Ngày hôm sau Liễu Tuấn vẫn ngồi chiếc Audi của văn phòng tỉnh, tới trung tổ bộ.
Đêm hôm qua khi từ trong phòng làm việc của Hồng lão tổng đi ra thì đã là rạng sáng, Lăng Nhã tận chức vẫn chờ ở gian ngoài, Hồng phó thủ tướng tinh lực sung mãn, làm việc là không biết tới ngày đêm, nhân viên bên cạnh vì thế mà có hai ca luân phiên, cho dù vậy vẫn mệt phờ.
Nguyên nhân quá nửa là mệt mỏi về tâm lý.
Dù sao làm việc bên cạnh thủ trưởng lớn như vậy, mỗi việc đều phải chăm chú cẩn thận, cố gắng không có chút sai sót nào, áp lực tinh thần lớn thế nào khỏi nói cũng biết.
Lăng Nhã cho dù chỉ đợi ở gian ngoài cũng phải tập trung toàn bộ tinh thần, để nghe Hồng lão tổng sai bảo bất kỳ lúc nào.
Thấy Liễu Tuấn từ phòng làm việc của Hồng lão tổng đi ra, Lăng Nhã liền đứng dậy gật đầu với Liễu Tuấn, đi vào phòng làm việc, chừng hai ba phút sau mới ra.
Liễu Tuấn theo phép lịch sự đứng ngoài đợi.
Lăng Nhã nhoẻn miệng cười nói:
- Anh đi đi, thủ trưởng còn có chút việc phải xử lý.
Liễu Tuấn không khỏi kinh hãi nói:
- Thế chẳng phải là quá vất vả sao?
- Chứ sao nữa! Thủ trưởng cũng là người có tuổi rồi, nhưng tinh lực còn hơn cả đám trẻ tuổi chúng ta.
Lăng Nhã gật đầu thở dài.
- Cùng đi nhé, tôi đưa cô về nhà.
Liễu Tuấn ân cần mời.
- Được, vừa khéo tiện xe đi nhờ, đỡ phải làm phiền anh Lương.
Lăng Nhã gật đầu đồng ý.
Người làm việc bên cạnh Hồng lão tổng đoán chừng chẳng có ai bối cảnh đơn giản, nhưng mọi người đều phải chú ý ảnh hưởng, không thể đi xe riêng đến chỗ làm, đều là văn phòng phái xe đưa đón. Hiện giờ thời gian đã muộn, chỉ còn lại một mình Lăng Nhã, nhưng tài xế Lương vẫn phải phụ trách đưa đón.
Đương nhiên có xe tiện thể đi nhờ thì càng tốt rồi.
Liễu Tuấn liền bảo lái xe của văn phòng tỉnh đưa Lăng Nhã về nhà trước.
Trên xe mọi người đều không nói gì.
Cho dù Lăng Nhã cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên vì Liễu Tuấn có thể ở trong phòng làm việc của thủ trưởng tới hai tiếng, nhưng tuân thủ tổ chức kỷ luật, điều không nên hỏi thì tuyệt đối không hỏi. Liễu Tuấn tất nhiên càng không chủ động đề cập tới.
Chỉ khi đưa Lăng Nhã về tới nhà, hai người mới nói với nhau một câu "tạm biệt".
Xe trở về văn phỏng tỉnh, còn Liễu nha nội thì chuồn mất ở giữa đường.
Lái xe cũng là người hiểu chuyện, hiển nhiên không lắm lời hỏi Liễu Tuấn nửa đêm còn muốn đi đâu.
Trước khi Hồng lão tổng tiếp kiến thì mọi thư đều phải theo quy củ, không thể có chút sai sót nào để người khác nắm lấy điểm yếu, giờ tiếp kiến xong rồi, không cần thận trọng như thế nữa, một nha nội trẻ như Liễu Tuấn, đến kinh sư gặp gỡ bạn bè người quen là chuyện đương nhiên, chẳng đi điều tra lung tung.
Người trong văn phòng làm việc tỉnh nói từ cấp quản lý đều là cán bộ dưới quyền Nghiêm Ngọc Thành, ai dại gì vô duyên vô cớ đi đắc tội với con rể bí thư tỉnh ủy.
Sau khi tới trung tổ bộ, Liễu Tuấn đi thẳng tới gặp Khang phó bộ trưởng.
Khang phó bộ trưởng tuổi chừng năm mươi tới sáu mươi, mặt vuông vức, người tầm trung, mặc đồ tây màu thẫm, vẻ mặt khá uy nghiêm, trước khi điều tới trung tổ bộ, là phó bí thư đảng ủy tỉnh, nghe nói trong nhiệm kỳ cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả bí thư tỉnh ủy lẫn tỉnh trưởng đều hết sức tôn trọng ý kiến của ông.
