“Lại đây, Xương Huy, cạn ly, chúc mừng anh”
Liễu Tuấn giơ cốc lên nói với Doãn Xương Huy.
Nhà hàng nhỏ này nằm gần với tòa án thành phố Đại Ninh. Nhà hàng này tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, bày biện cũng rất nhẹ nhàng. Trong khoang ghế ngồi, Liễu Tuấn, Nghiêm Phi và Doãn Xương Huy đang ngồi nói chuyện.
Liễu Tuấn và Doãn Xương Huy ‘Không đánh không quen biết”, kết quả trở thành bạn tốt của nhau. Doãn Xương Huy tuy là con em của những quan to nhưng tính khí hiền hòa, không chút kiêu ngạo, khinh khỉnh, nên rất được lòng của mọi người.
Đương nhiên,mối quan hệ giữa hai người đàn ông này không giống như quan hệ tình bạn giữa Nghiêm Phi và Lý Uyên được. Lý Uyên và Doãn Xương Huy giống nhau, tính khí hiền hòa, Nghiêm Phi thì ngay lần đầu tiên khi gặp Lý Uyên đã thấy thích cô ấy rồi. Hai người lại ở cùng trong một thành phố, càng có cơ hôi thường xuyên qua lại, chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành “Đôi bạn thân thiết vững bền”
Liễu Tuấn và Doãn Xương Huy lại không thường xuyên gặp nhau, chỉ nói chuyện qua điện thoại. Doãn Xương Huy thậm chí còn viết thư cho Liễu Tuấn nữa. Với tư cách của người đã từng sống trong thế kỉ 21, với những chuyện viết thư tay thế này, Liễu Tuấn đương nhiên vô cùng quen thuộc, nhận được những bức thư tràn đầy tình cảm của Doãn Xương Huy thì thấy cảm động vô cùng, ngay lập tức cầm bút viết thư trả lời, có lẽ chính việc viết thư qua lại như vậy mà tình bạn giữa họ như được xây dựng nền tang vững chắc hơn.
Liễu Tuấn lần này đặc biệt đến dự lễ thành hôn của Doãn Xương Huy và Lý Uyên.
Trước ngày 1-10 thay mặt hai người này mời cơm tất cả mọi người, Doãn Ngọc Thanh thì vô cùng yêu thương người con trai cho nên cũng nguyện bằng lòng phô trương chút cho lễ thành hôn này.
Phó bí thư tỉnh ủy kiêm bí thư khu kỉ luật tỉnh làm đám cưới cho con trai, chẳng nhẽ không phải chuyện lớn hay sao?
Tất cả thành viên trong ủy ban thường vụ tỉnh, người chịu trách nhiệm công tác chủ yếu của phòng ban, những cán bộ lãnh đạo của thành phố Địa Châu cũng đều vui mừng đến chia vui với phó bí thư.
Cho dù sức mạnh trong lời nói của Doãn Ngọc Thanh không như trước đây nữa, nhưng dù sao với việc vui thế này thì mọi người đương nhiên cũng vui vẻ đến chúc mừng. Lên được chức vụ tại tỉnh, thành phố này, bất luận là ai cũng sẽ có những suy nghĩ nhìn nhận sự việc khác nhau. Thật sự nếu như không đến, thì là không giữ thể diện cho Doãn Bảo Thanh hơn nữa lại còn ảnh hưởng đến sự khoan dung của mình nữa.
Anh không lo liệu, mấy năm trước Bạch Kiến Minh tổ chức đám cưới cho con gái cũng như vậy. Chỉ làm bữa tiệc nhỏ trong gia đình là được,mọi người xin lĩnh tấm lòng.Nhưng khi ông đã lo liệu, người khác lại có thể giả vờ không biết được?
Chẳng qua Doãn Bảo Thanh đã ngăn những người này lại.
Có yêu thương con trai hơn nữa cũng không thể tổ chức hôn lễ thành một hội nghị của những cán bộ lãnh đạo cấp cao toàn tỉnh được? thế thì sẽ tạo ảnh hưởng quá lớn.
Do đó hôn lễ của nhà họ Doãn, đã xảy ra một chuyện rất đáng chú ý, tất cả những lãnh đạo đều đến chật cứng. Họ đến với nhà họ Doãn là để chúc phúc cho đôi bạn trẻ.
