Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 684: Cán bộ lớn trung ương




Nhóm người Vu Tề Quân tới làm cả huyện Ninh Bắc chấn động.
Huyện Ninh Bắc đúng là giỏi quá rồi, ngay cả Hồng lão tổng cung bị kinh động.
Tức thì tin tức như có cánh bay đi khắp bốn phương tám hướng, thậm chí có người nghị luận xem bí thư huyện ủy tiếp theo là ai? Lần này chắc không ai bảo vệ nổi cho Tiểu Liễu nữa.
Tất nhiên những người suy đoán như vậy đều không hiểu quy tắc quan trường thực sự, nói khó nghe một chút là hơi ngốc, coi nhóm người Vu Tề Quân thành "bát phủ tuần án" trong phim cảnh mất rồi.
Những lời đồn đại vô căn cứ đó đó Liễu Tuấn không nghe thấy được.
- Ba vị trước tiên tới chính phủ huyện nghe báo cáo liên quan hay là trực tiếp xuống cơ sở tìm hiểu tình hình?
Trong văn phòng làm việc, Liễu Tuấn hỏi rất bình tĩnh.
Đối với thái độ trấn tĩnh ung dung của Liễu Tuấn khiến Vu Tề Quân hơi ngạc nhiên, biểu hiện của người này thật khác người thường, hoàn toàn không giống với một thanh niên hai mươi sáu tuổi, thành thực mà nói rất nhiều quan lớn hơn xa Liễu Tuấn cũng không thể bình tĩnh trước mặt hắn như vậy.
Có thể được Hồng lão tổng phái tới điều tra, thì phân lượng của Vu Tề Quân trong lòng Hồng lão tổng thế nào khỏi nói cũng biết.
Hắn là người một câu nói có thể quyết định tiền đồ của một quan viên.
- Liễu bí thư, tôi nghĩ chúng ta nên tới thông Tú Khê tìm hiểu hiện trường trước đã, thông báo tình huống của chính phủ huyện để sau một chút, đồng chí thấy được không?
Vu Tề Quân rất khách khí, nói với giọng điệu thương lượng.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Đương nhiên, Vu ti chỉ thị thế nào thì chấp hành như thế.
*** Sau này dịch tắt: A ti trưởng, gọi là A ti, B xử trưởng chỉ gọi là B xử ..v..v..v..
Vu Tề Quân khoát tay:
- Liễu bí thư nói khách khí quá rồi, chúng tôi chỉ tới tìm hiểu tình huống, không dám nói đưa chỉ thị gì.
Liễu Tuấn cười:
- Vậy chúng ta tới thôn Tú Khê.
- Được.
Ba người Vu Tề Quân vừa tới, tất cả thành viên của ban huyện ủy đều khẩn trưởng chuẩn bị, theo thông lệ, lãnh đạo cấp trên thông thường đều nghe báo cáo trước, đó là cơ hội hiếm cố, được lộ mặt trước thư ký của Hồng lão tổng, nói mấy câu thôi cũng không phải là cơ hội mà ai cũng có.
Không ngờ ngồi chưa nóng chỗ ba người đã chạy tới thôn Tú Khê rồi, làm mọi người bận rộn phí công, chuyện này cố quái, từ đầu tới cuối chỉ có Liễu Tuấn tháp tùng, không hề gọi thêm một đồng chí nào khác của ban huyện ủy.
Đường xá trong huyện cũng rất bằng phẳng, Vu Tề Quân và Lăng Nhã lại trao đổi ánh mắt cho nhau.
Chỉ riêng mỗi đường quốc lộ làm bằng phẳng rộng rãi có lẽ chỉ là trưng bày, hay nói rõ hơn là vấn đề "chấp hành tư tưởng", nhưng đường xá tới thôn xa mà cũng làm tốt như vậy thì vấn đề khác hẳn rồi, điều này tiêu tốn tiền bạc thực sự.
Vu Tề Quân trước khi đi theo Hồng lão tổng, cũng đã từng là quan viên chấp chính một phương, nên hiểu chuyện này rất rõ.
Hơn nữa nhìn tình huống đường xa đều là đường xi măng hoặc rải nhựa, hẳn là được xây trong vòng một hai năm gần đây.
Vu Tề Quân liền lấy một tờ giấy lý lịch tóm tắt mang theo trong cặp da ra xem.
Chắn chắn đó là lý lịch của Liễu Tuấn.
Bên trong ghi hết sức rõ ràng, Liễu Tuấn hai năm trước làm huyện trưởng, năm ngoái lên làm bí thư huyện ủy.
Nói cách khác số đường xá này cơ bản đều xây trong nhiệm kỳ của Liễu Tuấn.
- Vậy tiền từ đâu ra?
Vu Tề Quân tự lẩm bẩm.
Lăng Nhã mỉm cười:
- Xem ra vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này không đơn giản.
