Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 651: Lần nữa làm thợ sửa chữa




Khu a khu mậu dịch Ninh Bắc đồng thời cũng là lầu 2 của công trình kì 1, đều kinh doanh đồ gia dụng. Bán các mặt hàng cùng loại trong cùng khu vực là chủ ý của Bạch Dương. Đây là kinh nghiệm đi mua sắm của Bạch Dương. Hàng hóa tập trung sẽ thu hút nhiều khách hàng, cũng là vì dễ dàng so sánh và cũng dễ mặc cả.
Hôm nay là ngày chủ nhật, sắp đến tết, kinh doanh các mặt hàng điện tử khá tốt. Sắp đến tết rất nhiều gia đình muốn mua đồ điện tử gia dụng mới.
Đương nhiên, cũng có những người chỉ đi xem mà không mua. Họ thích không khí náo nhiệt, ở thương trường lúc nào cũng có những loại người như vậy.
Đám người này có một người thanh niên cao cao, trông tuấn tú, theo sau là một thanh niên khác, chính là Liễu Tuấn và thư ký Phan Tri Nhân.
Liễu Tuấn không có việc gì thì thích đi dạo.
Xâm nhập cơ sở thực tế là thói quen của Liễu Tuấn.
Hai người này hết nhìn đông nhìn tây, cũng có một số nhân viên phục vụ nhiệt tình mời mua hàng nhưng mà những ông chủ đức cao vọng trọng, thâm niên trong nghề thì chẳng thèm nhìn họ đến một cái.
Lúc này ở Ninh Bắc, chuyện mua ti vi màu, tủ lạnh và các đồ gia dụng khác đối với các gia đình mà nói là một quyết định trọng đại. Một tình trạng dễ thấy đó là cả hai vợ chồng cùng đi mua sắm.
Hai người đàn ông này đương nhiên không giống người đi mua hàng.
Đột nhiên đằng trước truyền đến tiếng ồn ào, hai người đi đến.
Phan Tri Nhân nói : "Huyện trưởng, đó là đồ điện Hải Hoa.”
Liễu Tuấn gật đầu, hắn cũng đã nhìn thấy bảng hiệu.
Cửa hàng này chính là điểm đến của Liễu Tuấn ngày hôm nay, quy mô bậc trung nhưng mà cái gì cũng có, do bố của Giang Vân Hiệp quản lý.
Biết được bố mẹ của Giang Vân Hiệp đều phản đối con gái làm việc tại công ty nông sản, Liễu Tuấn có phần kinh ngạc muốn đến nói chuyện, làm công tác tư tưởng. Nhưng mà tình huống có chút đặc biệt, Liễu Tuấn chưa đến mà bên kia đã ồn ào. Tựa hồ là có cãi nhau.
"Qua xem sao."
Liễu Tuấn nói với Phan Tri Nhân, mặt vẫn còn tươi cười.
Liễu Tuấn đã có nhã hứng thì Phan Tri Nhân cũng đành tuân theo.
"Bà chủ, tôi nói là cái ti vi này có vấn đề. Bà không phải đã bảo là trong vòng 7 ngày có thể đổi, bảo hành 3 tháng sao. Tôi vừa mới mua có hai ngày đã hỏng rồi, vậy mà không cho đổi? Bà làm ăn kiểu gì thế? Nói lời không giữ lời? "
Mấy người kéo đến xem một phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi đang chất vấn bà chủ.
Liễu Tuấn khẽ nheo mắt nhìn, bà chủ này cũng khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt cân đối, phúc hậu, nhìn là ra dáng dấp của Giang Vân Hiệp, chắc chắn là vợ của Giang Hải Hoa.
Bà chủ tươi cười nói: "Chúng tôi buôn bán trọng nhất là chữ tín, đã nói có thể đổi trong vòng bảy ngày, ba tháng bảo dưỡng, nhất định là sẽ giữ lời. Nhưng mà hiện giờ ông chủ cửa hàng không ở đây, tôi cũng không hiểu biết lắm, nên không biết cái ti vi này bị làm sao, bà chờ chút, ông ấy sẽ đến ngay thôi…"
Bà chủ vừa nói vừa mới khách vào tiệm ngồi.Tiệm khá nhỏ, vài người chen đi vào, nên hơi chật chội, thiếu ghế bà chủ đành phải chạy sang bên cạnh mượn thêm hai cái.
Thấy bà chủ khách khí, gia đình mua ti vi cũng có chút nguôi giận, không còn to tiếng nữa nhưng mà người phụ nữ trung niên đó vẫn còn ngồi đó lầm bầm.
"Bà chủ, tôi thấy chất lượng ti vi của cửa hàng bà đúng là chẳn ra sao. Cái gì mà ti vi màu hàng hiệu chứ? Mới mua có hai ngày đã không thể xem được, thế là thế nào? Tôi cứ tưởng là mua cái ti vi cho vui vẻ ai ngờ lại rước bực vào mình. "
Liễu Tuấn liếc mắt nhìn chiếc ti vi, là một chiếc hiệu “ Khang Giai”. Lúc đó chiếc này không phải là hàng dễ tìm, khá là xa hoa.
Lúc đó, bên ngoài cửa hàng rất nhiều người đứng đó, có những người đi mua đồ điện tử cũng có những người ham vui vào xem.
