Cho dù trời mưa ẩm ướt, Liễu huyện trưởng cũng không nhàn rỗi, chạy tới khu khai phát kỹ thuật mới thị sát.
Thời gian gần đây, trừ công tác xóa khu bỏ xã đã khua chiêng gõ trống tiến hành, Liễu Tuấn tương đối quan tâm tới việc kiến thiết khu cao tân. Trước khi y tới nhậm chức, khu cao tân của huyện Ninh Bắc chỉ là một cái vỏ rỗng, chẳng có xây công xưởng, cũng chẳng có trồng hoa màu, Phương Triêu Dương vì làm ra vẻ thái bình, cho nên xây một cái chợ tập trung rồi đem trạm xe của huyện chuyển tới, rồi lại xây dựng vài cái quầy hàng, cấp bậc không cao lắp, coi như là tạo ra một thị trấn nho nhỏ.
Bởi vì khu cao tân nằm kề sát thị trấn Thành Quang, vốn có một số cư dân và người trồng rau, sau khi xây dựng chợ tập trung, đúng là cũng náo nhiệt thêm vài phần, nhưng làm người ta xấu hổ là ở phụ cận trạm xe lại mọc ra rất nhiều tiệm uốn tóc, kỳ thực là những nơi "kinh doanh xác thịt", lâu dần có xu thể thành "khu đèn đỏ" ban ngày không thấy có nhiều người cho lắm, nhưng một khi về đêm, lại cực kỳ náo nhiệt.
Liễu Tuấn sau khi làm huyện trưởng, cực kỳ bất mãn với việc này.
Dạng khu cao tân thế này, không khỏi quá nực cười rồi.
Liền tức thì sai Khâu Viên Triêu, cho một cú đấm mạnh, xử lý mấy lần, đóng cửa một số tiệm uốt tóc, cũng xử lý một đám chủ và "nhân viên làm việc" liên quan, tình hình chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà khu cao tân chưa từng phát huy tác dụng của khu cao tân thực sự, dân cư xung quanh không có cái kiếm ăn, cái loại nghề nghiệp kia khó mà chặn được từ căn bản.
Liễu Tuấn cho rằng, chỉ có thực sự xây dựng thành khu cao tân, mới giải quyết được vấn đề này thực sự.
Bởi thế nhân việc hợp tác cùng công ty Đằng Phi xây dựng vài công xưởng, Liễu Tuấn liền tập trung toàn bộ xây dựng ở khu cao tân, thống nhất quản lý, quan hệ cùng với công ty Đằng Phi càng thêm mật thiết.
Hiện giờ những công xưởng này đã vận hành tốt đẹp, xu thế phát triển cũng không tệ, sản sinh ra hiệu quả khác nhau, nhưng Liễu Tuấn không thỏa mãn làm mắt xích cung cấp thấp nhất, y cho rằng gia công chỉ là tích lũy tư ban nguyên thủy nhất, sau khi hoàn thành quá trình tích lũy này, huyện Ninh Bắc phải tự có quy mô và thương hiệu của mình, đi trên con đường của mình, đó mới là nền móng của sự hưng thịnh.
Lập nên một cơ sở tốt như vậy, cho dù có một ngày mình điều khỏi huyện Ninh Bắc cũng có thể để lại một nền móng vững chắc.
Làm quan một kỳ, tạo phúc một phương.
Đó không chỉ là một câu khẩu hiệu tuyên truyền xuông mà thôi.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì Liễu Tuấn thường xuyên tới khu cao tân, tổ chức tọa đàm với các chủ xí nghiệp, bày mưu tính kế, khiến trong trong phạm vi nhỏ cán bộ huyện Ninh Bắc lưu truyền câu chuyện hài hước.
- Huyện trưởng đâu?
- Không có ở đây!
- Đi đâu rồi?
- Khu cao tân!
Kẻ đáp mặt đầy ám muội, người hỏi thì hiểu ngầm trong bụng.
Phan Tri Nhân sau khi nghe được rất tức giận, vốn không định đem những lời lăng nhăng này nói cho Liễu Tuấn, nhưng có một lần không chú ý nói ra, sau khi nói ra rất là hối hận.
Chuyển lời cho lãnh đạo cũng là một môn nghệ thuật.
Những thứ đồn đại bậy bạ không đứng đắn này, cần gì phải nói cho Liễu Tuấn.
Những lời đồn dại như vậy chẳng thế nào truy tìm được nguồn gốc, chỉ khiến huyện trưởng nổi giận thôi.
Ai ngờ Liễu Tuấn sau khi nghe xong chỉ mỉm cười, vỗ vai hắn nói:
- Chuyện vui! Có người bàn tán sau lưng là chuyện vui!
