Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 539: Vũ Thu Hàn cầu thân




Dưới tình huống bình thường mỗi hai tháng Liễu nha nội di tới Hồng Châu một chuyến, thăm cha mẹ và chị, thời gian không dài, thứ bày đáp máy bay tới, chủ nhật hoặc muộn nhất là thứ hai sẽ trở về Đại Ninh.
Nếu không vướng chuyện gì quan trọng, Nghiêm Phi đều đi cùng.
Lần này trừ Nghiêm Phi đi cùng ra lại còn cha con Vũ Thu Hàn và Vũ Chính Hiên.
Sắp tới tháng bảy rồi, cách ngày hôn lễ dự định của Liễu Yên và Vũ Chính Hiên ngày càng gần, Vũ Thư Hàn đây là lần đều tiên chính thức tới nhà cầu thân với Liễu Tấn Tài.
Còn nhớ trước kia chính ông đã nói dích thân tới cầu thân.
Nam tử Hán đại trượng phu nói lời phải giữ lời.
Bởi thế Liễu Tuấn tháp tùng "người chú thông gia" tương lai, tới Hồng Châu cũng là chuyện đương nhiên.
Vũ Thu Hàn là thường ủy tỉnh ủy, bí thư chính pháp ủy, quan lớn cấp phó tỉnh, thâm vào uy danh hiển hách của Vũ lão gia tử, chuyến đi tới Hồng Châu này, mặc dù là việc cá nhân, nhưng phía tỉnh J cũng không dám thất lễ, văn phòng chính phủ phái xe con đi tới phi trường Hồng Châu, một phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy và bí thư Tạ Ý Tường của Liễu Tấn Tài đều tới chào đón.
Việc tiếp đón này cũng phải rất chú ý.
Ban đầu có người đề nghị do người của chính pháp ủy tỉnh J ra tiếp đãi, nhưng báo tới Liễu Tấn Tài thì bị ông phủ quyết, Vũ Thu Hàn là "thông gia" của ông, tới nhà cầu thân lại dùng lễ nghi quan trường tiếp đãi thực có chút không phù hợp.
Cho nên Tạ Ý Tường thành đại biểu tới tiếp đón.
Còn về phần vị phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ cũng tới đón là điều bình thường, văn phòng chính phủ không phải là cấp dưới trực tiếp của tỉnh trưởng sao? Cùng là "tổ chức" của Tá Ý Tường.
Tạ Ý Tường còn kiêm chức trưởng ban một ban trong văn phòng chính phủ.
Vũ THu Hàn xuống máy bay, Tạ Ý Tường và vị phó chủ nhiệm liền tới nghênh đón, nụ cười khạch khí thăm hỏi Vũ Thu Hàn.
Vũ Thu Hàn vẫn như cũ, trầm mặc ít nói, khí khế mạnh mẽ, bất quá lần này tới "cầu thân", khuông mặt nghiêm nghị cũng lộ ra chút ý cười, đối với hai đồng chí tới đón đều rất khách khí.
Khi nắm tay Liễu Tuấn, Tạ Ý Tường vẫn nụ cười xã giao nhưng tay tăng thêm chút lực.
Cho dù là văn phòng chính phủ tới đón, công sở công an tỉnh vẫn phái một chiếc xe cảnh sát tới, coi như còn lễ số, có xe cảnh sát mở được, nên dọc đường đi rất nhanh, không chút trở ngại nào tới được tỉnh ủy.
Ủy viện ủy tỉnh J cũng được dựng kiểu dựa núi gần sông, hoa cỏ thịnh vượng, môi trường rất tốt. Biết Vũ Thu Hàn đích thân tới nhà kết thông gia, Liễu Tấn Tài rất coi trọng, cùng Nguyễn Bích Tú đứng đón ở cổng.
Hai người khi ở tỉnh cũng thường gặp nhau, có thể xem như người quen cũ rồi.
Vũ Thu Hàn thấy Liễu Tấn Tài, liền bước nhanh tới, nắm tay phải Liễu Tấn Tài lắc liên tục, làm Liễu Tuấn thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Người này không giỏi xa giao, từ xa xôi ngàn dặm chạy tới kết thông gia, cũng chỉ biết dùng nghi lễ xã giao như vậy.
Liễu Tấn Tài cười vui vẻ nói:
- Vũ bí thư từ xa tới, không tới đón tiếp thật là thất lễ.
Vũ Thu Hàn lại bắt tay Nguyễn Bích Tú hàn huyên mấy câu.
Náo nhiệt ở cửa một hồi, mọi người cười nói đi vào trong nhà.
Liễu Yên vội bưng trà nước cho mọi người, Tạ Ý Tường và vị phó chủ nhiệm kia cùng tới giúp.
- Liễu tỉnh trưởng, hôm nay tôi tới đây, là chính thức kết thông gia với anh.
