Theo lệ sau khi nhậm chức thì phó bí thư mới sẽ được sắp xếp chỗ ở tại đây, hiện nay khi mà phó bí thư cũ rời đi thì phòng ở của thường ủy còn 1 gian 3 phòng, phó bí thư LIễu còn rất trẻ , chưa kết hôn, một mình ở tại căn nhà lớn thế này không biết có cảm thấy cô đơn hay không.
Trước khi Liễu Tuấn đến thì chủ nhiệm huyện ủy Trần đã hỏi qua ý kiến của bí thư Bạch.
Chủ nhiệm Trần chính là cha của lái xe tiểu Bạch, năm nay khoảng 50 tuổi, trước đây là phó chủ nhiệm của văn phòng ủy ban huyện, cũng đã lớn tuổi rồi cũng chẳng trông mong có thể thăng tiến thêm nữa, nhưng sau vụ án của Phương Chiều Hướng, Trần Lỗi mới có thể thăng tiến lên chức vụ hiện nay, một bước đã thành chủ nhiệm của ủy ban thường vụ, vị trí này Bành Thiếu Hùng vốn định chọn 1 người trong số những thư ký của phòng ban chính trị tỉnh.
Cử một thân tín đến, nhưng Bạch Dương nói chủ nhiệm của ủy ban huyện làm chủ nhiệm chính là “Đại quản gia” của huyện ủy, cũng cần có sự hiểu biết sâu sắc đối với tình hình của huyện, cho nên cần chọn một người có kinh nghiệm, cứ theo quyết định như vậy Trần Lỗi một người chân thật cứ vậy mà ăn được miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, trở thành cán bộ cấp phó huyện.
Bạch Dương đương nhiên trở thành ân nhân của ông ta, trở thành “Tổ chức” của mình, công tử của bí thư Liễu thường đến tìm bí thư Bạch nói chuyện, những thông tin này là do con gái của ông ta ngấm ngầm thông báo cho ông ta, khi đó Trần Lỗi chỉ cảm thấy Bạch Dương trẻ tuổi như vậy mà đã được làm chức vụ bí thư của một huyện thì ra là có Liễu Tuấn làm chỗ dựa vững chắc như vậy, trong lòng càng hạ quyết tâm rằng, theo Bạch Dương, mình dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, lên được đến chức vụ như hiện nay cũng có thể coi là “Tổ tông phù hộ” cho, tiến thêm một bước nữa thì cũng khó, nhưng con gái của mình còn rất trẻ, đi theo bí thư Bạch thì con đường sau này nhất định sẽ mở rộng.
Thật không ngờ, đên nay, công tử của bí thư LIễu cũng đến làm lãnh đạo tại huyện Ninh Bắc này.
Theo cách nhìn của Trần Lỗi, bí thư tiểu Liễu chính là trợ thủ của bí thư Bạch, thế thì cũng chính là “Tổ chức” của ông ta rồi, với tư cách là chủ nhiệm của ủy ban huyện, chăm sóc cuộc sống của lãnh đạo cũng là việc nên làm. Nếu như việc này làm không tốt thì làm sao có thể để cho lãnh đạo tin tưởng mình được cơ chứ?
“Phòng lớn như thế này, một mình bí thư LIễu ở không cần thiết, cứ sắp xếp 1 phòng tại khách sạn Thiên Nga là được”
Bạch Dương dặn dò.
Trần Lỗi theo lệnh đi làm. Trần Lỗi sắp xếp cho Liễu Tuấn một phòng cho Liễu Tuấn không cùng tầng với Bạch Dương, Bạch Dương ở tại phòng 1 tầng 3, còn Liễu Tuấn ở tại phòng 3 tầng 2. Sắp xếp như thế này cũng có thể thấy được “Công lực” của Trần Lỗi.
