Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 718: Lỡ mất thời cơ




- Chị à, chị có đó không?
Liễu Tuấn gọi điện thoại tới chỗ Bạch Dương.
- Có, Hiểu Mạn cũng đang ở đây, đang nói chuyện với chị.
Bạch Dương nhận được điện thoại, vội vàng bổ xung thêm một câu.
Thói quen của tiểu ngoan đồng là vừa nghe cô nói "có" một cái là cúp điện thoại ngay, sau đó hai ba phút sau xuất hiện ở cửa, tự lấy chìa khóa mở cửa đi vào, Trương Hiểu Mạn cũng có ở đây, nếu thấy tiểu ngoan đồng tủy ý như về nhà sợ rằng chuyện lộ mất.
- Vậy em tới đây.
- Ừ.
Bạch Dương bỏ điện thoại xuống, miệng cười dịu ngọt.
Tiểu ngoan đồng luôn mang đến cho cô niềm vui lớn lao.
- Chủ nhiệm, ai vậy ạ?
Trương Hiểu Mạn trong lòng đoán được vài phần, bạn bè của Bạch Dương không nhiều, nói mấy câu thôi mà đã làm cho Bạch củ nhiệm vu như vậy thì chỉ có một người.
Bạch Dương đáp:
- Tiểu Tuấn.
- Vậy tôi về trước.
Trương Hiểu Mạn liền vội đứng dậy.
Liễu bí thư tới tìm Bạch chủ nhiệm vào lúc này đoán chừng là có chuyện quan trọng muốn nói rồi.
- Không vội, cùng nói chuyện đi, hai người là bạn học cũ đã lâu không gặp phải không?
Bạch Dương giữ lại.
Không thể để tiểu ngoan đồng nói muốn đến là lập tức đuổi người ta đi, thế thì quá lộ liễu, cho dù Trương Hiểu Mạn trăm phần trăm là người mình thì Bạch Dương vẫn có chút chột dạ.
Trương Hiểu Mạn mỉm cười gật đầu, lại ngồi xuống.
Cô đúng là một thời gian không gặp Liễu Tuấn rồi, trong lòng rất nhớ.
Liễu Tuấn quả nhiên theo quy củ cũ, tới rất là nhanh, mấy phút sau tiếng chuông đã reo lên.
Trương Hiểu Mạn vội tới mở cửa phòng, hiện giờ là đầu tháng bảy, buổi tối mùa thu dĩ nhiên có vài phần đìu hiu mang theo hơi lạnh, song Liễu Tuấn vẫn chỉ mặc một chiếc sơ mi cộc tay, chiếc quân tây xám màu, vóc người cao lớn càng thêm nổi bật.
- Chào Liễu bí thư.
Trương Hiểu Mạn cười hỏi han.
Họ từng là bạn học, còn hiện giờ đẳng cấp đã hết sức rõ ràng rồi.
- Hiểu Mạn cũng ở đây hả?
Liễu Tuấn cười gật đầu.
- Vâng, tôi đang nói chuyện với Bạch chủ nhiệm.
- A, có phải gần đây tỉnh ta tình thế tốt đẹp liêm kiết chính trực, kỳ ủy không việc gì làm, rảnh rỗi quá hay không?
Liễu Tuấn nói đùa.
- Đúng đấy, phần tử xấu xa của huyện Ninh Bắc đều bị Liễu bí thư bắt hết rồi, kỷ ủy tỉnh tất nhiên là không có việc gì làm.
Bạch Dương cũng cười đáp lại, hơn một tháng qua vụ án quỹ hỗ trợ nông nghiệp huyện Ninh Bắc xôn xao cả lên, Bạch Dương cũng cảm khái mà nói.
- Chị, sao thế được chứ, em vừa mới tới, còn chưa kịp thở lấy hơi đã nói chuyện công việc rồi, quá đáng! Tốt xấu gì cũng phải để em uống ngụm nước rồi chủ nhiệm đại nhân hãy bắt đầu "kiển trách" chứ.
