- Liễu bí thư, đám phóng viên này thật khốn kiếp!
Buổi tối Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Khâu Viên Triêu, hắn hầm hầm nói trong điện thoại.
Khâu Viên Triêu đã đi theo toàn bộ quá trình phỏng vấn.
Liên quan tới vấn đề này, Phí Thanh đã đưa ra dị nghị trên cuộc họp thường ủy, hơn nữa còn khá quyết liệt, cho rằng cục công an huyện Ninh Bắc giám sát bọn họ, gây trở ngại tự do báo chí.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Phí phóng viên đến huyện Ninh Bắc phỏng vấn, việc đảm bảo an toàn nhân thân cho các đồng chí là chức trách của cơ quan công an, các đồng chí có chức trách của mình, cơ quan công an có chức trách của họ.
Phí Thanh có dù ngạo ngược cũng biết rằng đây là địa bàn của Liễu Tuấn, hiện giờ có vẻ như trình độ hoàn khố của tên nha nội này không kém gì Cao nhị thiếu gia, dám vì có ba triệu đồng mà làm cho Cao Tương Hoành mất cả thể diện, Phí Thanh hắn dù có đội cái nón phóng viên Tân Hoa Xã, nhưng chọc giận Liễu nha nội rồi thì cũng sẽ nếm đủ.
Sau cuộc họp thường ủy, đám phóng viên chạy tới thị trấn Đại Đường phỏng vấn.
Liễu Tuấn giống như không có chuyện gì xảy ra, theo lệ thường xử lý công việc.
Trong thời gian đó Thạch Trọng tới tìm một lần, tựa hồ muốn cùng trao đổi với Liễu Tuấn về chuyện này, nhưng Liễu Tuấn không mói nói, Thạch Trọng cũng thức thời rời đi.
Buổi tối Liễu Tuấn không về nhà, mà ở lại nhà khách Thiên Nga, Trần Lỗi tới nơi bái phỏng.
Trần Lỗi tới chủ yếu là xin chỉ thị Liễu Tuấn về sau nên an bài chỗ ở như thế nào, trước kia Liễu Tuấn chưa kết hôn, ở nhà khách Thiên Nga cũng được, nhưng đó chỉ là nơi nghỉ ngơi tạm thời, giờ Liễu Tuấn kết hôn rồi, huyện Ninh Bắc cách thành phố Đại Ninh nói gần không gần, nói xa chẳng xa, muốn Liễu bí thư ngày ngay lái xe về khu tỉnh ủy thì không hiện thực lắm.
Trần Lỗi suy đoán không bao lâu sau Nghiêm Phi sẽ điều tới huyện Ninh Bắc làm việc.
- Liễu bí thư, khu nhà thường ủy huyện ta còn ba nhà trống, bao gồm gian mà Bành bí thư ở trước kia, bí thư xem an bài thế nào cho thỏa đáng ạ?
Trần Lỗi đã năm mươi tư tuổi rồi, làm hết khóa này là sẽ về hưu, có điều trước mặt Liễu Tuấn vẫn hết sức cung kính, đoán chừng đó là đặc điểm của người làm việc trong cơ quan.
Liễu Tuấn chưa suy nghĩ tới vấn đề này.
Kết hôn thì kết hôn, nhưng bất kể là y hay Giải Anh, đều không coi Nghiêm Phi là "cô gái được gả đi". Nghiêm Phi vẫn cứ như trước kia làm việc ở nhà văn hóa thành phố Đại Ninh, tối về biệt thự số một tỉnh ủy ở, chỉ có điều đồ đạc trong gian phòng kia của Liễu Tuấn đều chuyển hết vào phòng Nghiêm Phi, hai gộp làm một mà thôi.
Gian phòng Nghiêm Phi làm chút thay đổi, tăng thêm một số đồ đạc trang trí của vợ chồng mới cưới.
- À, Trần chủ nhiệm, tạm thời tôi vẫn ở lại nhà khách Thiên Nga thôi!
Trần Lỗi hỏi:
- Vậy bao giờ thì đồng chí Nghiêm Phi điều tới huyện Ninh Bắc làm việc?
Chẳng phải là ông ta cố ý nghi ngóng chuyện nhà của lãnh đạo, mà chỉ muốn biết trước, đừng để tới khi Nghiêm Phi điều tới rồi mà bên này chưa chuẩn bị xong thì không phải tốt lắm.
Liễu Tuấn cười nói:
- Tạm thời còn chưa có dự định này, Trần chủ nhiệm cũng biết đó, hiện giờ bên cạnh Nghiêm bí thư chỉ có một cô con gái này, Phi Phi mà điều tới huyện Ninh Bắc chỉ sợ Nghiêm bí thư sẽ mắng tôi mất.
Trần Lỗi cười theo.
Liên quan tới bí thư tỉnh ủy, ông ta không dán tùy tiện tiếp lời.
Trần Lỗi vừa mới đi, điện thoại của Khâu Viên Triêu liền gọi tới.
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:
- Chuyện gì thế?
