Liễu Tuấn và Diệp Xuân Lâm chưa bao giờ gặp nhau, vào trong, Liễu Tuấn theo đúng quy củ chào hỏi Diệp Xuân Lâm.
- Chào Diệp bí thư.
Diệp Xuân Lâm gật đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
- Ngồi đi.
Diệp Xuân Lâm chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc.
Thế này có nghĩa là muốn bàn việc công rồi.
Liễu Tuấn thản nhiên ngồi đối diện với Diệp Xuân Lâm.
Diệp Xuân Lâm hỏi rất ôn hòa:
- Liễu Tuấn, công tác ở huyện Ninh Bắc triển khai thế nào rồi?
Liễu Tuấn cẩn thận đáp:
- Cám ơn Diệp bí thư, coi như là thuận lợi.
- Ừm, công tác của huyện Ninh Bắc một năm nay có khởi sắc, công của cậu và đồng chí Bạch Dương không thể không tính.
Diệp Xuân Lâm gật đầu, mặt hơi lộ ra nụ cười, thể hiện sự khẳng định.
- Cám ơn Diệp bí thư khích lệ.
Liễu Tuấn vẫn đáp hết sức quy củ, không hề vì Diệp Xuân Lâm mỉm cười mà buông lỏng, Diệp Xuân Lâm là phó bí thư tỉnh ủy, xếp thứ năm trong thường ủy, thân ở vị trí cao lâu năm, tuyệt đối không gọi điện cho y tới đây nói chuyện vớ vẩn, một lãnh đạo muốn "chỉnh đốn" anh, thì đều khen thưởng trước, sau đo mới chơi trò "nhưng mà".
Liễu Tuấn đang đợi cái "nhưng mà" đó.
Diệp Xuân Lâm vẫn dùng ngữ khí tán gẫu, rất là tùy ý:
- Liễu Tuấn, quan hệ của cậu và đồng chí Bành Thiếu Hùng thế nào?
- Rất tốt, Bành bí thư rất ủng hộ công tác của huyện chính phủ, các đồng chí khác cũng rất tôn trọng Bành bí thư.
Liễu Tuấn càng thêm thận trọng, cố gắng tránh dùng chữ "tôi", đóng miệng mở miệng đều nói tới "chính phủ".
Diệp Xuân Lâm lại mỉm cười, trong mắt thoáng qua một vẻ tán thưởng, mọi người đều nói tên nhóc nhà Liễu Tấn Tài là một nhân vật ghê gớm, tí tuổi đầu mà thiếu niên lão thành, cực kỳ lợi hại, thừa hưởng chân truyền của thân phụ và Nghiêm Ngọc Thành, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là lời đồn không sai.
Còn Liễu Tuấn cảm thấy trong nụ cười của Diệp Xuân Lâm có ý tứ khó diễn tả.
Diệp Xuân Lâm mỉm cười nói:
- Trước kia đồng chí Bạch Dương chủ trì công tác ở huyện Ninh Bắc, các đồng chí hẳn là rất đoàn kết chứ hả? Cảm tưởng của cậu về đồng chí Bạch Dương như thế nào?
Liễu Tuấn hơi kinh hãi, chẳng lẽ có kẻ nào có hành động bất lợi với Bạch Dương? Diệp Xuân Lâm hỏi như vậy, hình như là muốn tìm hiểu tình hình của Bạch Dương, Bạch Dương là một trong số cấp dưới quan trọng nhất của Diệp Xuất Lâm, nhưng là do Nghiêm Ngọc Thành xuất phát từ như cầu "mượn sức" Bạch Kiến Minh, chứ chắc gì là mong muốn của Diệp Xuân Lâm, nói cách khác Diệp Xuân Lâm thực tế không hiểu về Bạch Dương nhiều lắm.
Có điều Liễu Tuấn không có rằng Diệp Xuân Lâm gọi y tới đây chỉ đơn giản là muốn tìm hiểu về Bạch Dương, vì thời cơ không đúng, hiện giờ vụ án đã vào thời kỳ quan trọng, Diệp Xuân Lâm theo lý không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào lúc này.
- Khi bí thư Bạch Dương chủ trì công tác ở huyện Ninh Bắc, nhìn chung các đồng chí đều rất đoàn kết. Đương nhiên, công tác luôn tồn tại chút chia rẽ, đây cũng là chuyện bình thường.
Liễu Tuấn nói tới đây thì hơi dừng lại một chút.
Diệp Xuân Lâm gật đầu.
Liễu Tuấn nói:
- Còn về cảm tưởng cá nhân tôi với bí thư Bạch Dương, thì không giấu Diệp bí thư, là vô cùng tốt, khi tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đơn vị công tác đầu tiên là ở tỉnh đoàn, lúc đó đồng chí Bạch Dương là cấp trên trực tiếp của tôi, đã rất quan tâm và chỉ dẫn, khi tới huyện Ninh Bắc phối hợp với bí thư Bạch Dương cũng như thế, cá nhân tôi cho rằng, bí thư Bạch Dương rất có năng lực, là lãnh đạo có sức hút và tầm nhìn đại cục.