Liễu Tuấn cười hì hì ngồi xuống, chỉ ngại có Trương Hiểu Mạn nên không nằm ra, có điều cũng nghiêng người dựa vào lưng ghế, chẳng chút nghiêm chỉnh.
Trước kia Bạch Dương ở huyện Ninh Bắc, Liễu bí thư còn khá quy củ, trước mặt người khác luôn gọi "bí thư", hiện giờ không kiêng kỵ có Trương Hiểu Mạn, mở miệng là gọi chị ngay.
- Cậu đó, lưu manh, đâu có chút nào giống bí thư huyện ủy.
Bạch Dương bĩu môi, khí chất thiếu nữ thanh xuân trộn lẫn phụ nữ trưởng thành, đáng yêu không sao tả siết.
Trương Hiểu Mạn pha trà, trà nóng hôi hổi lá trà rất nhiều, cô tất nhiên là biết thói quen uống trà đặc của Liễu Tuấn.
- Này Tiểu Tuấn, vụ án quỹ hỗ trợ của huyện làm ra sao rồi.
Ba người tán gẫu một hồi, Bạch Dương không nhịn được nhắc tới chuyện kia.
- Tàm tạm, vụ án rõ lắm rồi, hiện giờ chủ yếu là thu hồi lại tiền, cũng gần xong, tổn thất không lớn lắm.
Liễu Tuấn uống một ngụm trà, nói hời hợt:
Trương Hiểu Mạn nhìn Liễu Tuấn có thêm vài phần khâm phục, vụ án này của huyện Ninh Bắc , Bạch Dương nhắc với cô không ít, Trương Hiểu Mạn nhìn ra, Bạch Dương rất lo lắng vì vụ án này.
Nguyên nhân cụ thể thì Bạch Dương không nói tới, Trương Hiểu Mạn cũng không dám tùy tiện hỏi, có điều Trương Hiểu Mạn đoán chừng là vì lo lắng cho tiền đồ của Liễu Tuấn, nghe nói các lãnh đạo thành phố Đại Ninh có cách nhìn khác nhau về vụ án này, nói chúng là không ảnh hưởng gì tốt với Liễu Tuấn.
Nói sao thì trong huyện xảy ra vụ án lớn như vậy, mặt mũi bí thư huyện ủy chẳng vẻ vang gì
Hiện giờ nghe ra có vẻ Liễu Tuấn chẳng để ý tới những bình phẩm đó, chỉ quan tâm tới vãn hồi tổn thất, Dịch Hàn thường nói Liễu Tuấn là lãnh đạo đáng đi theo, xem ra không sai tí nào.
- Ừ, vậy thì tốt.
Bạch Dương gật đầu, không nói chuyện này nữa lại quay sang tán gẫu.
Trương Hiểu Mạn biết mình nên cáo từ rồi.
Bạch Dương rõ ràng có chuyện riêng muốn nói với Liễu Tuấn.
Trương Hiểu Mạn đứng dậy nói:
- Chủ nhiệm, Liễu bí thư, hai người nói chuyện, tôi xin về trước.
- Ừ... Ngày mai Dịch Hàn có tới không?
Bạch Dương cũng không giữ lại.
Trương Hiểu Mạn cười:
- Vậy phải về mới biết được.
Năm 95 chẳng phải ai cũng có điện thoại di động.
Trương Hiểu Mạn vừa đi, Bạch Dương khanh tay trước ngực, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn Liễu Tuấn cảnh giác, căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, tiểu ngan đồng ắt một giây cũng không đợi, ôm thẳng cô vào lòng ngay.
- Đừng có quấy, nói chuyện tử tế nhé!
Sợ hành động của mình không đủ sức chấn áp cơn háo sắc của tiểu ngoan đồng, chị Bạch Dương lại thêm một câu.
- Được, được, nói chuyện tử tế.
Thấy Bạch Dương "đề phòng", Liễu nha nội cũng chỉ đành nghe theo.