Kỳ thực y cũng có thể tưởng tượng ra được, đám Phí Thanh có chủ tâm tới gây sự, tất nhiên là chạy loạn các nơi, chỉ mong phát hiện một số manh mối hữu ích, Khâu Viên Triêu vừa không thể ngăn bọn chúng, lại sợ làm hỏng chuyện, trong lòng nhất định rất lo âu.
Quả nhiên tiếp theo đó Khâu Viên Triêu đùng đùng nổi giận "nói xấu" đám Phi Thanh rất nhiều.
Liễu Tuấn nói:
- Ha ha, Khâu bí thư yên tâm đi, cứ tin vào quần chúng của thôn Tú Khê.
Khâu Viên Triêu ngẩn ra ở bên kia, lập tức hỏi:
- Liễu bí thư, quần chúng thôn Tú Khê đúng là không tệ, mọi người đánh giá về chính phủ huyện, đặc biệt là đối với bí thư đều rất tốt, nhất là Tống Nguyệt Nguyệt, sắp coi bí thư thành bồ tát sống rồi.
Liễu Tuấn mỉm cười.
Những quần chúng tầng lớp cơ sở này luôn rất thuần phác.
- Có điều Liễu bí thư, tên Mao Ái Tiên kia thực sự không ra cái giống gì, toàn nói bậy với đám phóng viên.
Giọng nói của Khâu Viên Triêu lại trở nên nặng nề.
Liễu Tuấn chẳng bận tâm:
- Hắn thích nói gì thì cứ để cho hắn nói đi, ai cũng có quyền tự do ngôn luận mà.
Thấy Liễu Tuấn nói bình tĩnh như vậy, Khâu Viên Triêu cũng hơi an lòng:
- Vậy Liễu bí thư, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?
- Đảo bảo an toàn nhân thân cho các ký giả.
Liễu Tuấn thuận miệng nói.
Khâu Viên Triêu gật đầu vâng dạ.
Người cấp trên trẻ tuổi này càng ngày càng làm cho người ta thấy cao thâm khó lường rồi, rõ ràng có kẻ muốn phá huyện Ninh Bắc, mà Liễu bí thư vẫn trấn tĩnh tự nhiên.
Nhưng không biết lần này Liễu bí thư có cách gì ứng phó!
Khâu Viên Triêu tựa hồ còn có chút không yên lòng, ngập ngừng nói:
- Liễu bí thư chuyện này...
- Bí thư Viên Triêu đừng lo, bọn họ muốn phỏng vấn chuyện thu khoản thống trù và hóa đơn tạm thì cứ mặc cho bọn họ đi.
Biết Khâu Viên Triêu là người cận thận, Liễu Tuấn phá lệ nói thêm một câu, để cho hắn yên lòng.
- Vâng, tôi biết rồi.
Khâu Viên Triêu cúp điện thoại.
Liễu Tuấn ngồi trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc thì điện thoại lại vang lên.
- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây.
- Bí thư, là tôi.
Trong điện thoại truyền tới giọng của Thạch Trọng.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Chào Thạch bí thư.
- Tôi và trưởng phòng Chí Quang ở ngay đại sảnh nhà khách, muốn tới chỗ bí thư ngồi một chút, bí thư có rảnh không?
Thạch Trọng rất cẩn thận hỏi.
Liễu Tuấn nói:
- Hoan nghênh.
Ban ngày Thạch Trọng tới tìm Liễu Tuấn bị đuổi đi, trong lòng Thạch Trọng không yên, tối lại đến, còn lôi theo cả Truân Chí Quang, Liễu Tuấn không tiện từ chối bọn họ nữa, cho dù thế nào thì cũng là người ta có tâm ý tốt.
- Chào bí thư.
Thạch Trọng và Truân Chí Quang vừa vào cửa mặt mày đã nặng nề.
Liễu Tuấn cười, đưa thuốc là mời hai người, phục vụ cũng đi vào pha trà rót nước.
- Không có việc gì cả đâu, yên tâm đi.
Liễu Tuấn vừa hút thuốc và nói.
Thạch Trọng và Truân Chí Quang nhìn nhau, đều khẽ thở phào.
Dưới tình huống thông thường, Liễu bí thư nói không sao là không sao.
- Hẳn là ngày mai phóng viên của (Báo nhân dân) và (Báo quang minh) sẽ tới huyện ta phóng vấn.
Thạch Trọng và Truân Chỉ Quan vừa thở phào, chẳng ngở Liễu Tuấn lại ném ra một câu như thế, đều giật mình, phóng viên Tân Hoa Xã còn chưa đi, phóng viên hai tờ báo lớn nữa lại tới? Huyện Ninh Bắc trúng thưởng lớn rồi sao?
Thạch Trọng vọt miệng nói:
- Bí thư, tình hình không ổn, tôi thấy có kẻ đang gây sự.
Nếu như nói trước đó bọn họ đã hoài nghi có người cố ý nhắm vào huyện Ninh Bắc, chủ yếu là nhắm vào bản thân Liễu Tuấn, thì giờ nghi ngờ đó cơ bản đã được xác nhận.