Bất kể khi nào, nói tới chị Bạch Dương thì tiểu ngoan đầu đầu chỉ có khen ngợi.
Bạch Dương thực sự cũng xứng đáng được khen ngợi như thế.
Diệp Xuân Lâm hỏi ngay tới:
- Nói như vậy, cậu và đồng chí Bạch Dương có thể nói là bạn tốt rồi hả?
Liễu Tuấn cũng không e dè gì, gật đầu đáp:
- Đúng thế Diệp bí thư, tôi và bí thư Bạch Dương là bạn tốt.
Diệp Xuân Lâm gật đầu, chậm rãi dựa lưng vào ghế bành lớn, trầm ngâm không nói, tựa hồ không biết phải mở lời thế nào.
Liễu Tuấn thấy hơi quái lạ.
Về công, Diệp Xuân Lâm có cấp bậc cao hơn y rất nhiều, về tư, Diệp Xuân Lâm là trưởng bối, nếu gặp nhau ở nhà, Liễu Tuấn phải quy củ gọi ông là "bác Diệp", theo lý mà nói trước mặt Liễu Tuấn, Diếp Xuân Lâm không cần phải kiêng kỵ gì, có sao nói vậy mới đúng.
Diệp Xuân Lâm trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn, kỷ ủy tỉnh nhận được tố cáo, nói đồng chí và đồng chí Bạch Dương có quan hệ nam nữ không chính đáng.
Liễu Tuấn tức thì nhướng mày lên:
- Diệp bí thư, tôi thấy điều này rất hoang đường.
Giọng của Liễu Tuấn vẫn rất trầm ổn, không nghe ra có chút phẫn nộ nào, nhưng ánh mắt trở nên sắc bén, loại ánh mắt đó ngay cả Diệp Xuân Lâm nhìn thấy trong lòng khẽ giật đánh thót một cái.
- Đồng chí Liễu Tuấn, có phải là hoang đường hay không thì tạm thời chưa kết luận được, kỳ ủy phá án, chú trọng chứng cứ.
Diệp Xuân Lâm bày ra thái độ làm việc công.
Liễu Tuấn mỉm cười.
Cho dù Diệp Xuân Lâm đảm nhận bí thư kỷ ủy tỉnh không lâu, nhưng thân ở vị trí cao đã lâu, đủ các loại cấp dưới đã gặp hết rồi, phàm là cán bộ bị tố cáo, ở trước mắt ông ta, nếu không kinh hoàng run rẩy, thì cũng phẫn nộ vô cùng, giơ tay lên trời thế thốt không có chuyện đó, chưa từng có một ai trấn tĩnh như Liễu Tuấn.
- Diệp bí thư, tôi muốn biết người tố cáo cung cấp chứng cứ gì?
Liễu Tuấn nói thẳng.
Trước đó, Liễu Tuấn đúng là không ngờ Diệp Xuân Lâm gọi mình tới đây vì nguyên nhân này, trong chớp mắt đầu óc Liễu Tuấn tức tốc xoay chuyển vô số lần, đem chuyện này duyệt lại một lần.
Có một điều có thể khẳng định, sau khi nhận được tố cáo này, Diệp Xuân Lâm nhất định ngay lập tức báo cáo cho Nghiêm Ngọc Thành, toàn bộ tỉnh ủy ai chả biết Liễu Tuấn là con rể tương lai của Nghiêm Ngọc Thành, trong một hai năm nữa thế nào cũng thành hôn cùng Nghiêm Phi. Hiện giờ lại có người tố cáo Bạch Dương và Liễu Tuấn có quan hệ nam nữ không chính đáng, về tình về lý, Diệp Xuân Lâm đều không thể tự ý xử lý việc này.
Trừ quan hệ của Liễu Tuấn với Nghiêm Ngọc Thành ra, thân phận của Bạch Dương lại càng mẫn cảm, là con gái của Bạch Kiến Minh bộ trưởng trung tổ, hiện giờ đang điều tra vụ án "gian lận", lúc này xuất hiện thư tố cáo như thế, thì mức độ chân thực của nói đáng để hỏi nghi, rất có khả năng là tới từ phản kích của đối phương.
Mà cái gọi là vẫn đề tác phong này, lại nói không thể nói rõ ràng được.
Chỉ cần làm lớn chuyện này lên, Bạch Dương có thể tiếp tục ngồi vị trí này không là vấn đề rồi, càng chẳng cần nói tới có thể tiếp tục điều tra vụ án nữa.
Đuổi được Bạch Dương đi, nỗ lực mượn sức Bạch Kiến Minh của Nghiêm Ngọc Thành hoàn toàn đổ sông đổ biển, nói không chừng còn làm Bạch Kiến Minh nổi giận, vì thế mà đứng về phía đối lập với Nghiêm Ngọc Thành.