Tuy buổi lễ thành hôn này vô cùng long trọng nhưng vẫn chưa thật sự đủ sự nhiệt tình của mọi người, nó mang chút hình thái của sự cẩn trọng.
Thử nghĩ tất cả những người của ủy ban thường vụ tỉnh ủy có ai dám lớn tiếng mà đem chuyện của tân lang tân lương ra làm trò đùa chứ? Bản thân tự biết nói ít vài lời, uống ít đi vài chén, ai ai cũng ngồi rất nghiêm túc bên bàn tiệc.
Theo lời nói của bản thân Doãn Xương Huy thì “ Đây đâu phải là lễ thành hôn chứ, chẳng qua chỉ là tìm tội lỗi”
Buổi hôn lễ kết thúc thì cũng là lúc mà áo trong áo ngoài của nha nội Doãn cũng đã ướt đẫm rồi, thấy Liễu Tuấn và Nghiêm Phi xuất hiên tại buổi lễ này thì Liêu Khánh Khai thấy vô cùng kinh ngạc. Liêu Khánh Khai quen biết hai người Nghiêm Liễu, mấy ngày trước không phải thông báo tin con trai nhà họ Doãn lấy vợ hay sao,sao lại để cho hai đứa trẻ này đến chứ? Thấy tiểu tử nhà họ Liễu và nhà họ Doãn “Quàng vai bá cổ” lại vô cùng thân thiết nữa.
Chuyện của người trẻ tuổi, có lúc thật khó hiểu.
Liễu Tuấn cũng biết, kì thực bản thân mình và Nghiêm Phi đến dự buổi lễ này là có chút không kiêng nể gì. Dù sao hệ Nghiêm Liễu và Doãn Bảo Thanh không phải là người tuyến trên, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài với tư cách thành viên văn phòng ủy ban tỉnh, ngay cả Liêu Khánh Khai và Trương Quang Minh cũng đến sao không thấy hai vị kia chứ?
Cùng giữ hòa khí là được.
Nhưng với hậu thế của nhà họ Nghiêm và Liễu, xuất hiện tại buổi lễ này, khó tránh tạo cho người ta một cảm giả giác tưởng, chính là mối quan hệ của Nghiêm Liễu và Doãn Bảo Thanh không tồi, điều này cũng có thể tránh làm cho người khác suy nghĩ miên man.
Nhưng Liễu Tuấn có lúc lại rất cố chấp, không thỏa đáng thì không thỏa đáng, đố kị thì đố kị, bạn bè kết hôn, không có lẽ nào lại không đi uống rượu mừng cả.
Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài lại quá thản nhiên, không hề coi trọng chuyện này. Trẻ con đi chơi cũng không đại diện được cái gì. Người khác nghĩ như thế nào, thì cũng mặc.
Sau hai ngày bận rộn thì đến ngày thứ ba Doãn mới thu xếp được thời gian để có được cuộc gặp cá nhân với Liễu Tấn Tài.
Trước khi đến, Doãn Xương Huy và Doãn Bảo Thanh đã từng nhắc đến chuyện này. Anh ta tuy tính khí ôn hòa, nhưng không hề ngu ngốc, cũng biết mối quan hệ đằng sau hai gia đình này, trên phương diện chính trị lý tuân có chút hiểu biết về họ.
Doãn Bảo Thanh trầm ngâm suy nghĩ, vỗ vỗ vào vai con trai, hiền từ nói: “Đi đi, việc của người lớn, không cần tham gia, người trẻ tuổi nên có chỗ riêng của mình”
Doãn Xương Huy vui mừng gọi Lý Uyên cùng đến, nhưng Liễu Tuấn chúc rượu anh ta, ngoài chúc cho duyên mới còn có 1 ý khác.
Doãn Xương Huy tháng trước đã được đề bạt lên chức thẩm phản, cấp hành chính có điều chỉnh, coi như là được thăng quan rồi.
Đây cũng là chuyện mình nên chúc mừng.