Đôi vợ chồng Mao Ái Tiên và Thiệu Bình tuyệt đối không có năng lực lớn như vậy.
Liễu Tuấn cười nói:
- Đừng lo, bọn họ tới để phỏng vấn chuyện chúng ta giảm gánh nặng cho nông dân, không giống như bọn Phí Thanh đâu.
Trước mặt những thân tín như Thạch Trọng và Truân Chí Quang, Liễu Tuấn không che dấu gì.
Hai người Thạch Đàm lại nhìn nhau, nhưng lần này lộ vẻ vui mừng.
Thì ra là viện binh của Liễu bí thư tới.
- Bí thư thật cao tay.
Thạch Trọng giơ ngón tay cái lên, thực lòng nói:
Phí Thanh tưởng là phóng viên Tân Hoa Xã mà to à? Vậy mời phóng viên (báo nhân dân) và (báo quang minh) tới viết bài về mặt tốt! Hai khối chiêu bài vàng này cũng chẳng kém gì.
Truân Chí Quang nhìn Liễu Tuấn đầy thán phục.
Nha nội đúng là nha nội, không nói một lời đã mời phóng viên của tòa báo lớn tới, ước chừng bí thư huyện ủy toàn tỉnh chỉ có Liễu Tuấn làm được điều này.
- Ha ha, xem ra chúng tôi lo lắng vô ích rồi.
Truân Chí Quang nở nụ cười.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, biểu thị cảm tạ sự quan tâm của bọn họ.
- Bí thư, Lục Hương Mai hôm nay trên cuộc họp nói câu đó, đúng là thừa nước đục thả câu.
Thạch Trọng thấy Liễu Tuấn không lo lắng chuyện phóng viên nữa, liền nói tới Lục Hương Mai, hắn giữ chức phó huyện trưởng thường vụ khá lâu, tình huống bên chính phủ, còn hiểu rõ hơn cả Lục Hương Mai.
Liễu Tuấn gật đầu, trong lòng khá tán đồng với nhận xét của Thạch Trọng.
Nói Lục Hương Mai thừa nước đục thả câu chẳng quá đáng một chút nào.
Thực hiện toàn bộ hóa đơn tạm là phương châm được định trước, vì nó mà đã sắp xép kín kẽ, cố gắng không để ảnh hưởng lớn tới phát triển kinh tế, chỉ giảm bớt những chi tiêu không cần thiết, có điều đã khẩn trương lắm rồi, hiện giờ Lục Hương Mai đột nhiên hứa thực hiện xong trong một năm, đã làm rối hoạn hoàn toàn bố trí trước đó, rất nhiều hạng mục đầu tư không thể không trì hoãn.
Lục Hương Mai làm như thế là muốn vơ hết toàn bộ công lao lớn về mình, Liễu Tuấn làm huyện trưởng cần hai năm mới thực hiện được, Lục Hương Mai này làm huyện trưởng một năm là xử lý xong.
Ai hơn ai kém không phải đã rõ ràng rồi sao?
Còn về làm trì hoãn những hạng mục đầu tư khác thì cô ta chẳng bận tâm, dù sao mấy hạng mục đó chưa khởi công, có chậm một chút cũng chẳng hề gì, quan tâm tới lợi ích sát sườn của quần chúng, là thành tính rõ ràng.
- Lục Hương Mai sốt ruột lập uy rồi.
Thạch Trọng nói thẳng ra luôn.
Vì cạnh tranh vị trí huyện trưởng không thành, Thạch Trọng luôn canh cánh trong lòng, hoàn toàn không hòa hợp với Lục Hương Mai, hiện giở ở huyện Ninh Bắc, Thạch bí thư và Lục huyện trưởng không đi cùng đường là bí mật công khai.
Từng có mấy lần Lục Hương Mai để xuất muốn điều chỉnh cấp phó chức cơ quan, đều bị Thạch Trọng phủ quyết không chút do dự.
Kỳ thực mấy chức vụ này đều không quan trọng, chỉ là hòn đá dò đường Lục Hương Mai ném ra, không ngờ Thạch Trọng cũng không chấp thuận.
Đương nhiên cuối cùng lệnh bổ nhiệm vẫn được thông qua, nhưng đó là kết quả Liễu Tuấn can dự vào.
Thạch Trọng có thể ghét Lục Hương Mai, nhưng Liễu Tuấn không thể làm việc tùy tiện, bắt nạt người cộng tác của mình, hơn nữa lại là một cô gái trẻ, nói thể nào cũng chẳng xuôi.
Liễu Tuấn cười:
- Đồng chí Hương Mai làm như thế cũng là quan tâm tới quần chúng nông dân mà, xuất phát điểm không tệ, vấn đề này lúc nào đó chúng ta thương lượng để tìm ra cách giải quyết tốt nhất.
Nghe Liễu Tuấn nói vậy Thạch Trọng liền không lên tiếng nữa.
Vào lúc này chuông điện thoại đột nhiên một lần nữa vang lên, đó là di động của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn vừa nhận điện thoại nói được hai câu, sắc mặt liền trở nên vô cùng nặng nề.