Cho dù như thế nào, bí thư Bạch và Liễu Tuấn cũng còn độc thân, cô nam quả nữ ở cùng tầng với nhau trong thời gian dài, cùng ra cùng vào, hơn nữa tân phó bí thư lại có bản tính “Háo sắc” như vậy còn bí thư Bạch thì lại trẻ trung xinh đẹp như vậy.
Trần Lỗi nghĩ,phó bí thư ủy ban huyện trẻ trung như vậy, đáng nhẽ ra phải là người nóng vội mới đúng? Vậy mà trong hội nghị chào đón lần này lại bình tĩnh lạ thường, lời nói cũng rất đơn giản, hoàn toàn đúng qui tắc của chốn quan trường, không hề có nửa câu nào “Cao giọng” cả.
Xem ra người ta trẻ tuổi thì trẻ tuổi, “Đạo hạnh” không hề nông, có Lưu Nham đích thân đến dự tiệc chào đón dường như càng thêm phần hòa khí, Liễu Tuấn cũng có thể tận mắt chứng kiến tình hình của ủy ban huyện, kì thực y chưa đến thì Bạch Dương cũng đã thông báo 70 -80% thông tin cho rồi.
Hiện nay huyện Ninh Bắc có tất cả 11 cán bộ trong ủy ban thường ủy, bí thư Bạch Dương, phó bí thư kiêm huyện trưởng Bành Thiếu Hùng, phó bí thư kiêm trưởng tổ chức Liễu Tuấn, phó bí thư kiêm bí thư ủy ban kỷ luật Lý Giang, phó bí thư kiêm chủ nhiệm hội đồng nhân dân Chu Quốc Trung, phó huyện trưởng thường vụ kiêm ủy ban thường ủy huyện Thạch Trùng, bí thư thường ủy kiêm ủy ban pháp luât chính trị ủy ban Khâu Viện Triều ,trưởng tuyên truyền kiêm thường ủy ủy ban huyện thư Kính Hán, bộ trưởng mặt trận thống nhất kiêm ủy ban thường vụ Trường Vương Hướng, bí thư ủy ban đảng kiêm thường ủy ủy ban huyện Lữ Xuân Lai, chủ nhiệm văn phòng ủy ban Trần Lỗi. Trong số này, Bạch Dương, Liễu Tuấn, Thạch Trùng là phái đoàn được mọi người công nhận. Thêm cả Trần Lỗi, Bành Thiếu Hùng, Lý Giang, Lữ Xuân lại đều có qua lại rất gần gũi, ngoài ra Chu Quốc Trung là “Người cũ” của thời đại Phương Chiều Hướng , bí thư trước kiêm trưởng thường vụ, bị Phương Chiều Hướng gạt ra khỏi những người trong hội đồng nhân dân nhưng Phương Chiều Hướng gạt bỏ lại rất “Hòa khí”, cho người ta tăng thêm một cấp nữa, cũng chính vì việc gạt bỏ này mà Chu Quốc Trung không bị ảnh hướng của vụ án mà Phương Chiều Hướng gây ra,.
Hội nghị chào đón sau khi kết thúc, Bạch Dương mời Lưu Nham ở lại huyện Ninh Bắc dùng bữa, nhưng ông ta mỉm cười từ chối, sau đó định đưa Liễu Tuấn đến tận nhà khách Thiên Nga, nhưng Liễu Tuấn từ chối, y mới hai mấy tuổi, còn Trần Lỗi đã 50 mấy rồi, để ông ta trở hành lý đến cho mình quả thật không hợp lẽ thường, thấy bí thư LIễu đích thân mang đồ đến phong ở, Trần Lỗi trong lòng thật sự thấy không an tâm, muốn giúp đỡ nhưng Liễu Tuấn cười: “Chỉ có mấy bộ quần áo, rất nhẹ, không cần phải bận tâm”
Văn phòng làm việc huyện với nhà nghỉ Thiên Nga cũng rất gần nhau, nhưng đấy chỉ là khoảng cách thôi chứ nêu đi bộ đến thì cũng chẳng gần chút nào. Liễu nha nội bắt đầu đi từ văn phòng ủy ban huyện, đi qua một vườn hoa, rồi đến cửa lớn của ủy ban huyện, rồi lại tiếp túc đi qua con đường dân chủ phồn hoa nhất huyện thành, sau đó lại rẽ tiếp mới đến được nhà nghỉ Thiên Nga,.