Doãn Xương Huy cười uống cạn chén rượu mao đài, khuôn mặt hơi đỏ lên trông thật đáng yêu/
Lý Uyên mỉm cười gắp thức ăn cho anh ta, nói: “Hai anh uống ít thôi, ăn nhiều vào, sức khỏe mới là quan trọng”
Liễu Tuấn cũng cười nói: “Đúng, tôi quên mất hai ngày nay, Xương Huy đã rất vất vả rồi”
Lý Uyên hơi đỏ mặt, hơi xấu hổ.
May mà Nghiêm Phi không hiểu, nếu không Liễu nha nội lại có thêm những vết tích tím bầm tại eo rồi.
“Liễu Tuấn, sang năm tốt nghiệp rồi, dự đính tiếp tục học hành thay đi làm?”
Doãn Xương Huy hỏi.
“Đi làm chứ, tiếp tục học, thì Phi Phi sẽ phải lo lắng cho tôi!”
Liễu Tuấn cười.
Nghiêm Phi không chút vội vàng nói: “Đúng vậy, anh tiếp tục học thạc sĩ, thì em sẽ dừng việc mà chạy đến thành phố Nam Phương đó!”
Một câu nói ra mà làm cho tất cả cùng cười.
Lý Uyên liền đưa tay ra xoa xoa khuôn mặt của Phi Phi, mỉm cười. một chút “Hiểu nhầm” nhận ra cô gái lương thiện đáng yêu này, thật là có những câu nói không ngờ tới được.
“Thế làm việc tại thành phố Nam Phương hay về quê?”
“Để xem xét đã, có lẽ sẽ về quê đó”
Gốc rễ của Nghiêm Liễu tại tỉnh N, anh ta không trở về, thì ở tại thành phố Nam Phương làm trò gì? Hơn nữa anh ta mà không về thì Nghiêm Phi cũng không để anh ta yên.
“Dù sao về cũng tốt, cũng có thể làm tại thành phố Đại Ninh. Có lẽ chú Liễu cũng sắp lên chức tại tỉnh rồi…”
Doãn Xương Huy không có chút ngăn cản nào trong lời nói cả.
Lý Uyên thì đạp nhẹ chân của Doãn Xương Huy phía bên dưới bàn.
Lý Uyên tuy hiền hòa, dịu dàng, với chuyện chốn quan trường, lại hiểu rõ hơn Doãn Xương Huy. Việc này, anh nên nói ra sao? Có liên quan tới chức vụ tại thường ủy tỉnh nhạy cảm như nào? Anh lại còn nói thế sao?
Liễu Tuấn cũng hơi ngạc nhiên, thấy khuôn mặt của anh ta, thật sự với những chuyện tại chốn quan trường này thì anh ta giống như Nghiêm Phi không có chút suy nghĩ sâu xa.
Theo cách nhìn nhận của anh ta, Doãn Bảo Thanh và Liễu Tấn Tài tuy đều là những nhân vật lớn tại tỉnh ủy, câu chuyện đầu tiên của hai người cha không phải là nói đến những chuyện này trong câu chuyện hàng ngày tại gia đình hay sao?
Liễu Tuấn cười, gắp 1 miếng cá ăn, nói: “À, Xương Huy, công việc tại tòa án chỗ các anh có nhẹ nhàng không?’
“Cũng may đang làm cùng với một đồng chí có kinh nghiệm, chẳng qua những vụ án họ giao cho tự mình độc lập giải quyết không nhiều”
Doãn Xương Huy có chút trầm ngâm nói.
Liễu Tuấn có thể hiểu được cảm giác này. Không ngờ Doãn Xương Huy tại thành phố Đại Ninh cũng là đói tượng trọng điểm cần bảo vệ. Lãnh đạo cấp trên sẽ cố gắng giao cho anh ta những việc ít phải đi công tác nhất. Với vai trò là thẩm phán, cách tốt nhất để ít phải đi công tác chính là những bản án được giao sẽ có những “Cấp trên’ cùng tham gia, có trách cũng không đến lượt anh ta.
Với tính cách của Doãn Xương Huy thì cách sắp xếp như vậy cũng khá hợp lý.
Liễu Tuấn chính là lo nếu để anh ta một mình chịu trách nhiệm xử án thì chỉ sợ tại phiên tòa âm thanh của nguyên cáo và bị cáo còn to hơn cả thẩm phán nữa.
