Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 729: Bí thư và phó bí thư thành ủy




Hình như khu thành ủy trong cả nước đều giống y hệt nhau, cây xanh vây quanh, phong cảnh tươi đẹp, lại thêm kiến trúc đầy uy nghiêm, đi bên trong đó lòng dâng lên một cảm giác trang trọng.
Ngô thư ký đảm nhận tốt vai trò, dù tuổi lớn hơn Liễu Tuấn nhưng khi đi trước dẫn đường, luôn khom lưng, thi thoàng còn quay đầu lại đánh tiếng mời.
Vị trí thường ủy của Liễu Tuấn cho dù xếp trên thư ký trưởng trong số 13 thường ủy của thành phố Ngọc Lan, nhưng là vị trí quyền ít nhất, trước kia vì biểu thị sự coi trọng với khu Trường Hà, cho nên mới có cái hạn nghạch Thường Ủy này.
Mấy năm qua bí thư Trường Hà thay đổi hai người, người gần nhất thiếu chút nữa còn tới kỷ ủy uống trà, phải qua vận động, mới miễn cưỡng nhận xử phát, bị điểu tới tỉnh nhận chức nhàn tản rồi, thành phố vì thế thu lại lại cái hạn ngạnh thường ủy này.
Quan trường vĩnh viễn là sư nhiều cháo ít, huống chí là một vị trí thường ủy thành ủy.
Không ngờ Liễu Tuấn thình lình xuất hiện, từ tỉnh N xa xôi nhảy vào, cướp lấy cái mũ mà bao người thèm khát này, chẳng chút khách khí đội lên đầu.
Không biết y đang bị bao nhiêu người hận thấu xương.
Ngô xử tất nhiên là đã xem qua lý lịch của Liễu Tuấn.
Hắn biết Liễu Tuấn vừa tròn 26, nhưng cảm giác trên giấy tờ kém xa so với gặp mặt chính diện.
Liễu Tuấn trẻ tới cực điểm, trẻ hơn cả tuổi thật, nhưng khí chất tỏa ra lại trầm ổn vô cùng, đi giữa không gian cổ kính của thành ủy mà vẫn thong dong, miệng mang nụ cười điểm đạm làm Ngô xử cảm thấy hoàn toàn không khác gì các lãnh đạo lão thành.
Đó là khí độ đường đường của người nắm quyền.
Văn phòng của Thái Tiên Phong đặt ở lầu ba, nhưng không cùng tầng với bí thư thành ủy Đinh Ngọc Chu.
Đi vào trong tòa nhà, nhân viên qua lại ai cũng khách khí chào hỏi Ngô thư ký, trên mặt tất nhiên mang nụ cười nịnh bợ.
Ai chả biết, bên trong tòa nhà chính phủ này, trừ các lãnh đạo cao ngất bên trên, thì người có thực quyền chính là mấy người thân cận nhất của lãnh đạo như thư ký Ngô rồi.
Nhưng bọn họ kinh ngạc nhìn thấy Ngô thư ký thường ngày luôn ưỡn ngực ngẩng đầu bước đi, lại phải hạ cái đầu cao ngạo xuống, khuôn mặt mang vẻ xiểm nịnh y hệt bọn họ.
Vì vậy mọi người lấy làm lạ trong lòng, vị này không biết là công tử cả đại lão nào trong tỉnh đây?
Tới trước thang máy, Ngô thư ký ấn nút, cửa mở ra, bên trong thang máy có hai người, vừa thấy hắn vội chạy ra ngoài, nói rất khách khí:
- Ngô xử, mời anh đi trước.
Tất nhiên một cái thang máy đi bốn người chẳng là gì, người ta chỉ muốn mượn thế tỏ ý tôn trọng với Ngô thư ký mà thôi.
Cái lễ tiết này tủy nhỏ, nhưng vạn lần không thể sơ sót.
Ngô xử trưởng chẳng thèm liếc bọn họ lấy một cái, khom người nói với Liễu Tuấn:
- Xin mời Liễu bí thư.
Hai người kia giật nảy mình.
Người này chẳng phải là nha nội sao?
Bí thư!
Đó là một chức vụ vô cùng chính thức mà.
Liễu Tuấn gật đầu, nói với hai người kia:
- Mọi người cùng đi di.
- À, vâng...
Hai người đó vội đi vào, tay buông trước bụng, đứng rất là khép nép, lấy khóe mắt liếc nhìn Liễu Tuấn, khi chạm phải ánh mắt Liễu Tuấn vội chuyển mặt đi, càng thêm câu nệ.
Văn phòng của Thái Tiên Phong rất rộng rãi, rải thảm màu đỏ thắm, sau bàn làm việc là tủ sách cực lớn, hình như cái đồ trang sức này không thể thiếu trong văn phòng lãnh đạo.