Phan Tri Nhân liên tục gật đầu, trong lòng nghiền ngẫm câu nói này của Liễu huyện trưởng, càng suy nghĩ càng thấy bội phục. Câu chuyện cười này tất nhiên không mang nghĩa ca ngợi này, nhưng ít nhất đã chứng minh Liễu Tuấn đã hoàn toàn dung hòa vào trong cán bộ huyện Ninh Bắc, mọi người lúc nào cũng chú ý tới tình hình của huyện trưởng.
Nếu như Liễu Tuấn làm huyện trưởng mà chẳng ai bận tâm tới, đó mới là bi ai thực sự.
Ngày hôm đó Liễu Tuấn tới xưởng đồ uống đang được xây dựng.
Xưởng đồ uống đã chính thức đổi tên thành công ty đồ uống Hân Nhạc thành phố Đại Ninh, do công ty Chấn Trung của Hồng Kông chiếm 60% cổ phần, huyện Ninh Bắc chiếm 40% cổ phần, sau khi thu hồi vốn đầu tư cổ phần sẽ chia đôi, nhưng vẫn do công ty Chấn Trung phụ trách vận hành.
Đại biểu toàn quyền của công ty Chấn Trung phái tới công ty đồ uống Hân Nhạc, tất nhiên là Quách Hữu Vi, chức danh là giám đốc chấp hành.
Trước kia khi công ty Nam Hoa chưa hủy hộp đồng, xưởng đã bắt đầu xây dựng, hiện giờ đã gần hoàn thiện, văn phòng làm việc cùng khu ký túc xá đã đi vào hoạt động, Quách Hữu vi và một số nhân viên kỹ thuật, nhân viên thi công sống ngay trong phòng làm việc
Trang thiết bị sản xuất tất nhiên là còn chưa được lắp đặt, bất quá phòng thí nghiệm đã được chuẩn bị từ trước, Quách Hữu Vi trừ giám sát tiến độ thi công công trình, thì cùng các nhân viên kỹ thuật không ngừng mày mò cách điều chế đồ uống, tranh thủ tới năm sau, nổ pháo khánh thành.
Chiếc Santana rách nát của Liễu Tuấn đi tới văn phòng làm việc của công ty Hân Nhạc, bảo vệ sớm đã nhận ra xe của huyện trưởng, vội vàng đi thông báo cho Quách Hữu Vi.
Liễu Tuấn tới quen rồi, nên đi thẳng tới phòng làm việc của giám đốc, vốn cho rằng Quách Hữu Vi sẽ vội vàng từ phòng thí nghiệp chạy ra đón, không ngờ tính nhầm, Quách Hữu Vi lại từ trong phòng làm việc đi ra, theo sau ông ta còn có một thiếu phụ trẻ chừng ba mươi tuổi, một thân váy đen, tóc uốn cao, ngực đầy đặn, dây chuyền kim cương lấp lánh, đôi dày cao gót màu đen phát ra tiếng động dễ nghe.
Cô gái này vừa nhìn một cái là biết người khá có thân phận, trông khá thanh tú, ánh mặt lại hết sức kiên nghị, thấy rõ là người thường quyết định đại sự, hơn nữa từ khí chất mà xét, thì hẳn xuất thân từ thành phố lớn.
Một cô gái trẻ như vậy đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc của Quách Hữu Vi, làm Liễu Tuấn có hơi bất ngờ.
Quách Hữu Hi từ rất xa đã đưa tay ra, khuôn mặt tròn tươi roi rói.
- Úi chà, Liễu huyện trưởng, hoan nghênh, hoan nghênh.
Cho dù Liễu Tuấn đã tới không ít lần, nhưng lần nào thái độ của Quách Hữu Vi cũng hết sức thân thiết, Liễu Tuấn rất có thiện cảm với ông ta, cảm thấy người này rất hiểu quy củ.
Liễu Tuấn thích người tuân thủ quy củ.
Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay với Quách Hữu Vi.
- Giám đốc Quách, lại tới làm phiền ông rồi.
- Đâu có đâu có, Liễu huyện trưởng đại giá quang lâm, chỉ đạo công tác là vinh hạnh của chúng tôi.
Quách Hữu Vi mắt cười tới híp lại.
Hiện giờ công ta là người làm của công ty Chấn Trung, ngay cả ông chủ Mike Trần còn phải hết sức cung kinh với Liễu huyện trưởng, Quách Hữu Vi là người thông minh, sao chẳng hiểu đạo lý trong đó?
- Nào nào Liễu huyện trưởng, tôi giới thiệu cho ngài một vị khách, đây là bà Lý, là phu nhân của tổng giám đốc công ty Nam Hoa, còn vị này là Liễu huyện trưởng mà tôi thường hay nhắc tới, là huyện trưởng trẻ tuổi nhất nước.
Quách Hữu Vi đầy nhiệt tình giới thiếu thiếu phụ diễm lệ kia với Liễu Tuấn.
Ông chủ Vương lần trước tới huyện Ninh Bắc khảo sát kỳ thực chỉ là một giám đốc của ông ty Nam Hoa, còn ông chủ thực sự của công ty Nam Hoa họ Lý.