Đi bộ thế này cũng phải mất 15 đến 20 phút.
“Tôi gọi lái xe đến”
Trần Lỗi nói.
“Đi đi thôi, dù sao cũng không xa, tôi đã ngồi xe lâu quá rồi”
Liễu Tuấn vẫn giữ thái độ hòa khí nói.
Sáng sớm đi xe cũng Trần Lỗi đến huyện Ninh Bắc lại tham gia hội nghị chào mừng luôn, hơn 2 tiếng đồng hồ, Liễu nha nội thật sự chỉ có ngồi chân tay cũng đã thấy te tê rồi, thây bí thư LIễu kiên quyết như vậy. Trần Lỗi cũng đành nghe theo, đi bộ cùng y.
Nhưng vẫn đi sau một chút, theo quy định của chốn quan trường là rất coi trọng điều này, càng là cơ sở thì càng là tiểu nha nội, càng phải chú ý hơn.
Vì là thuộc tầng lớp quan nhỏ, muốn qua một chút thủ đoạn này để có thể nâng cao một chút địa vị của mình, đến một ngày đã lên được cao rồi thì đương nhiên mọi người cũng phải tăng thêm phần coi trọng mình hơn.
Chiếc valy mới của Liễu Tuấn rất mới, là loại có hai ngăn lớn, đây là loại va ly du lịch rất phổ biến vào những năm sau này, nhưng vào những năm 92 thì đây được xem là “Trang bị mới”, bí thư Liễu kéo chiếc valy này dạo trên con phố phồn hoa nhất của huyện thị vừa đi vừa ngắm cảnh hai bên đường.
“Chủ nhiệm Trần, điều kiện y tế của huyện thành chẳng ra sao cả!”
Liễu Tuấn nói chuyện với Trần Lỗi, Trần Lỗi cười nói: “Đúng vậy, huyện Ninh Bắc chúng ta nhiều than đá, nhiều người, và nhiều bụi nữa…”
Liễu Tuấn bật cười.
Lì thực những lời của Trần Lỗi này Liễu Tuấn cũng đã nghe qua những việc này từ phía của Bạch Dương rồi.
Theo tổng kết huyện Ninh Bắc chúng ta, thì đặc sắc của huyện chúng ta sẽ là “4 nhiều 1 thiếu”, đó là người nhiều, bụi nhiều, quan nghèo nhiều, nhưng tiền bạc của quần chúng thì lại ít.
Hai cái thiếu và thừa cuối cùng Trần Lỗi đương nhiên không dám nhắc với bí thư LIễu, “Vè thuận miệng” lưu truyền trong nhân gian đương nhiên không dám nói với lãnh đạo, hơn nữa còn có chút không dễ nghe nữa, “Trên phương diện chính trị chưa thành thục, Trần Thạch đã hơn 50 tuổi, làm sao có thể phạm phải sai lầm này?”
“Nhiều than đá, nhiều người, nhiều bụi, là tình hình khách quan, nhưng vệ sinh cũng cần phải nắm cho thật vững. công tác và cuộc sống trong môi trường như thế này, tinh thần làm sao có thể thoái mái được cơ chứ”
Liễu Tuấn nói.
Trần Lỗi cảm thấy bí thư LIễu không phải chì là nói tùy tiện, mà dường như vị bí thư LIễu này cũng đã nắm vững được tình hình môi trường cũng như trị an tại đây rồi. Tiểu bí thư LIễu và bí thư thành ủy Liễu dù sao cũng là cha con, không học được cái này cũng phải học được cái kia, như vậy mới có thể đến đây mà làm chứ?
