Liễu Tuấn cũng không khiêm tốn:
- Khâu ti trưởng, Lý xử trưởng, đối với phân tích của mình, tôi rất có lòng tin.
Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An đều mỉm cười gật đầu.
Đây là điều tất nhiên rồi, anh viết ra một bài báo tới sáu bày ngàn chữ, nếu bản thân không tin, thì nói bậy làm cái gì? Thân là phó bí thư huyện ủy, đâu cần phải dựa vào chút thú vui kiểu ấy sống qua ngày.
- Tôi cũng cho rằng luận điểm của Liễu bí thư rất mới mẻ, tầm nhìn độc đáo, là một sự gợi ý cho giới tài chính chúng tôi.
Khâu Tình Xuyên vẫn cứ khách khí như cũ.
Mắt Liễu Tuấn nheo lại.
Khâu Tình Xuyên luôn miệng nói "một sự gợi ý", đó vẫn là lời khách khí thôi, trong lòng hắn chỉ đem bài viết của Liễu Tuấn như một bài tham khảo bình thường, chưa chắc đã tán đồng với quan điểm của Liễu Tuấn.
Chuyện này cũng phải thôi, dù sao Khâu Tình Xuyên đường đường là phó ti trưởng ban chính sách tiền tệ ngân hàng trung ương, đối với xu thế tài chính quốc tế và tỉ giá hối đoái, cũng có phân tích của mình. Người ta là chuyên gia kinh tế dựa vào nó mà kiếm cơm mà.
Khâu Tình Xuyên sao có thể chỉ vì một bài báo mà thay đổi quan điểm của mình được.
Lý Kiến An thì cầm một mũi tên lên, nhắm vào bình hoa ném tới, "keng" một tiếng, mũi tên chạm vào bình hoa rơi ra ngoài.
- A trượt rồi, phạt một cốc thôi.
Lý Kiến An cười, cầm cốc bia lên uống cạn.
Hà Mộng Doanh cau mày lại.
Rõ ràng hành động này của Lý Kiến An rất thiếu lịch sự, Liễu Tuấn đang nói chuyện cùng hắn và Khâu Tỉnh Xuyên, hắn lại đi chơi đùa, nói rõ là không hứng thú với lời nói của Liẽu Tuấn.
Không hứng thú cũng chẳng sao, Lý Kiến An là người của ủy ban chứng giám, trong mắt người ngoài, cũng là chuyên gia kinh tế rồi, là nhân vật có vai vế, không coi "kiến giải tài chính" của một phó bí thư huyện ủy vào mắt là chuyện bình thường, nhưng hành động như vậy hiển nhiên là thất lễ.
Nhưng ở chốn tiêu khiển, mọi người tùy ý tán gẫu vui đùa, dù Lý Kiến An vô lễ, người khác cũng không tiện nói gì.
Liễu Tuấn cũng không nói thêm nữa, cầm cốc bia lên uống.
Liễu Tuấn không thích bia lắm, nhưng ném tên khá chính xác.
Chính vào lúc này có mấy nam nữ đi vào, người đi đầu trên ba mươi tuổi, trời nóng bức vẫn mặc áo sơ mi có cổ, khí độ trang nghiêm.
Một nam nhân khác bụng hơi phệ, tuổi chừng bốn mươi, trang phục cũng giống như người kia, nhưng lại là người quen của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn không ngờ lại gặp được Liễu Triệu Ngọc ở đây.
- A, xin chào Khâu ti trưởng, Lý xử trưởng.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi kia từ xa nhìn thấy Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An, đã cười ha hả đi nhan tới chào hỏi.
Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An cũng mỉm cười đứng dậy nói chuyện với hắn.
- A xin chào Từ công tử.
Mấy người liền bắt tay hàn huyên.
Từ công tử thấy Hà Mộng Doanh và Liễu Tuấn ngồi cùng bàn với Khâu Tình Xuyên, hiển nhiên là nhân vật có thân phận, liền chủ động hỏi:
- Xin hỏi hai vị này là...
Lúc này Liễu Tuấn đã đứng dậy chào hỏi Liễu Triệu Ngọc:
- Anh Triệu Ngọc, sao anh lại ở đây?
- Ha Tiểu Tuấn, em hỏi câu này không phải rồi, chỉ cho phép bí thư em tới đây, lại không cho người anh nông dân này tới đây hả?
Liễu Triệu Ngọc hiện giờ là đại biểu hội đại hội nhân dân toàn quốc, quản lý hội liên hiệp công thương nghiệp toàn quốc, phó hội trưởng hiệp hội xí nghiệp dân doanh toàn quốc, ủy viên thường vụ chính hiệp tỉnh, trên đầu đủ loại ánh hào quang, nhưng lại luôn miệng tự xưng "nông dân", cũng được coi là sự đặc sắc trong nước lúc bấy giờ.