Uống ngụm nước trà xong, Vũ Thu Hàn đã nóng ruột đi ngay vào "đề tài chính", Liễu Yến không khỏi xấu hổ cúi đầu xuống, những người khác đều khẽ mỉm cười, chỉ có Liễu Tuấn khó khăn lắm mới nhịn được, Liễu Tuấn cảm thấy Vũ Thu Hàn đúng là một người thật thú vị.
Liễu Tấn Tài cười nói:
- Vũ bí thư quá khách khí rồi, chỉ cần bọn trẻ đồng ý cả, chúng ta làm cha mẹ đương nhiên cũng không ý kiến gì, giờ không phải là xã hội cũ, không thể ép hôn ép gả được nữa rồi.
Vũ Thu Hàn cũng nở nụ cười.
Nghiêm Phi liền cười hi hi nói với Liễu Yên:
- Chị ba à, em chúc mừng chị.
Cô và Liễu Yên là bạn thân trong khuê phòng, giờ thấy Liễu Yên và Vũ Chính Hiên chuyện tốt đã thành, trong lòng tất nhiên là vui mừng.
Liễu Yên lại càng thêm xấu hồ, trừng mắt nhìn Nghiêm Phi một cái, mặt đỏ bừng nói:
- Phi Phi đừng nói bừa.
Nghiêm Phi lè lưỡi ra, cực kỳ đáng yêu.
Liễu Tuấn nói:
- Anh Chính Hiên, chị ba, hai người đúng là mau chóng kết hôn thôi, hai người không cưới, chắn trước em và Phi Phi, là thiếu đạo lý đấy.
Lần này tới lượt Nghiêm đại tiểu thư hờn dỗi, khẽ đánh Liễu nha nội một cái, mặt đỏ tới tận cổ.
Tạ Ý Tường cười gúp vui:
- Vũ bí thư hôm nay tới tận nơi cầu thân, sau này tỉnh trưởng cũng phải đích thân tới nhà Nghiêm bí thư cầu thân rồi.
Mọi người lại cười ồ lên.
Tiếp đó mọi người tán gẫu tuyệt đối không nhắc tới công việc.
Nghiêm Ngọc Thành đang cùng Trương Quang Minh "đàm phán" chuyện của Mai Ngạo Hàn, tình hình tỉnh rất phức tạp, Vũ Thu Hàn tân là đại tướng của Trương hệ, hiện giờ lại thành thông gia với Liễu Tấn Tài, gián tiếp có chút quan hệ thân thích với Nghiêm Ngọc Thành, đúng là không tiện bàn luận công việc.
Bữa tối tổ chức ở khách sạn Hồng Đô theo ý kiến của Liễu Tuấn, ở nhà ăn cơm có không khí hơn, bất quá cuối cùng vẫn quyết định ở khách sạn Hồng Đô, bởi vì vợ chồng bí thư tỉnh ủy Tiễn Kiến Quân cũng tới chúc mừng, phái hệ của Tiễn Kiến Quân không mạnh lắm, nên quan hệ với phái hệ của Nghiêm Liễu và phái hệ Trương Vũ đều không tệ.
Bí thư tỉnh ủy tới, ăn cơm ờ nàh không hợp với lễ tiết cho lắm.
Tạ Ý Tường vội đi thông báo cho khách sạn Hồng Đô, làm khách sạn từ trên xuống dưới tức thì bận rộn tới chổng bốn vó lên trời, cho dù Liễu Tấn Tài có nhắc nhở phài kín đáo, không phô trương, nhưng toàn bộ lầu hai nơi đặt phòng đều treo biển đầy khách, cảnh vệ thiếp thân của Tiễn Kiến Quân và Liễu Tấn Tài đều đứng ở cửa, cho dù không làm thế, người không có phận sự cũng chẳng dám tới gần.
Trong bữa cơm, dì Trác đích thân tặng Liễu Yên một cái chăn đỏ tươi, coi như quà tân hôn.
Nhân vật tới cấp độ này, quà cáp qua lại chỉ để biểu thị ý tứ mà thôi.
Bữa cơm đó diễn ra rất vui vẻ.
Tối hôm đó cha con Vũ Thu Hàn ở lại nơi chiêu đãi của tỉnh ủy, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi thì tất nhiên tới ở biệt thự số 2 rồi.
Ăn cơm xong, Tạ Ý Tường kiếm cơ hội kéo Liễu Tuấn qua một bên, nguyên nhân là lần trước Thi Triển Đường tới huyện Ninh Bắc, đem chuyện có đơn vị ở Hồng Châu lấy chiêu bài công tử tỉnh trưởng cố ý làm khó ông ta, Liễu Tuấn khá tức giận, đã gọi điện đánh tiếng cho Tạ Ý Tường.
Tạ Ý Tường tìm hiểu qua, phát hiện đúng là có chuyện này, tất nhiên cảnh cáo những người liên quan, bảo bọn họ biết kiếm chế bản thân.