“À, công tác vệ sinh này thật sự là nên bỏ sức lực ra, vấn đề này là do bên cục y tế quản lý”
Trần Lỗi gật đầu nói, Liễu Tuấn cười không nói về vấn đề này nữa.
Bí thư Lữ Xuân Lai và huyện trưởng Bành Thiếu Hùng có quan hệ rất gần gũi, không nên để cho người khác hiểu nhầm rằng mình mới đến đã làm khó cho Bành Thiếu Hùng, hiện nay ngay cả công tác căn bản cũng chưa thực sự thành thạo, cho dù có muốn tạo nên sóng gió cũng không cần quá vội vàng.
Đoạn đường từ ủy ban huyện đến nhà khách Thiên Nga cũng không quá dài, nhưng đã học hỏi được từ Trần Lỗi – “Thổ công huyện Ninh Bắc” không ít kiến thức, huống hồ hiện nay còn làm trong ủy ban thường vụ huyện nữa, những khu từ nhỏ nhất của huyện nay cũng hiểu rõ, trên đường đi thi thoảng cũng có vài người đứng lại chào hỏi, “Chủ nhiệm trần”, cách gọi “chủ nhiệm trần” thực sự rất thân thiết.
Trần Lỗi là nhân vật có kinh nghiệm công tác, cho dù là loại người nào chào hỏi thì cũng chẳng cần quan tâm xem người đó có ấn tượng gì trong đầu ông ta hay không, chỉ cần mỉm cười gật đầu là đủ.
Nhưng khi có người muốn dừng lại nói chuyện vài câu với ông ta liền bị từ chối ngay, làm sao có thể để lãnh đạo đợi mình chứ?
Thấy Trần Lỗi đi bên cạnh Liễu Tuấn, mấy người đó thấy rất kì lạ, nhìn y bằng ánh mắt kì quái. Không biết vị thanh niên trẻ tuổi này đến từ đâu.
Liễu Tuấn kéo chiếc valy da đi vào nhà khách Thiên Nga, giám đốc lưu của nhà khách này biết tân bí thư mới đến, cho nên sớm đã đứng trước cửa chào đón rồi, thấy Liễu Tuấn lập tức gật đầu chào hỏi.
“Chào bí thư LIễu”
Đưa tay cầm chiếc va ly cho Liễu Tuấn, lần này Liễu Tuấn không từ chối, giám đốc lưu dù sao cũng không phải là Trần Lỗi, tuổi nhỏ, cấp bậc thấp, hơn nữa công việc hiện làm cũng là phục vụ người khác.
“Giám đốc Lưu, phòng số 3 đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
Trần Lỗi hỏi.
“Đã thu xếp xong từ lâu rồi, bí thư LIễu, chủ nhiệm Trần, mời theo tôi!”
Giám đốc Lưu hơi cúi gập người, kéo theo chiếc va ly của Liễu Tuấn đi dẫn đường, căn phòng số 3 này cũng có bố cục giống như phòng số một nhưng tông màu chủ đạo của cả phòng là mầu trầm, thể hiện rõ được sự trầm tĩnh của người sử dụng.
Giám đốc Lưu trong lòng có hơi cảm thấy bất an, tuy nói là nam nữ có sự khác biệt, nhưng người lãnh đạo là nam thường thích những tông màu trầm, chỉ là không biết vị lãnh đạo trẻ tuổi Liễu Tuấn này với những lãnh đạo trung niên khác có sở thích khác nhau hay không?
“Ừm, không tồi đâu”
Liễu Tuấn gật đầu hé nở một nụ cười.
Giám đốc Lưu đến lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Nghe nói bí thư LIễu thích hoa cỏ, cho nên tôi đã đặc biệt chuẩn bị một chút ở phía ban công”
Cai nghe nói này là nhờ có người phụ nữ tại phòng số 1, không ngờ chị ấy vẫn còn nhớ.