Sau khi điều tới trung tổ bộ, cấp bậc thành chính bộ.
Phóng chừng đây là điểm cuối trên sĩ đồ của ông ta rồi.
Dù sao năm tháng chẳng tha một ai.
Liễu Tuấn lần đầu tiên gặp mặt Khang phó bộ trưởng, trước kia đều nói chuyện với nhau qua điện thoại.
Khang phó bộ trưởng rất khách khí với Liễu Tuấn, thậm chí còn đứng dậy bắt tay, mặt cười rất tự nhiên thân thiết, khiến cho thư ký đang pha tra không ngừng liếc mắt nhìn Liễu Tuấn.
Thân phận Liễu Tuấn như thế nào thì thư ký của ông ta tất nhiên là biết rất rõ, nhưng cũng không tới mức khiến Khang phó bộ trưởng phải khách khí như vậy.
Phó bộ trưởng trung tổ bộ, địa vị rất cao trong hàng ngũ cán bộ cao cấp, rất nhiều người sau khi ra ngoài trở thành bí thư tỉnh ủy, ít nhất thì cũng là tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn suy đoán tám phần là do tối hôm qua Hồng lão tổng tiếp kiến y.
Một trong thất cự đầu cũng đích thân tiếp kiến người trẻ tuổi này, Khang phó bộ trưởng tất nhiên phải thêm vãi phần khách khí.
- Đồng chí Liễu Tuấn, hành trình an bài chặt chẽ, vất vả quá hả.
Khang phó bộ trưởng cười hỏi, xưng hô là "đồng chí Liễu Tuấn", theo đúng quy củ trong đảng.
- Cám ơn Khang bộ trưởng quan tâm, cũng không vất vả lắm.
Liễu Tuân hơi cúi mình, mỉm cười đáp.
- Nào nào ngồi đi, không cần chú ý nhiều, tổ chức bộ là nhà mẹ đẻ của cán bộ mà, thoải mái một chút.
Khang phó bộ trưởng cười nói, rồi xoa đầu đấm lưng cảm khái:
- Tuổi trẻ thật là tốt.
Liễu Tuấn chỉ cười không nói, chăm chú nhìn Khang phó bộ trưởng.
- Liễu Tuấn này, hôm nay mời cậu tới đây là để nói chuyện phát biểu trên hội nghị biểu dương.
Bất tri bất giác xưng hô của Khang Phó bộ trưởng với Liễu Tuấn lại thay đổi, lộ vẻ thân thiết. Liễu nha nội liền yên tâm, theo tình hình này mà xét, chuyện sẽ không có gì thay đổi nữa.
Liễu Tuấn khiêm tốn nói:
- Xin bộ trưởng chỉ thị.
Khang phó bộ trưởng hỏi:
- Hầy, chỉ thị gì chứ, chỉ là tham khảo thôi, Liễu Tuấn này, tư tưởng trọng tâm chuẩn bị phát biểu trên hội nghị là gì?
Liễu Tuấn trong lòng máy động.
Vấn đề này trong lần nói điện thoại với nhau hai người đã thảo luận thỏa đáng rồi, ý Khang phó bộ trưởng khi đó là vì tài liều báo cáo lên trên có nhiều trang giới thiệu thành tích nổi bật Liễu Tuấn thu được trong việc kiến thiết kinh tế huyện Ninh Bắc, cho nên muốn nội dung phát biểu của Liễu Tuấn ở phương diện "làm sao để thúc đầy kiến thiết kinh tế huyện".
Dù sao Liễu Tuấn quá trẻ, trẻ tuổi nhất trong 100 bí thư huyện thị ưu tú tham dự đại hội, ở tuổi này làm cấn bộ cấp khoa cũng là hơi quá rồi.
Bởi thế việc toàn diện triển khai thúc đẩy toàn diện kinh tế huyện Ninh Bắc, giành được thành tích chói lọi, trở nên vô cùng quan trọng.
Thế nào phải có lý do cho người ta phục chứ.
Giờ nghe ý tứ của Khang phó bộ trưởng thì phải thay đổi rồi, nguyên nhân là gì thì Liễu Tuấn không biết, có điều hôm nay tới gặp Khang phó bộ trưởng là chỉ thị của Bạch Kiến Minh, nên hẳn đây đại biểu cho ý tứ của Bạch Kiến Minh.
Nếu Bạch Kiến Minh muốn y sửa thì sửa vậy.
