờ cha chưa từng nói chuyện với tôi về vấn đề này. Ngay lập tức tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tính cách của cha như vậy sao?”
Cha lắc đầu: “Bản tính của con người là lười biếng. Con nghĩ rằng cha không muốn nghỉ ngơi sao? Không muốn ngày nào cũng chỉ ngồi đó đọc sách báo sao?”
“Vậy thì là do cảm giác thành tựu rồi!”
Tôi nói.
“Đúng vậy, đó chính là cảm giác thành tựu! Từ này dùng rất xác đáng....” Cha hơi thở dài, rồi nói: “Rất nhiều việc, đã làm đến tay rồi, thì con không dừng lại được nữa. Không thể đứt gánh giữa đường! Đã làm thì phải làm cho ra trò.....Cha nghĩ giờ đây con về đến Liễu Gia Sơn, cũng đã có cảm giác thành tựu ấy rồi phải không?”
Đúng là vậy thật!
Mỗi lần về Liễu Gia Sơn, so sánh với Liễu Gia Sơn tiêu điều hoang vắng trong ký ức kiếp trước, tôi bỗng dội lên một cảm giác tự hào.
“Tiểu Tuấn, việc này đúng rồi đấy! Cha nghĩ về sau khi cha xuống dưới suối vàng, cũng sẽ nhìn mặt được với ông bà tổ tiên....Chỉ cần là những việc đúng đắn, thì nhất định phải làm cho bằng được, nhất định sẽ có kết quả!”
Ngữ khí điềm đạm của cha giờ hơi mang chút kích động.
Tôi vẫn ngạc nhiên.
Cha đang dạy tôi sao? Hay là đang tuyên truyền lý tưởng chính trị của mình? Tôi nghĩ cả hai đều có cả!
“Cha, sự việc đã phức tạp hơn rất nhiều so với những gì chúng ta dự liệu, nhưng có khả năng sẽ tốt hơn nhiều.”
Thấy cha đã quyết chí “tiến lên đến cùng không lùi bước”, tất cả những suy nghĩ đầu hàng vừa manh nha trong lòng tôi cũng đã vụt biến mất, tư tưởng bắt đầu hồi phục lại đúng quỹ đạo của nó.
“Ồ? Sao con lại bảo vậy?”
Những đoạn hội thoại của cha con tôi, thỉnh thoảng cũng có vài câu mang tính sách vở.
Thế là tôi nói lại với cha những lời của thư ký.
“Con đi thăm Lê lão?”
Cha rất kinh ngạc.
Tôi cười nói: “Hậu bối khâm phục tài đức cách mạng của bề trên cũng là chuyện bình thường mà, hơn nữa, dù sao thì con cũng là đi cùng với chị Bạch Dương, trời có sập cũng có cái cột cao hơn mình đỡ rồi.”
Cha cũng cười rồi.
Thằng con trai này, dù là một việc nhỏ cũng không thể dùng tư duy bình thường để đi suy nghĩ, thực ra nếu nghĩ kỹ, thì thấy vẫn có lý lắm, mặc dù lần này không gặp được Lê lão, nhưng cũng đã có được những thông tin hết sức quan trọng.
“Lần này Lê lão đến đây, không ngờ thủ trưởng cũng vào cuộc rồi. Xem ra dự cảm của con là đúng, đây không phải là vấn đề của thành phố Bảo Châu, thậm chí không phải là vấn đề của tỉnh N nữa rồi...”
Cha trầm tư một hồi, rồi nhấc điện thoại lên.
“Cha gọi cho bác Nghiêm à?”
“Không, cha gọi cho bí thư Liêu!”
Một tin tức quan trọng thế này, đúng là phải báo cáo cho Liêu Khánh Khai, cha rất cẩn thận ấn từng nút bấm.
“Tấn Tài à, anh vẫn chưa nghỉ sao?”
Bí thư Liêu cười rất sảng khoái.
Cha mỉm cười.
“Tâm trạng của anh vẫn tốt mà, sao, Lê lão dễ chiều đấy chứ?”
Cha bắt đầu trịnh trọng nói: “Bí thư Liêu, có một tình hình tôi phải báo cáo với ông một chút....Tôi nghe nói rằng, hình như Lê lão đã gọi điện thoại cho thủ trưởng...”
Đột nhiên bên đầu dây kia yên lặng.
Liêu Khánh Khai là nhân vật tầm cỡ nào, chẳng lẽ lại không nhìn ra mối quan hệ lợi và hại trong việc này sao?
Ông ấy cũng biết cha là người thế nào, ông rất bình tĩnh, đã nói như vậy rồi, thì có thể được xem như việc này là việc chính xác.
“Là vậy à, tôi biết rồi. Tấn Tài à, đừng có giấu giếm cứ nói hết sự thật cho Lê lão về tình hình thành phố Bảo Châu là được rồi. Dù là công việc vẫn tồn tại nhiều khuyết điểm, nhưng cũng không sao đâu, cứ khiêm tốn tiếp thu phê bình của Lê lão là được rồi.”
“Đúng vậy, bí thư Liêu, tôi hiểu rồi.”
“Ừm, vậy tốt rồi.”
Liêu Khánh Khai lại nhắc nhở cha vài câu, rồi cụp điện thoại.
Cha trầm tư suy nghĩ, rồi lại gọi cho Nghiêm Ngọc Thành, nói tình hình tôi vừa “mật thám” được với ông.
Nghiêm Ngọc Thành nói: “Tấn Tài, có gì mà phải lo chứ, kinh tế phát triển chúng ta không hề sai. Bí thư Liêu nói đúng, cứ nói thẳng nói thật tình hình là được rồi. Thành tích của thành phố Bảo châu, là tất cả mọi người đều biết cả mà.”
Cha “Ừm” một tiếng, rồi nói: “Thực ra sự được và mất của tôi chẳng đáng kể gì.”
Nghiêm Ngọc Thành cười nói: “Công tác của thành phố Bảo châu, nếu như có vấn đề lớn thật, thì không chạy đến anh cũng chạy đến tôi, chúng ta là hai con kiến cùng đường, ha ha...”
Cha cũng cười rộ lên.
Câu này của Nghiêm Ngọc Thành làm cho người ta yên tâm được phần nào. Không phải là vì “hai người là hai con kiến cùng đường”, mà là vì không lâu trước Nghiêm Ngọc Thành được thăng chức lên làm phó bí thư tỉnh ủy, điều đó đã chứng minh sự tin tưởng của trung ương với ông.
Mới qua vài tháng, mà đã có nhiều sự thay đổi thế này. Dù sao thì nói đến trọng trách của những cán bộ cấp tỉnh, hơn nữa Nghiêm Ngọc Thành ngồi ở chức cao thế, không thể dễ dàng đưa ra quyết định.
Cha đặt điện thoại xuống, thấy tôi vẫn nhắm nghiền hai mắt, thò ngón giữa tay phải ra gõ lên tay vịn của sô pha, thấy vậy cảm thấy nực cười. Thói quen này của ông, không những Giang Hữu Tín học rồi, mà ngay cả đến con trai ông cũng học.
Xem ra sự ảnh hưởng ngầm này, đúng là không thể xem thường.
Cha nhấc chén trà lên, uống một ngụm, cũng không làm phiền luồng tư duy của tôi.
Một lúc sau, tôi đột nhiên nói: “Cha, có một người, con cảm thấy cha nên liên lạc với ông ấy một chút, có lẽ sẽ có ích.”
“Ai?”
“Tiền Kiến Quân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.