Vu Tề Quân gật đầu, nhưng mày cau lại:
- Làm đường tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như chỉ moi tiền từ người dân thường ra để lấy phí, thì kiểu làm đường nà hao tổn quá lớn.
Lăng Nhã cười:
- Anh trước kia làm quan phụ mẫu, chuyện này hiểu hơn tôi nhiều.
Vu Tề Quân cũng cười:
- Cô khen tôi hay là chê bai tôi thế?
- Anh nói xem?
Lăng Nhã tười cười.
Vu Tề Quân không nói nữa.
Liễu Tuấn trực tiếp dẫn nhóm Vu Tề Quân tới thôn Tú Khê, không qua trấn Đại Đường.
Tới thôn Tú Khê thì đã là gần giữa trưa, thời tiết khá nóng nực rồi, trên đường đi Liễu Tuấn không dừng xe thương lượng với nhóm Vu Tề Quân mà dặn Vương Á đi thẳng xe tới nhà Tống Nguyệt Nguyệt.
- A, là Liễu bí thư.
Tống Nguyệt Nguyệt đang thái rau ở cửa, đột nhiên thấy có một chiếc xe hơi đi tới nhà thì giật mình, đợi thấy người xuống xe là Liễu Tuấn thì chuyển thành vui mừng, cứ dụi mắt với vẻ không tin, lúc này mới khẳng định là Liễu bí thư đến thật rồi.
- Liễu bí thư, sao ngài lại tới đây? Mau mau, mời vào nhà ngồi, các vị cán bộ đều vào nhà ngồi đi, bên ngoài mặt trời gắt lắm.
Tống Nguyệt Nguyệt vội vàng chào mời mọi người.
Tròng nhà dọn dẹp khá sạch sẽ ngăn nắp, tuy không có đồ dùng nhiều nhặn gì, nhưng sắp xếp gộn gàng, có thể thấy Tống Nguyệt Nguyệt cũng là một người đảm đang khéo léo.
Lăng Nhã tò mò ngó nghiêm mấy thứ đồ làm nông.
Cô là trí thức xuân thân từ thành phố lớn, rất ít khi xuống nông thôn, lần này đi theo Vu Tề Quân tới huyện Ninh Bắc, cũng là có ý để cho cô tăng thêm kiến thức, còn nhân vật điều tra chính tất nhiên là Vu Tề Quân.
- Liễu bí thư hôm nay tới thôn chỉ đạo công tác ạ?
Tống Nguyệt Nguyệt vừa bận rộn pha trà nước, vừa cười hỏi han.
Liễu Tuấn cười hướng về phía nhóm người Vu Tề Quân nói:
- Không phải chỉ đạo công tác, chị Tống này, mấy vị đây là cán bộ từ trung ương xuống, muốn gặp chị tìm hiểu tình hình.
Tống Nguyệt Nguyệt tay run lên, nước trà rưới ra ngoài, kinh ngạc nhìn nhóm người Vu Tề Quân, mặt đầy vẻ sợ sệt, trong mắt cô, bí thư huyện ủy đã là quan to lắm rồi, là chúa tế tối cao của một huyện! Vậy thì cán bộ trung ương còn lớn thế nào, đó hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của cô, liền trở nên câu nệ, cứ luống cuống đứng đó ngay cả trà cũng không dám rót nữa.
Vu Tề Quân vội cười nói:
- Chị Tống, không cần khẩn trương, chúng tôi chỉ xuống tìm hiểu tình hình thôi, mời chị ngồi.
- À, vâng ...vâng.
Tống Nguyệt Nguyệt lúc này mới hồi phục tinh thần, hai tay run rẩy đặt ấm trà lên bàn, hai năm nắm chặt vào nhau , chậm rãi ngồi xuống một bên, hết sức khẩn trương nhìn Điền Hồng Quân, không biết vị cán bộ lớn trung ương này muốn tìm một phụ nữ nông thôn quên mùa như cô tìm hiều chuyện gì.
Điều Hồng Quân nhìn Liễu Tuấn một cái.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu, nói với Tống Nguyệt Nguyệt:
- Chị Tống, mấy vị cán bộ trung ương này muốn tìm hiểu chuyện cán bộ trấn tới thôn Tú Khê thu khoản thống trú và ngày 26 tháng 12 năm ngoái, rồi cùng chị xảy ra xung đột. Chị hãy phản ánh đúng thực tế với họ, không che dấu gì cả được không? Hiện giờ tôi ra ngoài đi dạo một chút.
Nói xong Liễu Tuấn liền đứng dậy đi ra khỏi cửa, Phan Tri Nhân tất nhiên theo sát đằng sau, Cung Đại Thành cũng đi ra, trong phòng chỉ còn lại Vu Tề Quân, Lăng Nhã và Tống Nguyệt Nguyệt.
Liễu Tuấn đứng ở bên ngoài phòng, hướng mắt nhìn về rặng núi xanh xanh ở đằng xa.