Liễu Tuấn mỉm cười đưa tay ra nói:
- Chào bà Lý.
- Chào Liễu huyện trưởng, tôi tên là Lý Từ Lệ Trân, sớm đã nghe đại danh của ngài, hôm nay được gặp thật là may mắn.
Giọng nói của bà Lý không được trong trẻo cho lắm mà hơi khản khàn, nhưng đầy sức hút, bàn tay nhỏ trắng mốt, đặt trong bàn tay lớn của Liễu Tuấn càng mềm mại như không có xương.
Liễu Tuấn khiêm tốn theo lễ số:
- Bà Lý khen ngợi như vậy, thật hổ thẹn không dám nhận.
Đối với Lý Từ Lệ Trận, Liễu Tuấn cũng đã nghe nói tới rồi, là vợ của tổng giám đốc hiện nhiệm của công ty Nam Hoa, con dâu cả của chủ tịch, thế cũng chẳng có gì đáng nói, công ty Nam Hoa ở Hồng Kông cũng chẳng phải là công ty to tát gì, chưa lọt được vào mắt của Liễu nha nội.
Bất quá thân phận nhà mẹ đẻ của Lý Từ Lệ Trân thì Liễu nha nội khá quan tâm, chính là nhánh phụ của tập đoàn họ Từ Hồng Kông, đương nhiên là huyết thống khá xa, nếu không chẳng gả cho con trai chủ tịch công ty Nam Hoa.
Những tình báo này lần trước công ty Nam Hoa hủy hợp đồng, Tiểu Thanh đã tra hết sức rõ ràng.
Còn về phần vì sao Lý Từ Lệ Trân đột ngột xuất hiện ở công ty đồ uống Hân Nhạc, trong lòng Liễu Tuân cũng hiểu, nhưng hiện giờ không vội nói ra.
- Liễu huyện trưởng, Phan khoa trưởng, mời vào văn phòng uống trà.
Quách Hữu Vi lễ độ mời Liễu Tuấn vào, còn với vị chủ cũ Lý Từ Lệ Trân thì vẫn khách khí, còn có vài phần cung kính, gián tiếp chức minh Quách Hữu Vi là người có tình nghĩa, không quên gốc.
Trên chiếc bàn gỗ lim của của phòng làm việc, đã bày ra trà nước, có thể thấy Lý Từ Lệ Trận đã tới đây một thời gian rồi.
Quách Hữu Vi thay trà mới, pha một ấm, rót mời Liễu Tuấn và Phan Tri Nhân.
- Trà ngon! Đây là thanh trà năm nay, Thiết Quan Âm ở An Khê, hàng thượng phẩm!
Liễu Tuấn nếm trà, gật đầu.
Lý Từ Lệ Trân thoáng qua một chút ngạc nhiên, cười nói:
- Liễu huyện trưởng quả nhiên là người trong trà đạo.
Quách Hữu Vu cười nói:
- Liễu huyện trưởng tuổi trẻ tài cao, kiến thức rất uyên thâm. Liễu huyện trưởng, trà này là do bà Lý đặc biệt mang từ Hồng Kông tới, một lát nữa ngài mang một chút về thưởng thức.
- Ha ha, cái này không dám nhận, sao có thể đoạt sở thích của người khác, giám đốc Quách cứ giữ lại để thưởng thức đi, thi thoảng tôi đến hưởng phúc một chút là được rồi.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Liễu huyện trưởng, thứ trà này vốn mang tới vì ngài, tôi thường nghe giám đốc Quách nói Liễu huyện trưởng tinh thông trà đạo, chỉ là chút ý tứ nhỏ, không đủ tỏ lòng thành kính, mong Liễu huyện trưởng thu nạp.
Lý Từ Lệ Trận nở nụ cười mê người, nhẹ nhàng đặt hai hộp trà tinh xảo lên trên bàn.
Liễu Tuân trên mặt thủy chung mang nụ cười khách khí, nói:
- Phiền bà Lý nhọc lòng rồi, số trà này giá hẳn không nhỏ.
- Cũng chẳng phải là món gì quý trọng, hơn nữa giữa bạn bè với nhau, tặng chút quà nhỏ chỉ là lễ qua lại thông thường, hẳn sẽ không làm khó Liễu huyện trưởng chứ.
Liễu Tuấn cười nói:
- Lời của bà Lý tất nhiên có lý, chỉ có điều tôi là quan viên của chính phủ, có kỷ luật hạn chế, món quà quá quý trọng không thể tùy tiện thu nhận, mong bà lý lượng thứ cho.
Lý Từ Lệ Trân sóng mắt lưu chuyển cười khẽ:
- Thường nghe Liễu huyện trưởng là quan tốt thanh liêm chính trực, giữ nghiêm kỷ luật, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Liễu Tuấn khoát tay:
- Bà Lý hôm nay đại giá quang lâm huyện Ninh Bắc, không biết có việc gì?