Dù sao thời gian còn nhiều, cả một đêm ở phía trước, chả việc gì phải vội.
"Quy củ" của Bạch Dương là tâm tình phải tốt, mới có thể đạt tới cảnh giới quên hết sự đời.
Miễn cưỡng sẽ làm chị Bạch Dương không vui.
- Tiểu Tuấn, vốn có một cơ hội, hiện giờ xem ra hỏng mất rồi.
Bạch Dương thấy tiểu ngoan đồng thực sự quy củ rồi, trong mắt không có cái vẻ hau háu nữa, liền khẽ thở phào, lúc này cô thực sự không có tâm tư với "chuyện đó".
Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:
- Cơ hội gì? Của em hay của chị.
- Đương nhiên là của cậu rồi.
Bạch Dương nhìn y một cái, ngồi xuống một bên ghế sô pha, hai tay vẫn khoanh trước ngực, giữ sự "cảnh giác" nhất định.
- Em thì có cơ hội gì chứ? Chả lẽ em phải sắp thăng quan sao?
Liễu Tuấn chẳng bận tâm.
Nói tới thăng quan, bản thân Liễu nha nội cũng cho rằng trong thời gian ngắn là không thể, dù sao y cũng quá trẻ, không lâu trước đó mới tròn 26, làm bí thư huyện ủy gần một năm, lên chính xử cũng chỉ hai năm, coi như miễn cưỡng thỏa mãn quy đinh hai năm của trung ương, nhưng không có quy định đủ hai năm là nhất định phải được thăng quan.
- Vậy thì cậu cho rằng là cơ hội gì?
Bạch Dương không vui.
Trước kia cô không để ý lắm tới chuyện quan trường, vì tiểu ngoan đồng mà mới nhiệt tình, ai ngờ nói ra người này lại chẳng để vào đâu, thật đáng ghét.
Liễu Tuấn ngồi bật dậy, chăm chú nhìn Bạch Dương.
Bạch Dương vừa bực mình vừa buồn cười.
Người này hết nói nổi!
Vừa nghe thấy thăng quan đã nghiêm túc ngay rồi.
- Cậu là đồ mê quan.
Chị Bạch Dương không kìm được buông lời châm chọc tiểu ngoan đồng.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, nam nhân ham mê sự nghiệp cũng là chuyện tốt, ở thương trưởng nam nhân ra sức kiếm tiền, cho dù số tiền đó có tác dụng hay không, trên quan trường tất nhiên là muốn thăng quan rồi.
Liễu Tuấn cười hì hì, đột nhiên nhào vọt tới hôn Bạch Dương một cái, sau đó cực nhanh lùi lại một bên ghế sô pha.
Bạch Dương bị tập kích không kịp ứng phó, trừng mắt lên, rồi lại phì cười, nhưng nhanh chóng thu nụ cười lại nói:
- Trước đó không lâu bí thư Hàn Giang có gọi điện cho chị, nói muốn điều cậu về trung ương đoàn rèn luyện một chút.
- Bí thư Hàn Giang? Ban nào của trung ương đoàn?
Liễu Tuấn hứng thú.
- Phó hội trưởng hội quy phát phát triển thanh thiếu niên toàn quốc.
Bạch Dương đáp.
Liễu Tuấn gật đầu, vừa nghe cái tên đã biết là Hàn Giang có ý tốt, hơn nữa còn rất suy nghĩ cho y, giống như Liễu Tuấn tự hiểu, hiện giờ chướng ngại lớn trên sĩ đồ của y chính là tuổi tác. Đề nghị của Hàn Giang lại hóa giải được chuyện khó này, trung ương đoàn là nơi bồi dưỡng cán bộ dự bị, đệ nhất bí thư của đoàn trung ương tuổi cũng chừng bốn mươi, cán bộ cấp sở cục tầm ba mươi là chuyện thường thấy.