Hiện giờ hai người chính là nói tới chuyện này.
Người ở cục cảnh sát Hồng Châu nghe nói Liễu nha nội tức giận, đều nơm nớp lo sợ, muốn tìm cơ hội xin lỗi.
Tạ Ý Tường hỏi Liễu Tuấn tối nay có thời gian đi gặp bọn họ hay không.
Liễu Tuấn lần này tới Hồng Châu vốn cũng có ý này, bởi vì Thi Triển Đường là người không tệ, lại cũng mở một hạng mục đầu tư ở huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn không muốn người ta quá làm khó ông.
Có điều tối nay khẳng định là không có thời gian rồi, Liễu Tuấn còn có rất nhiều chuyện bàn bạc với cha.
Liễu Tuấn căn dặn Tạ Ý Tường:
- Thế này vậy, ngày mai em định trở về Đại Ninh rồi, phiền anh hẹn bọn họ trưa mai nhé, em mời mọi người dùng cơm, chuyện này coi như qua.
Vừa về tới nhà Nghiêm Phi đã sốt ruột thương lượng chuyện áo cưới với Liễu Yên, vào năm 93, nghi thức kết hôn trong nội địa cũ mới lẫn lộn, có hôn lễ rất truyền thống, tân lang và tân nương đều mặc phục trang dân tộc màu đỏ chót, một số thành phố lớn thì dần dần nổi lên phong trào đồ cưới kiểu tây, thông thường là mặc áo màu trắng hoặc phấn hồng, tân lang thì mặc áo véc.
Nghiêm Phi là nhà thiết kế thời trang, tiếp xúc với tin tức bên ngoài khá nhiều, ít nhất là ở phương diện phục trang, cô rất là hiện đại, nên tất nhiên ủng hộ Liễu Yên và Vũ Chính Hiên tổ chức hôn lễ theo kiểu Tây.

- Chị ba, áo cưới của chị do em phụ trách, từ thiết kế tới may đo, đều do em bao hết.
Liễu Tuấn chỉ cười, Nghiêm Phi đúng là có thực lực này.
Sách lược phát triển Liễu Tuấn cấp cho Nghiêm Phi đã dần nhìn thấy hiệu quả rồi, đơn đặt hàng của Nghiêm Phi không chỉ còn tới từ công ti quảng cáo Phượng Hoàng nữa, trước kia chỉ là biến tướng của việc Liễu Tuấn đem tiền của mình chuyển tới dưới tên Nghiêm Phi, để có nguồn gốc rõ ràng mà thôi, tính toán nghiêm túc ra mỗi một đồng Liễu Tuấn chuyển vào túi Nghiêm Phi phải tốn mất ba bốn đồng.
Nguyên nhân là những phần thưởng lớn mà Liễu Tuấn kiếm lấy cho Nghiêm Phi không phải là con số nhỏ, có phần thưởng lớn đó làm cơ sở, công ti quảng cáo Phượng Hoàng trả "lương cao" cho Nghiêm Phi mới danh chính ngôn thuận, chuyện này Nghiêm Phi không hề hay biết.
Liễu Tuấn nói đùa với Bàn Đại Hải, mình đã dùng phương thức rửa tiền với giá cao nhất.
Không ngờ Bàn Đại Hải lại nói:
- Tuấn thiếu gia, tôi lại cảm thấy quá rẻ, chỉ mất mấy đồng tiền đã làm Phi Phi vui như vậy rồi.
Liễu Tuấn hết sức tán đồng.
Chu U vương người ta vì một nụ cười của Bao Nô, không tiếc lấy thiên hạ ra đánh cược, dùng đài phong hỏa trêu đùa chư hầu, Liễu Tuấn còn kém quá xa.
Bàn Đại Hải tròn trục trục, nhưng lại được chị em phụ nữ hoan nghênh hơn cả Liễu nha nội anh tuấn tiêu sái, quả nhiên là rất có đạo lý.
Hiện giờ Nghiêm Phi cũng thường nhận được đơn đặt hàng của khách nước ngoài, bởi vì trang phục Nghiêm Phi thiết kế rất ít, nên trở thành hiếm có, độc nhất vô nhị mà.
Chuyện này hơi giống cách làm xe thủ công nổi tiếng của nước Ý.
Đơn đặt hàng như vậy, mỗi một thiết kế và một trang phục, đều có giá không ít.
Gia tài của Nghiêm Phi sớm đã hơn cả triệu, phòng chừng không bao lâu nữa là lọt vào danh sách phú bà chục triệu rồi, làm một chiếc áo cưới cho chị chồng chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
Thấy Nghiêm Phi và Liễu Yến hào hứng thương thảo, Liễu Tuấn và Liễu Tấn Tầi nhìn nhau cười, Liễu Tấn Tài chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào thư phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.