Liễu Tuấn làm lãnh đạo nên biết đây hoàn toàn là đồ trang trí, y chưa bao giờ đọc sách trong văn phòng, bình thường thì không có thời gian, có thời gian thì chẳng có tâm tình.
Xem sách thì phải chú trọng ý cảnh.
Mà ở văn phòng xem sách, bất kể thế nào cũng chẳng tìm ra ý cảnh đó.
Hơn nữa thân là lãnh đạo, thường xuyên xem sách trong phòng làm việc, truyền ra ngoài cũng không tốt lắm, thưa ngài, ngài rảnh rỗi quá không còn việc gì làm nữa hay sao?
Thái Tiên Phong trên bốn mươi, vóc người to béo, mặt phổ thông, có điều hơi nhiều thịt một chút, nên trong hơi tròn, thiếu đi chút uy nghiêm, thêm vài phần thân thiết.
- A ha, đồng chí Liễu Tuấn, xin chào, xin chào.
Thái Tiên Phong từ sau bàn làm việc đi ra thân thiết bắt tay Liễu Tuấn.
Hắn là cán bộ chính sở, lại tuổi lớn hơn Liễu Tuấn, nhiệt tình như thế quá nửa là do lần đầu gặp nhau, Thái bí thư có thái độ này, nói rộng ra, có thể đại biểu cho thái độ toàn bộ thành ủy Ngọc Lan với đồng chí mới.
Đồng chí Liễu Tuấn lần đầu tới thành ủy Ngọc Lan, không nhiệt tình một chút cũng không được.
- Xin chào Thái bí thư.
Liễu Tuấn bắt tay Thái Tiên Phong, thái độ rất cung kính.
- Không phải là tỉnh cho Liễu bí thư nửa tháng nghỉ phép sao? Vội tới công tác thế này, Liễu bí thư quả nhiên là người yêu công việc.
Hai người ngồi xuống, Thái Tiên Phong cười ha hả, ánh mắt và ngữ khí đều rất thân thiết.
- Cơ bản chuyện trong nhà cũng làm xong rồi, nhàn rỗi nên tới trước.
Liễu Tuấn mỉm cười đáp, lòng thầm nghĩ Thái Tiên Phong cũng khéo léo, không nói Hà tỉnh trưởng cho nghỉ mà là tỉnh, thái độ rất trung lập, cả thành ủy Ngọc Lan, có ai không biết đồng chí Tiểu Liễu là "chiến tướng" do Hà tỉnh trưởng mời tới.
Giống phần đông mọi người, Thái Tiên Phong rất tò mò với Liễu Tuấn, thật không biết người trẻ tuổi ở trước mặt này có tài đức gì lại được Hà tỉnh trưởng kiêu ngạo nhìn trúng.
Hà Duyên An khác với các tỉnh trưởng bình thường khác, bối cảnh sau lưng cực lớn, tuy nói người có thể làm tới tỉnh trưởng chẳng ai lại không có bối cảnh có thực lực đằng sau, nhưng cũng không phải ai cũng có được thế lực khổng lồ như nhà họ Hà, may mà sức ảnh hưởng của nhà họ Hà chủ yếu là trong quân đội, nếu không gặp phải một vị tỉnh trưởng cường đại như thế, đoán chừng không bí thư tỉnh ủy nào không đau đầu.
Thái Tiên Phong còn loáng thoáng nghe nói Liễu Tuấn là do Hồng phó thủ tướng tiến cử cho Hà Duyên An, thực sự quá kinh người rồi.
Đồng chí trẻ này trừ nhìn khí độ chững chạc một chút ra thực sự chẳng thấy có gì hơn người.
Không khác gì sinh viên đại học được phân phối cho thành ủy cả..
Đủ loại thông tin gộp lại đã quyết định thái độ của Thái Tiên Phong với Liễu Tuấn.
Khinh già chứ đừng bắt nạt trẻ.
Cán bộ phó sở hai mươi sáu tuổi, còn là thường ủy thành ủy, tiền đồ không thể đong đếm.
- Phu nhân có đi theo cùng Liễu bí thư không? An bài công tác có yêu cầu gì không?
Thái Tiên Phong càng tỏ ra ôn hòa, hơn nữa từ đồng chí Liễu Tuấn đã thành Liễu bí thư, ít nhất bề ngoại biểu hiện đặt Liễu Tuấn ở vị trí ngang hàng rồi.
Liễu Tuấn cười đáp:
- Cám ơn Thái bí thư quan tâm, vợ tôi tạm thời ở lại tỉnh N, nhạc phụ nhạc mẫu tôi không nỡ để cô ấy đi xa.