Cho dù là ở một nơi bao nhiêu cán bộ trẻ như vậy thì một cán bộ cấp phó sở hai mươi sáu tuổi cũng sẽ quá nổi, Hàn Giang liền nghĩ tới quỹ phát triển thanh thiếu niên.
Cho dù nghiệp vụ của quỹ này thuộc về sự quản lý của trung ương đoàn, nhưng chỉ có thể tính là một cơ cấu nửa quan trường, được đặt vào cấp bậc hành chính mà thôi, Liễu Tuấn tới đó phát triển, sẽ ít bị chú ý nhất, hơn nữa Hàn Giang biết giữa Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh thậm chí cả nhà họ Hà có một loại quan hệ mật thiết bí mật, tới quỹ này phát triển, Liễu Tuấn nhất định sẽ làm rất tốt.
Đối với người khác mà nói, từ bí thư huyện ủy tới quỹ phát triển thanh niên dứt khoát là ngoài thăng trong hạ, có lẽ từ đó đi dưỡng lão luôn cũng có thể, nhưng đối với một nha nội có bối cạnh lớn như Liễu Tuấn hoàn toàn là suy tính vì cấp bậc, trải qua một hai năm rèn luyện, Liễu Tuấn gần tới tuổi tam thập nhi lập, đưa ra ngoài ngoài làm quan lớn một phương, coi như cũng không quá.
Suy nghĩ từ một phương diện khác, tốt xấu gì cũng xem như Liễu Tuấn có kinh nghiệm làm việc trong cơ quan trung ương.
- Quả nhiên là nước cở hay.
Liễu Tuấn tán thưởng.
- Đúng là hay thật, tiếc là bị cậu tự làm hỏng rồi.
Bạch Dương không khách khí nói:
- Cậu ở huyện Ninh Bắc gây ra chuyện lớn như thế, có kẻ ngứa mắt nhảy ra nói xấu, tuổi quá trẻ mà, nên năng lực khống chế toàn cục có vấn đề.
Liễu Tuấn cười khổ:
- Không ngờ Liễu mỗ lại được nhân vật lớn nhớ lấy!
Quan trường đấu tranh, vốn là kiềm chế lẫn nhau, cuộc tranh đấu sau khi Đổng lão qua đời gây ra hiện giờ đã đi tới hồi kết, cụ thể với Liễu Tuấn mà nói, có thể gọi là toàn thắng.
Người ta sao có thể khống nhớ lấy y cho được?
+++
Hôm nay bạn private.com.vn có hỏi mình Hồng lão tổng trong truyện là ông thủ tướng trong truyện.
Chắc có các bạn khác thắc mắc tương tự, mình trả lời đây không phải là nhân vật có thật, được xây dựng theo hình mẫu thủ tướng Chu Dung Cơ.
Thủ tướng Chu Dung Cơ từng nói: Con người tôi trừ vùi đầu vào làm việc ra thì chẳng có ưu điểm gì, tôi không hi vọng người khác học tập tôi. Một số tờ báo Hồng Kông nói tôi chỉ biết đập bàn, trợn mắt dọa nạt người dân. Đúng, tôi đập bàn, tôi trợn mắt nhưng không phải để dọa nạn người dân, tôi chưa bao giờ dọa nạt người dân, tôi chỉ dọa nạt đám tham quan ô lại.
Thủ tướng Chu Dung Cơ đã về hưu năm 2003, nhưng nói không ngoa tới tận ngày nay Trung Quốc đang hưởng thành quả các chính sách ông để lại.
Mình liên tưởng tới thủ tướng Chu Dung Cơ ngoài miêu tả tính cách, con người, chức quyền của Hồng lão tổng ra chủ yếu còn nhờ một sự kiện năm 1997 cơn bão tài chính hoành hành ở ĐNA, thủ tướng Chu Dung Cơ bằng một loạt chính sách, quyết định cứng rắn chặn đứng nó trước khi tiến vào TQ, trong truyện cũng có đoạn Hồng lão tổng cùng Liễu Tuấn liên thủ làm vụ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.