Khi đó, xí nghiệp dân doanh nông thôn, chính là "xí nghiệp nông dân", đó là mánh lới mà một số giới truyền thông trong nước nhằm thu hút ánh mắt của độc giả.
Ồn ào một hồi, mọi người mới làm rõ thân phận của nhau.
Vị Từ công tử này tên là Từ Triết Hoằng, lai lịch rất lớn, là con cháu trực hệ của nhà họ Tử ở Hồng Kông, nhà họ Từ là danh gia vọng tộc ở Hồng Kông, tiền nhiều thế mạnh, mơ hồ có khí độ lãnh đạo giới thương nhân Hồng Kông, Từ công tử tuổi còn trẻ mà đã là một trong số người chủ trì sản nghiệp của nhà họ Từ ở trong nước.
Lần này hắn nhận lời mời tham gia cuộc tọa đàm hội nghị công thương nghiệp toàn quốc, vừa khéo ngồi cùng với Liễu Triệu Ngọc, hai người đều tài năng trên thương trường, là nhân vật lẫy lừng cả, nên có cơ hội làm quen, tất nhiên phải bắt chuyện kết giao bạn bè.
Hiện giờ tổng tài sản của tổng công ti Đằng Phi là sáu bày tỷ, con số công bố bên ngoài là mười tỷ, tất nhiên là không hề mắc nợ, trong đó có số nợ bình thường và cổ phần của Tiểu Thanh ở trong tổng tài sản rồi.
Với tình thế trong nước lúc bấy giờ, tổng công ty Đằng Phi hiển nhiên là thành "đại ca" của các xí nghiệp dân doanh trong nước, cho dù có chỗ không bằng với nhà họ Từ, nhưng nếu chỉ luận riêng về sản nghiệp trong nước, thì lại lớn hơn nhà họ Từ nhiều, Từ nhị công tử cũng không coi như hạ mình kết giao.
Bất quá Liễu Tuấn nhìn ra, Từ nhị công tử cho mình là quỳ tộc, đối diện với Liễu Triệu Ngọc mười năm trước còn là "nông dân chính gốc", tự nhiên sinh ra cảm giác ưu việt, chỉ có điều che dấu rất tốt mà thôi.
Nhưng hiểu nhiên hắn cho rằng Liễu Triệu Ngọc kết giao với mình là trèo cao rồi.
Hắn cũng không nghĩ xem, nếu chỉ dựa vào bản lĩnh của mình, trong thời gian mười mấy năm, liệu có làm ra được một phần gia sản lớn như vậy không?
Từ Triết Hoàng nghe Hà Mộng Doanh giới thiệu Liễu Tuấn, liền cười rất giả tạo nói:
- Thì ra là Liễu bí thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Liễu Tuấn cười nói:
- Không biết Từ công tử nghe được tên kẻ hèn này từ đâu?
Vị Từ công tử này sau khi nghe tên của mình, rõ ràng hơi khựng lại một chút, hiển nhiên là đã nghe tới tên của mình rồi, hơn nữa còn chẳng phải là loại "tuyên truyền chính diện" gì.
Từ Triết Hoằng mắt sáng quắc lên, nhìn thẳng vào Liễu Tuấn nói:
- Từ chỗ Cao nhị thiếu gia, Cao Tương Hoành, Liễu bí thư hẳn là còn có chút ấn tượng chứ?
Nụ cười tên mặt Liễu Tuấn không giảm đi chút nào, mày cũng chẳng nhướng lên nửa phân, nói:
- Cao nhị thiếu gia thì tất nhiên là nhớ rồi, không lâu trước đó còn nói chuyện với nhau mà! Từ công tử và Cao nhị thiếu gia là bạn tốt sao?
- Chơi cùng nhau mấy trận bóng.
Từ Triết Hoằng thấy thái độ "thâm tàng bất lộ" của Liễu Tuấn, cũng thu lại ánh mắt của mình.
Hà Mộng Doanh mập mờ nói:
- Từ công tử và lão nhị của nhà họ Cao là bạn tốt, trên thương trường cũng có qua lại.
Liễu Tuấn liền vỡ lẽ.
Hà Mộng Doanh nhắc nhở tất nhiên không phải là nói tới chút tiền vặt giữa Cao Tương Hoành và Từ Triết Hoằng, trong mắt cô đó chỉ là trò trẻ con thôi, ý của Hà đại tiểu thư là chuyện làm ăn trong nội địa của nhà họ Từ, phóng chừng là do nhà họ Cao bảo vệ.