Thái Tiên Phong cười sảng khoái:
- Ha ha ha, ở nhà bầu bạn với Nghiêm bí thư, đồng chí Nghiêm Phi thật là có hiếu...
Liễu Tuấn mỉm cười cám ơn.
Thuận miệng gọi ra tên Nghiêm Phi, có thế thấy Thái Tiên Phong nghiên cứu hồ sơ của y khá kỹ.
- Nghiêm bí thư và Liễu tỉnh trưởng vẫn khỏe chứ?
Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng lên, cung kính đáp:
- Cám ơn Thái bí thư quan tâm, nhạc phụ và phụ thân tôi sức khỏe đều rất tốt.
Thái Tiên Phong gật đầu, trong lòng có thêm vài phần thiện cảm.
Nghe có người hỏi tới trưởng bối của mình, liền phản xạ ưỡn thẳng người lên, xã hội hiện nay người trẻ tuổi như vậy đã không còn nhiều nữa.
Thái Tiên Phong hỏi:
- Vậy việc an bài chỗ ở, Liễu bí thư định thế nào.
Chuyện này vốn không cần phó bí thư thành ủy quan tâm, tự sẽ có người phụ trách văn phòng chính phủ an bài, Thái Tiên Phong làm thế là để biểu thị một sự thân cận với Liễu Tuấn, bất kể về sau Liễu Tuấn chọn phe phái thế nào, hiện giờ cố gắng làm tốt quan hệ cũng không có gì bất lợi, cho dù công việc của Liễu Tuấn ở khu Trường Hà, nhưng y lại nắm trong tay một phiếu thường ủy.
Vào lúc quan trọng, một phiếu này có thể mang tới tác dụng quyết định.
- Cám ơn Thái bí thư quan tâm, tôi nghĩ nên ở khu Trường Hà, tiện cho công việc hơn, cũng cách thành ủy không xa lắm.
Chuyện này tất nhiên Liễu Tuấn đã nghĩ kỹ rồi.
Thái bí thư xem đồng hồ nói:
- Thế này nhé, tôi liên hệ với Đinh bí thư, xem anh ấy có rảnh không, chúng ta cùng gặp mặt.
Liễu Tuấn gật đầu.
Thái Tiên Phong đứng dậy gọi điện.
Kỳ thực cũng chỉ là lễ nghi qua loa thôi, Liễu Tuấn và Thái Tiên Phong gặp nhau ở thành ủy, về tình về lý đều nên báo cáo cho Đinh Ngọc Chu, một thường ủy ngày đầu tới báo danh, không thông báo cho người đứng đầu sao được.
Thái Tiên Phong nói trong điện thoại mấy câu, rồi nói với Liễu Tuấn.
- Liễu bí thư, xin mời, Đinh bí thư mời chúng ta cùng qua.
Đinh Ngọc Chu làm việc ở tầng năm, ở phía ngoài cùng mặt đông.
Phòng của ông ta còn rộng hơn phòng của Thái Tiên Phong, bố trí hết sức oai nghiêm, rất phù hợp với thân phận.
Đinh Ngọc Chu hơn năm mươi, mặt mày góc cạnh rõ ràng, mặc áo jacket đen, ngồi sau bản làm việc, khí thế khiến người ta thấy hết sức áp lực.
Đợi tới tận khi hai người đi tới trước bàn làm việc, Đinh Ngọc Chu mới chậm rãi đứng lên bắt tay hai người.
Khi bắt tay Liễu Tuấn, Đinh Ngọc Chu không hề che dấu ánh mắt của mình, cẩn thận đánh giá Liễu Tuấn mấy giây mới lạnh nhạt nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn quả nhiên rất trẻ, mời ngồi! Đồng chí tiên phong mới ngồi.
Lần gặp mặt này thuần tủy là lễ tiết, Đinh Ngọc Chu trầm ổn, không thích nói chuyện, qua loa mấy phút rồi nói với Liễu Tuấn:
- Thế này nhé, đồng chí Liễu Tuấn mới tới cứ an định trước đã, hôm nay là thứ sáu, không mở thường ủy nữa, tuần sau chín giờ sáng chúng ta họp mọi người gặp mặt hoan nghênh đồng chí Liễu Tuấn tới thành phố Ngọc Lan công tác.
Thái Tiên Phong và Liễu Tuấn cùng gật đầu đáp lời.
- Đồng chí Tiên Phong, buổi trưa tôi còn có chút việc, đồng chí chiêu đãi đồng chí Liễu Tuấn thay tôi nhé.
Đinh Ngọc Chu chậm rãi căn dặn, giọng nhạt như nước ốc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.