“Nhưng hiện nay tốt, tháng sau. viện sẽ giao cho tôi một vụ án, tôi đảm nhiệm thẩm phán trưởng”
Doãn lập tức vui hẳn lên nụ cười cũng rạng rỡ hơn.
Mỗi người đều hy vọng nhận được sự đồng tình của những người khác.
“Á? Là án gì?”
Liễu Tuấn tiện thể hỏi luôn.
“Ừ, án kinhh tế, hai công ty của thành phố Đại Ninh và Bảo Châu có chút trách nhiệm cần làm rõ. Án cụ thể thì tôi không thể nói”
Liễu Tuấn liền cười, suy nghĩ của vị này thật chân thật, đã tuân thủ kỉ luật của tòa án, lại không muốn làm mất lòng bạn bè, chân thành “Có thể nói” hai ba câu.
Nhưng Liễu Tuấn chỉ cười một chút, rồi lại cau mày.
Lý Uyên hỏi: “Sao Liễu Tuấn. có gì không đúng sao?”
Liễu Tuấn nhìn Lý Uyên, lại cảm thấy trong mắt của cô ấy có chút do dự, hơi lắc đầu. người con gái này, quả nhiên là nhạy bén, cô ta có thể nhận ra được những chuyện ẩn bên trong.
Liễu Tuấn không cần nghe Doãn Xương Huy nói về án đó, dựa vào cảm giác có thể thấy không hề đơn giản rồi.
Nguyên nhân là do hai thành phố nổi tiếng Đại Ninh và Hàn Hồ.
Doãn Bảo Thanh có thể là bí thư của thành ủy Hàn Hồ, quan hệ của thành phố Hàn Hồ này rất phức tạp. Đề cập đến án tại thành phố này, lãnh đạo trong viện giao cho anh ta đi làm, có lẽ là có chút gây khó khăn.
“Không sao, tôi chỉ thấy bản án này, tốt nhất có thể giao cho người khác giải quyết:
Doãn Xương Huy đã không muốn lộ ra thì Liễu Tuấn cũng không tìm hiểu sâu, chẳng qua nhắc nhở chút.
“Tại sao?”
Doãn Xương Huy hỏi một cách kì lạ.
Liễu Tuấn cười nói: “Không tại sao, chỉ là trực giác thôi. Xương Huy à, anh không nói lộ chuyện này cho em là đúng,, một nhân viên tư pháp tốt là nên có sự tuân thủ này. Chẳng qua, em đề nghị anh trở về nên hỏi ý kiến của bí thư Doãn một chút. Bác ấy là lãnh đạo tỉnh ủy, anh báo cáo với anh ta án này, không coi là vi phạm kỷ luật”
Doãn Xương Huy đinh nói thì Lý Uyên đã kéo kéo áo anh ta dưới gầm bàn.
“Phi Phi, ăn xong cơm cùng đi dạo nhé”
“Được, được, lâu rồi không dạo phố. Tiểu Tuấn, cùng đi!”
Nghiêm Phi đang có hứng vừa nghe thấy đã nổi hứng rồi.
Liễu Tuấn đương nhiên cười, tuy không hiểu những chuyện Liễu Tuấn nói cùng với Doãn Xương Huy, nhưng đó là chuyện của “Giữa những người đàn ông”. 4 người liền chia thành 2 đôi, tay trong tay đi dạo phố. Còn về chuyện khó xử kia có người lo, cũng chẳng cần Nghiêm Phi quản.
“Cha, con có chuyện muốn hỏi cha”
Ăn xong cơm tối, Doãn Xương Huy pha trà mời cha, nói nhỏ.
“Nói đi”
Doãn Bảo Thanh hiền từ nói.
“Là thế này, không lâu trước trong viện có giao cho con 1 vụ án, muốn con làm thẩm phán trưởng. Là án kinh tế…”
“Là việc tốt mà, trẻ tuổi nên rèn luyện một chút..”
“Vụ án này, là công ty vật liệu xây dựng dũng hưng thành phố Hàn Hồ kiện công ty kiến trúc Hoa Uyển thành phố Đại Ninh gian lận 180 vạn, yêu cầu công ty Hoa Uyển chấp hành hợp đồng, lập tức chi trả phí”