Hiện giờ Hồng Kông sắp được trả về, dạng thế tộc như nhà họ Từ, trung ương cũng đặc biệt chiếu cố, để ổn định lòng người Hồng Kông, nhà họ Từ làm ăn trong nội địa, do nhà họ Cao ra mặt phối hợp liên hệ cũng là hợp lý thôi.
Hai nhà này, từ ý nghĩa nào đó mà nói, cũng là một loại liên minh, nhà họ Từ cần tiềm lực lớn của nhà họ Cao ở trong nội địa để thuận lợi triển khai làm ăn, còn nhà họ Cao cần ổn định nhân tâm, cũng coi như một loại vốn liếng chính trị.
Con cháu đời ba của hai nhà kết giao với nhau cũng là chuyện đương nhiên.
Không lâu trước đó Liễu Tuấn khiến cho Cao lão nhị mất mặt, ép cho đại thiếu gia nhà họ Cao ra mặt mới dẹp yên được chuyện này, bất quá vẫn phải ngoan ngoãn trả ba triệu lại cho huyện Ninh Bắc, ba triệu không phải là chuyện lớn, quan trọng là thể diện.
Đường đường là nhà họ Cao, lại bị một viên quan nhỏ chốn xa xôi dồn vào góc tường, phải hạ mình đàm phán, quả thực là sự xỉ nhục lớn, Cao Tương Hoành trong lúc tụ hội bạn bè, không nhịn được to tiếng chửi mắng Liễu Tuấn, nói sẽ có lúc cho Liễu Tuấn biết tay.
Nên tất nhiên nhớ kỹ cái tên Liễu Tuấn ở trong lòng.
Có điều ở câu lạc bộ Trường Thành, mọi người phải giữ một chút phong độ nhất định, đằng sau nơi này là nhà họ Hà, dủ thủ đô là nơi ngọa hồ tàng long, nhưng cũng chẳng tìm được mấy kẻ dám tùy tiện gây sự với nhà họ Hà.
Huống chi Liễu Tuấn có thể ngồi cùng bàn với Khâu Tình Xuyên, Lý Kiến An, Hà Mộng Doanh, đã nói rõ vấn đề, nhìn thái độ của Liễu Tuấn không phải là đi nịnh hót mấy người kia, mà rõ ràng là bằng vai phải lứa, chẳng thua kém chút nào.
Từ Triết Hoằng là người làm ăn, rất có tầm nhìn.
Từ Triết Hoằng ngồi xuống, thay đổi đề tài:
- Mấy vị vừa rồi nói chuyện gì thế?
Lý Kiến An đáp:
- À chúng tôi đang tham khảo xu thế tài chính quốc tế.
Trước khi Từ Triết Hoằng và Liễu Triệu Ngọc tới, Lý Kiến An chỉ cắm đầu uống bia ném tên, hoàn toàn không bận tâm tới "xu thế tài chính quốc tế", hiển nhiên muốn làm ra vẻ trước mặt Từ Triết Hoằng mà thôi.
Liễu Tuấn thầm lắc đầu.
Lý Kiến An so với anh rể Khâu Tình Xuyên, bất kể là khí độ, lòng dạ đều kém quá xa, cho dù có dựa vào người cha làm phó thú tướng, thì thành tựu trong tương lai cũng không lạc quan.
- Thế sao? Liễu bí thư mà cũng có hứng thú với xu thế tài chính quốc tế à?
Từ Triết Hoằng lấy làm lạ hỏi, giọng nói có chút khinh miệt.
Lòng hắn thầm nhủ, chẳng qua là một tiểu nha nội ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, hiểu cái quái gì vì tài chính thế giới mà cũng làm ra vẻ ở chỗ này.
Liẽu Tuấn cười:
- Cũng chỉ là tham khảo một chút thôi, xu thế tài chính quốc tế mấy năm nữa sẽ không bình ổn lắm.
- Ồ thế sao? Không biết Liễu bí thư nói như vậy là dựa vào điều gì?
Khóe miệng Từ Triết Hoằng nhếch lên, thái độ coi thường thể hiện ra ngoài.
Liễu Tuấn không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Vậy xin hỏi Từ công tử có cách nhìn thế nào? Nhất là về tỉ giá đồng Yên!
- Đồng Yên ? A không ngờ Liễu bí thư còn hứng thú với cả đồng Yên cơ đấy.
Từ Triết Hoằng đáp rất chắc chắn:
- Theo tôi thấy, trong mấy năm nữa, đồng Yên sẽ tiếp tục ổn định, khả năng còn giảm xuống một chút.