Con gái tôi dưới sự quản lý của cậu bị người ta ức hiếp như thế, Nghiêm Ngọc Thành cậu làm bí thư tỉnh ủy kiểu gì vậy?
Quả nhiên là thủ đoạn rất cao.
Đoán chừng là thư tố cáo này, tuyệt đối không chịu đưa cho kỳ ủy tỉnh, mà trung kỷ ủy và các cơ quản có sức mạnh khác đều nhận được, nhưng cũng chính vì thế mà Liễu Tuấn có thể khẳng định, Diệp Xuân Lâm đứng ở phía mình.
Trong cuộc đấu tranh toàn diện này, Nghiêm Ngọc Thành Không thể thua, Diệp Xuân Lâm cũng không thể thua.
Trước lợi ích lớn, lập trường của hai người là nhất trí.
Bởi thế Liễu Tuấn mới thẳng thắn đòi Diệp Xuân Lâm cho xem chứng cứ.
Người ta muốn dựa vào vào vấn đề tác phong quấy cho nước đục lên, thế nào cũng không thể ăn không nói có, ít nhiều phải có chứng cứ xác đáng, nếu không chẳng ai để ý, Diệp Xuân Lâm cũng sẽ không tìm Liễu Tuấn nói chuyện.
Bởi vì một bức thư tố cáo nặc danh, với những thứ toàn kiểu không có lửa sao có khỏi, mà làm cho một bí thư tỉnh ủy xoay như chong chóng, thì khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng Liễu Tuấn cũng không nghĩ ra đối phương liệu có thể có chứng cứ gì chắc chắn,
Theo dõi chụp ánh y và Bạch Dương bí mật hẹn hò nhau?
Hoàn toàn không có khả năng.
Chưa nói tới võ thuật bản thân Liễu Tuân khá cao, phản ứng mau lẹ, mà với hai vệ sĩ thiếp thân Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn cũng chẳng phải hạng vừa, nếu như có người theo dõi, sớm đã bị bọn họ bắt rồi.
Chuyện này đúng là kỳ quặc.
Diệp Xuân Lâm thấy Liễu Tuấn trấn tĩnh như thế, tâm tình cũng tốt lên.
Nói thực khi nhận được thư tố cáo, Diệp Xuân Lâm cực kỳ bực bội, lúc đầu Nghiêm Ngọc Thành đề nghị điều Bạch Dương tới kỷ ủy tỉnh công tác để mượn thế của Bạch Kiến Minh, Diệp Xuân Lâm trong lòng đã có ít nhiều băn khoăn rồi.
Không phải băn khoăn vì việc mượn thế, ông cũng rất tán đồng cách làm của Nghiêm Ngọc Thành.
Hiện giờ lực lượng Nghiêm hệ đã không còn hùng mạnh như thời Liêu Khánh Khai, là nhân vật thứ hai của Nghiêm hệ, Diệp Xuân Lâm tính khí nóng nảy cũng thường xuyên có cảm giác kìm nén, cáo chức phó bí thư này, làm không thanh nhàn như trước kia làm phó tỉnh trưởng, lúc đó Trương Quang Minh làm gì cũng suy nghĩ tới cảm thủ của ông, ít nhiều phải nhượng bộ, hiện giờ tới lượt Diệp Xuân Lâm phải nhìn sắc mặt Quang Minh Kiệt làm việc rồi.
Băn khoăn của Diệp Xuân Lâm là Bạch Kiến Minh không phải là đại lão của hệ phái mình, một khi mượn thế Bạch Kiến Minh mà không được đồng ý, để tin tức tiết lộ ra, ngày tháng của Nghiêm hệ sẽ càng thêm khó khăn.
Ngoài ra ông cho rằng Bạch Dương tuổi quá trẻ, chưa hề có kinh nghiệm công tác kỷ luật kiểm tra, lại là nữ đồng chí, trách nhiệm lớn như thế sợ rằng khó đảm đương rồi, chuyện này không ra tay thì thôi đã ra tay phải nhất định chiến thắng.
Còn Diệp Xuân Lâm không xem trọng năng lực của Bạch Dương cho lắm.
Không ngờ Bạch Dương vừa làm việc, lại đâu ra đấy, giờ còn sắp có đột phá rất lớn, khiến Diệp Xuân Lâm bất ngờ không thôi, đang vui mừng thì chui đâu ra cái tố cáo này, hơn nữa nhìn qua thì chứng cứ xác thực, làm Diệp Xuân Lâm cực kỳ tức tối.
May mắn là thái độ của Liễu Tuấn làm Diệp Xuân Lâm được yên tâm.
Nếu như có chuyện này thực, Diệp Xuân Lâm tin chằng trai trẻ hai mấy tuổi đầu này dứt khoát không thể trấn tĩnh như thế.
Nhưng chứng cứ mà người tố cáo cung cấp, đúng là cũng rất đanh thép!