Liễu Tuấn đưa mắt nhìn ra phía ban công, quả nhiên là rất đẹp, liền mỉm cười.
“Bí thư LIễu, phục vụ của phòng số ba này tên là Giai Giai, sau này cần gì xin cứ dặn dò cô ta”
Người con gái mà giám đốc Lưu giới thiệu tầm 20 tuổi, khá xinh đẹp, mặt trái xoan, mặc đồng phục của nhà khách, với bộ trang phục này quả thật trông cô ta rất duyên dáng.
“Xin chào, bí thư LIễu, tôi là Tống Giai”
Cái gây ấn tượng tốt với Liễu Tuấn chính là, khi đứng trước mặt Liễu Tuấn không hề tỏ ra gò bó, mà nở một nụ cười, thậm chí còn đưa tay ra bắt tay với y nữa.
“Xin chào, Tống Giai!”
Liễu Tuấn đưa tay bắt tay với cô ta.
“Bí thư LIễu, nhà nghỉ của chúng tôi phục vụ từ a – z cho mọi khách hàng, từ giặt quần áo, đặt món, đưa cơm, còn có cả phòng tập thể dục nữa, bí thư LIễu nếu như cần bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi, tôi sẽ đưa bí thư đi…”
Không ngờ đến nhà khách của chính phủ lại được đối đãi như thế này.
Những điều này, Bạch Dương cũng đã nhắc nhở y, nhưng không ngờ trong mắt của Bạch Dương thì những căn phòng tập thể dục này chẳng hề tồn tại.
“Được rồi, sau này đành làm phiền anh vậy”
Liễu Tuấn cười nói.
“Không khổ, phục vụ lãnh đạo là chức trách của chúng tôi…”
Tống giai cười nói.
“Bí thư LIễu, nếu như có yêu cầu gì xin cứ nói”
Giám đốc Lưu nhắc nhở Liễu Tuấn, người con gái này kì thực là “Giúp việc” của đồng chí, cho nên không cần phải khách khí. Liễu Tuấn vẫn chưa đến huyện Ninh Bắc, giám đốc Lưu đương nhiên đã sớm “Điều tra tìm hiểu” vị “Nha nội thứ nhất của thành phố Đại Ninh” này rồi, “Kiểu công tử này, đều là “Tứ chi mền yếu, thức ăn chọn lọc” chỉ cần sắp xếp ổn thỏa cho y là được, nêu không thì giám đốc lưu này cũng mất chức thôi.
“Cảm ơn”
Lần này Liễu Tuấn rất chân thành nói lời cảm ơn với giám đốc Lưu.
Từ xưa đến nay, Liễu Tuấn chưa từng quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, may mà giám đốc Lưu đã thu xếp ổn thỏa nếu không Liễu Tuấn lo thêm cả chuyện giặt quần áo nữa thì thật rắc rối.
“Bí thư liễu đừng khách khi..”
Một câu nói của Liễu Tuấn vậy mà giám đốc lưu cảm thấy rất ngạc nhiên, lại còn liên tục gật đầu khom lưng nữa.
“Bí thư LIễu, bí thư Bạch dặn, bữa trưa nay sẽ tổ chức bữa tiệc chào mừng đồng chí đến, tất cả các nhân viên mọi phòng ban đều đến, bí thư xem thời gian cũng gần đến rồi, chúng ta đi thôi “
“Còn chuyện về lái xe và thư kí của bí thư thì buổi chiều tôi sẽ xin báo cáo?”
Trần Lỗi xem đồng hồ, khách khí nói.
Tuy nói y là thành viên của phòng ủy ban thường vụ, cấp bậc lại ngang hành với Liễu Tuấn, nhưng tỏ thái độ ngang hàng với Liễu Tuấn, trước nay luôn rất nghiêm chỉnh.