Cung Đại Thành đứng ở bên cạnh không nói một lời.
- Tri Nhân cậu có nhìn thấy không, nơi này độ cao tương đối lớn, không khí tươi mát, cỏ cây trên núi cũng rất phong phú, thích hợp cho nghề chăn nuôi đấy.
Liễu Tuấn dõi mắt trông về phía xa, nói với Phan Tri Nhân.
Phan Tri Nhân gật đầu:
- Chăn nuôi quy mô lớn sợ là có khó khăn nhất định, nhưng chăn nuôi hộ gia đình thì khẳng định là có thể. Theo Mai Văn Hoa nói, trấn Đại Đường đã dựng lên khu giao dịch gia súc, buôn bán rất phát đạt, có không ít người tới mua bò và lợn hơi, còn cả sơn dương nữa, người dân bắt đầu có của ăn của để trong tay rồi.
- Ừ, Mai Văn Hoa làm việc rất nhanh gọn, có điều chị dựa vào mỗi một chợ giao dịch gia súc là không đủ, trấn Đại Đường có gần năm vạn nhân khẩu, nếu muốn thúc đẩy cả trấn phát triển, thì phải có nghành nghề khác mới được.
Phan Tri Nhân cười nói:
- Mai Văn Hoa lại có mưu đồ với công tay Hân Nhạc.
Sản phẩm mới của công ty Hân Nhạc năm nay được đưa ra thị trường, xu thế tiêu thụ không tệ, do lấp vào những khu vực trống của thị trường đồ uống, nên rất được xem trọng, còn đang muốn chuẩn bị mở rộng dây chuyền sản xuất.
Mai Văn Hoa chính là người đã làm vườn quả một nghìn mẫu kia ở Ngũ Lý Kiều, hiện giờ tới trấn Đại Đường cũng muốn làm một vườn quả nữa.
Liễu Tuấn cười:
- Thằng cha đó là con hổ đói, cứ nhìn thấy thịt béo là cắn luôn.
Đang nói chuyện thì có người thôn dân nhìn thấy Liễu Tuấn, vui mừng hô lên:
- Liễu bí thư, Liễu bí thư tới thôn ta kìa.
Hông bao lâu sau, chi thư Tống Trường Viễn và mấy thôn dân hay tin chạy tới, từ đằng xa đã tươi cười đưa tay ra.
- Liễu bí thư, ngài tới đây sao lại không nói cho chúng tôi một tiếng.
- Tôi tới thăm Tống Nguyệt Nguyệt chút thôi.
- Ấy, Tống Nguyệt Nguyệt đâu rồi, sao lại không ra tiễp đãi quý khách?
Tống Trường Viễn nắm tay Liễu Tuấn rất thân thiết, còn những các bộ thôn khác đứng nhìn Liễu Tuấn gật đầu cười.
Vị bí thư huyện ủy này nói lời giữ lời, không chỉ thực hiện tất cả các hóa đơn tạm của thôn, mà sau mùa xuân còn tới thôn Tú Khê hai chuyến, cùng tọa đàm với người dân, hứa giải quyết một số vật tư nông nghiệp cấp bách, tiếng lành đồn xa, nhưng người thôn dân thuần phác này liền hết sức tự nhiên trở nên thân cận với y.
Liễu Tuấn cười nói:
- Trường Viễn chi thư, có mấy cán bộ trung ương tới muốn tìm hiểu chuyện ngày 26 tháng 12 năm ngoái, hiện giờ không tiền quấy rầy.
** chi thư: Bí thư chi bộ, nếu bạn nào đã quên.
Tống Trường Viễn cả kinh:
- Sao? Cán bộ trung ương?
Mấy ngày quá trong thôn lại có một đoàn phóng viên tới, cứ hỏi đi hỏi lại chuyện kia, lại hỏi chuyện hóa đơn tạm, làm Tống Trường Viên ngán lắm rồi, chỉ ngại người ta thân phận lớn không tiện phát tác, hiện giờ tới ngay cả cán bộ trung ương cũng tới tìm hiểu tình hình rồi.
- Liễu bí thư, chuyện này rốt cuộc là sao? Tôi nghe nói có người hãm hại ngại, điều này không được, chúng tôi kiên quyết không cho phép.
Tống Trường Viễn hơi nóng nảy rồi.
- Đúng thế, Liễu bí thư chúng tôi kiên quyết không cho phép.
Những thông dân đi theo cũng hô lên.
Hiện giờ bọn họ không chỉ là cảm kích Liễu Tuấn, mà coi y thành tri kỷ.
Liễu Tuấn cười nói:
- Trường Viễn chi thư, không sao cả, cán bộ trung ương sẽ làm đúng sự thực.
- Thế thì tốt, nếu không chúng tôi cũng lên tỉnh, lên trung ướng phản ánh tình huống cho Liễu bí thư, chúng tôi không tin cán bộ xấu như Mao Ái Tiên có thể làm đảo lộn trời đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.