Liễu Tuấn cân nhắc một chút rồi nói:
- Bộ trưởng, tôi muốn nói tới vẫn đề kiến thiết nông thôn và phù nông nghiệp, giảm bớt gánh nặng cho nông dân.
- Giảm bớt gánh nặng cho nông dân, ra sức phù trợ nông nghiệp và kiến thiết nông thôn, ừm... Suy nghĩ này không tệ, có thể tham khảo kỹ hơn.
Khang phó bố trưởng ở trong quan trường lâu năm, tất nhiên biết đề tài Liễu Tuấn đưa ra cho dù hết sức mẫn cảm, nhưng đã bắt đầu được cao tầng tối cao quan tâm, nếu như có thể có thể làm tốt vấn đề này, càng có thể làm cho vầng hào quang trên đầu Liễu Tuấn thêm chói lọi.
Kỳ thực Khang phó bộ trưởng cũng có ý này, không ngờ chưa lên tiếng thì Liễu Tuấn đã nói ra, không khỏi càng nhìn người trẻ tuổi này với cong mắt khác, ông làm công tác quản lý cán bộ lâu năm, đối với các loại cán bộ chủ yếu cấp huyện thấy nhiều rồi, người tài giỏi thấy nhiều rồi.
Nhưng ông rất hiếm thấy một cán bộ lãnh đạo cấp huyện lại có thể nắm được chính xác chiều hướng trung ương như Liễu Tuấn.
Hiếm có nhất, đáng quý nhất là người này nắm bắt được phương châm hướng đi chính, nhưng lại không đi trước quá nhiều, bước tiến rất ổn định, thường là theo sát trào lưu chính, cùng lắm cũng chỉ hơi tiến trước nửa bước.
Người thực sự hiểu được quan trường và lịch sử nước ta, mới có thể hiểu được một đạo lý rất vi diệu: Kẻ đi trước nửa bước là thiên tài, còn đi trước một bước là kẻ điên.
Tất cả mọi người say chỉ có mỗi mình ta tỉnh, người này trong quan trường phong ba quỷ dị, định chắc là tan xương nát thịt.
Nhưng nếu như mọi người đều say, chỉ có một người ít nhiều giữ được nửa phần tỉnh táo, thì không còn nghi ngờ gì nữa, dị loại cực ít này, liền có thể thành "con cưng của trời"!
Còn một người hoàn toàn không biết uống rượu, khẳng định sẽ không được cái xã hội "say" này tiếp nhận!
Muốn nắm chắc được chừng mực, thì cần phải có thiên phú.
- Liễu Tuấn này, đại hổi biểu dương xác định mở vào tháng sáu, còn một chút thời gian nữa. Đường lối này cậu hãy viết một bài đại cương, ừm thời gian phát biểu khống chế ở chừng nửa tiếng, phải đơn giản nổi bật trọng điểm, tranh thủ lưu lại ấn tướng sâu sắc cho các đồng chí tham dự hội nghị...
Khang phó bộ trưởng cẩn thận dặn dò.
Liễn Tuấn liên tục gật đầu.
Khang phó bố trưởng nói rất có kỹ xào, kỳ thực "các đồng chí tham dự hội nghị ở đây" chủ yếu là "các đồng chí lãnh đạo".
Một hội nghị biểu dương long trọng như vậy, trừ lãnh đạo chủ yếu của trung tổ, thủ trưởng lớn chủ quản công tác cán bộ tầng tối cao khẳng định cũng tới.
Vị thủ trưởng lớn này chính là một trong số nhân vật đại biểu bên ngoài của hệ phái Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài. Là thủ trưởng trẻ tuổi nhất trong tầng hạch tâm, Liễu Tuấn là nhân tài mới nổi của hệ phải, nếu như có thể được lọt vào mắt xanh của thủ trưởng, thì đó là cơ hội ngàn năm một thuở.
Khang phó bố trưởng đang khéo léo nhắc nhở y.
Cơ hội hiếm có, nhất định phải nắm chắc.
- Liễu Tuấn, sau khi trở về làm dàn ý đại cương thì gửi lên bộ, tôi sẽ bảo các cây bút trong bộ trau truốt lại cho cậu.
Khang phó bộ trưởng lại dặn dò.
Liễu Tuấn vội khom người nói:
- Vâng cám ơn bộ trưởng coi trọng.
Khang phó bộ trưởng cười nói:
- Đẩy mạnh đề bạt cán bộ trung thanh niên ưu tú, là phương trâm định trước của đảng ta mà, bảo hộ cho cậu là điều chúng tôi nên làm. Chàng trai trẻ, cứ thẳng tay mà làm đi, thiên hạ sau này là của các cậu đó!