Bà chủ rất là xấu hổ.
Vốn dĩ hôm nay buôn bán không rồi, trong tiệm có vài khách hàng, nhưng không ngờ lại bị gia đình này gây chuyện, khiến họ chạy mất, rất tiếc nhưng mà ti vi quả thật có vấn đề.
"Chị Trương, ti vi màu Khang Giai là ti vi hiệu trong nước, chất lượng rất đảm bảo."
Bà chủ giải thích.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu, xem ra mẹ của Giang Vân Hiệp cũng là người biết làm ăn, nhớ họ của khách hàng.
“ Tôi cũng biết Khang Giai là hàng hiệu, không thì tôi mua làm gì. Nhưng mà tức quá cơ, mới mua hai ngày đã không xem được, Bà chủ, bà đổi cho tôi chiếc khác đi, tôi còn nhiều việc phải làm không thể cứ đợi đây mãi được!"
Bà Trương nói, khuôn mặt lộ rộ vẻ mất kiên nhẫn.
"Chị Trương, thật sự xin lỗi, quả thật là không may, hai hôm nay buôn bán cũng khá, ti vi Khang Giai đều bán hết rồi, ông nhà tôi đang đi lấy thêm hàng."
Bà chủ vội vàng xin lỗi nói.
"Không trùng hợp vậy chứ, bà chủ bà đừng có mà viện cớ. Bà đã nói sẽ đổi trong bảy ngày, không đổi không được đâu đấy."
Bà Trương nghi hoặc nói.
"Chị Trương, chúng ta đều là người Ninh Bắc, chúng tôi cũng đâu phải là mới buôn bán ở đây có hai ba ngày, sao lại làm chuyện như thế chứ? Chị nói có đúng không? Hay là chị nói tôi nghe xem chiếc ti vi này làm sao, tôi gọi người đến sửa xem sao?"
Bà chủ vẫn tươi cười nói.
"Được, bà mở ra xem sao, màu xanh xanh đỏ đỏ, người bên trong nhìn không rõ. "
Nghe đến đây Liễu Tuấn mỉm cười.
Bà chủ cũng kéo dây qua nối thử xem, quả thật cả màn hình xanh xanh đỏ đỏ đúng như bà Trương nói, không xem được.
"Ôi, đúng là bị lỗi, tôi cũng không biết là làm sao, không may là ông nhà tôi không ở đây, ông ấy am hiểu hơn tôi. Tiểu Thúy, đi gọi thợ sửa đến đây xem nào..."
Một cô gái vâng dạ chạy đi, chắc là nhân viên phục vụ trong quầy.
Nếu là sau này, thì đều có bộ phận chuyên sửa chữa nhưng mà lúc đó quy mô ngành điện tử vẫn chưa lớn nên không có nhân viên chuyên ngành.
Không lâu sau tiểu Thúy quay lại nói: “ Hôm nay trung tâm sửa chữa nghỉ, sư phụ Mao đi ăn cưới rồi.”
"Sao lại không may đến vậy."
"Bà chủ, không cần phải nói nhiều nữa, mau đổi cái khác cho tôi đi."
Bà Trương cho rằng bà chủ đang cố thoái thác nên không vui nói.
Mấy người đi cùng cũng lên tiếng, ồn ào.
Phan Tri Nhân lên tiếng: “ Huyện trưởng, có cần gọi người của ban thương mại đến không?”
Liễu Tuấn lắc đầu nói với bà chủ tên Phương Cảnh : "Bà chủ để tôi xem cho, chắc là chiếc ti vi này bị từ hóa rồi."
Liễu Tuấn đi vào trong tiệm.
Bà chủ kinh ngạc hỏi: "Xin hỏi cậu là "
Liễu Tuấn cười nói: “ Tôi là đồng nghiệp của Giang Vân Hiệp.”
"A!"
Bà chủ vui mừng kêu lên.
“ Cậu biết về ti vi à?”
"Biết chút ít, nguyên lý loại ti vi này rất đơn giản."
Liễu Tuấn nói .
Kiếp trước Liễu Tuấn là thành viên của hội ti vi không dây trong thành phố. Mặc dù đã lâu không nâng cấp tay nghề nhưng mà loại ti vi này đối với hắn quá đơn giản.
"Thế sao? Cậu đừng có mà trêu tôi à, mấy nghìn đấy. "
Bà chủ thấy Liễu Tuấn còn trẻ, ăn mặc cũng khá nghiêm chỉnh, không giống người sửa chữa nên có chút không yên tâm. Thêm vào nữa, đồng nghiệp của Giang Vân Hiệp cũng là cán bộ trong công ty nông sản, chắc cũng không biết gì về điện tử.
Đừng nói bà chủ đến ngay cả Phan Tri Nhân cũng há mồm kinh ngạc.
Không phải chứ, huyện trưởng biết sửa ti vi?
" Tiểu Thúy, có dụng cụ sửa chữa không lấy cho tôi."
Liễu Tuấn rút ti vi khỏi nguồn điện, dặn dò tiểu Thúy như thể hắn là người sửa chữa chuyên nghiệp vậy.
Tiểu Thúy liếc nhìn bà chủ, bà chủ gật đầu cô vội vàng đi lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.