Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 731: Thường phục vi hành




Có lẽ là nhìn thấy một người ngoài lạ mặt, lại cao lớn uy vũ, trông không dễ chơi, cho nên khi Tiểu Vũ đưa đồ ăn ra, Tiểu Long cũng không phóng túng lắm, chỉ cười cợt chớt nhả mấy câu, nhưng Tiểu Vũ cũng sợ tái mặt, bỏ đồ ăn xuống chạy vội vào bên trong.
Tiểu Long cười ha hả, ra chiều rất đắc ý, còn liếc Liễu Tuấn mộ cái, hắn ăn rất nhanh, móc tiền ra đập lên bàn, nói oang oang:
- Bà chủ, tính tiền đi.
- Anh Tiểu Long, không cần, không cần đâu.
Chủ quán từ bên trong đi ra, cười bồi nói:
- Cái gì, chả nhẽ ăn không? Tiểu Long này là hạng nhỏ nhặt như vậy sao?
Tiểu Long rất khó chịu.
Chủ quán không dám nói gì, chỉ cười lấy tiền lẻ trả lại cho hắn.
- Thôi khỏi, có mấy đùng xu tính làm gì? Tôi đi đây, nói với bà nhé, chuyện Tiểu Vũ tới hộp đêm làm việc bà nghĩ cho kỹ đi, đừng để tôi đợi quá lâu đấy.
Tiểu Long lại liếc về phía Liễu Tuấn một cái, đi ra cửa lên một cái xe thể thao, nổ máy rầm rầm lao đi, để lại bụi khói mù mịt.
Chủ quán mặt mấy khó coi, hướng về phía cái xe lẩm bẩm, hẳn là đang nguyền rủa tay Tiểu Long kia.
Liễu Tuấn cau mày lại.
Tay Tiểu Long này mặc hàng hiệu, đi xe thể thao, rõ ràng không phải lưu manh tầm thường, nhìn thái độ của chủ quán với hắn cũng biết, ngay cả phía sau lưng cũng không dám chửi ra tiếng, có thể thấy kẻ này ghê gớm thế nào.
Mà trong quán cũng có mấy người khách khác, song từ lúc Tiểu Long xuất hiện, ai nấy cúi đầu ăn, từ đầu tới cuối không dám ngước lên nhìn lấy một cái.
Liễu Tuấn ăn chậm lại, định đợi cho những người trong quán đi hết, chủ quán rảnh việc, liền tìm hiểu tình hình, nơi y quản lý có loại lưu manh ngang ngược này chẳng phải chuyện hay.
Đối với Liễu Tuấn hiện nay mà nói, một tên lưu manh dù có thế lực lớn thế nào cũng chẳng để vào mắt, nhưng với người dân thường mà nói, đám lưu manh này là tòa núi lớn đủ ép cho thở không ra hơi, có gia đình thậm chí phải trả giá đắt vì không nghe lời bọn chúng.
Ví như cô gái Tiểu Vũ thuần phác này, nếu như không có cách tự bảo vệ, sợ rằng sớm muộn gì cũng có chuyện.
Trị an xã hội có tốt, mới có tiền đề để kinh tế địa phương phát triển.
Chiến lược kéo dài thời gian của Liễu Tuấn có hiệu quả nhất định, bị tên Tiểu Long làm ảnh hưởng, mấy người khách chẳng còn hứng thú gì, ăn vội văn vàng trả tiền rồi đi, trong quán chỉ còn một mình Liễu Tuấn.
- Này bà chị.
Liễu Tuấn giơ tay lên gọi.
Chủ quán đi tới, mặt không còn vẻ nhiệt tình vừa rồi, có lẽ do tên Tiểu Long gây ra, thay vào đó là sự lo lắng, lòng dạ để đẩu đâu, hỏi:
- Cậu cần gì nữa.
- À đủ rồi, ăn no rồi.
-Tổng cộng là mười lăm đồng.
Chủ quán trong lòng hốt hoảng không chú ý tới khách còn chưa nói muốn đi, đã vội tính tiền rồi.
Liễu Tuấn cười, không vội tính tiền, mà tùy ý hỏi han:
- Chị này, tên Tiểu Long kia là ai thế? Nhìn như có vẻ giàu lắm.
Có lẽ vì Liễu Tuấn là khách bên ngoài, chủ quán không cố kỵ lắm, hầm hừ nói:
- Phì, một tên lưu manh, dựa vào thằng bố là phó giám đốc nhà máy, hoành hành ngang ngược trong nhà máy, hủy không ít cô gái rồi.
- Phó giám đốc nhà máy? Phó giám đốc gì mà lợi hại thế, mà con trai thành lưu manh cũng không để ý?
Liễu Tuấn nói vẫn rất thoải mái.
Chủ quán như gặp tri âm, liền ngồi xuống trước mặt Liễu Tuấn, mở máy:
- Tôi bảo nhé anh bạn trẻ, cậu là người ngoài, tôi nói chuyện này với cậu cũng không sao, nhưng ngàn vạn lần nói với người khác, nếu cậu làm ăn ở đây, càng không thể nói bừa gây sự.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu.
Đoán chừng chủ quán phải nín nhịn lắm rồi, ngay cả người quen cũng không dám nói tới chuyện của tên Tiểu Long, vừa khéo gặp một người ngoài, nên dốc bầu tâm sự.
Điều này vừa hợp ý của Liễu Tuấn.
- Yên tâm, tôi không muốn gây chuyện, chỉ tò mò mà thôi.
Liễu Tuấn thêm vào một câu để chủ quán yên tâm.
- Thằng Tiểu Long này thực ra không phải họ Long, mà là họ Chu. Cha nó là Chu Phi Dược, là phó giảm đốc công ty Trường Phong chúng tôi, là phó giám đốc thường vụ số một, trước kia là trưởng phòng tiêu thụ, kiếm được không ít tiền.
Chủ quán kể.
Liễu Tuấn hỏi:
- Trưởng phòng tiêu thụ thì cũng lĩnh lương thôi, cán bộ nhà nước thì kiếm được bao nhiêu tiền?
Chủ quán liếc nhìn Liễu Tuấn như nhìn người ngoài hành tinh, thở dài:
- Anh bạn trẻ, cậu không phải là người làm ăn hả? Chắc vừa tốt nghiệp trường học phân phối tới phải không?
Trong suy nghĩ của chủ quán, một người làm ăn trên thương trường sao có thể không biết cách kiếm tiền của phòng tiêu thụ.
Liễu Tuấn cười:
- Tôi không buôn bán xe máy.
Kỳ thực cách giải thích này rất miễn cưỡng, mấy cách kiếm tiền mờ ám, đâu phải là bí kíp độc môn của kinh doanh xe máy, ai là người làm ăn lại chả biết.
Có điều chủ quán cũng không bận tâm xem Liễu Tuấn không hiểu thật hay giả vờ, bà ta chỉ cần một người nghe nhiệt tình, để trút bỏ phiền muộn trong lòng, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói , Liễu Tuấn càng "đần" càng hợp ý chủ quán, thử nghĩ xem có người kể truyện nào muốn mình vừa mở mồm người nghe đã đoán được kết cục không?
- Mấy năm trước, khi xe máy tiêu thụ không tệ, Chu Phi Dược quản lý phòng tiêu thụ, giá cả cũng ở trong tay hắn...
- Không đúng, giá cả phải do nhà máy đưa ra, một trưởng phòng tiêu thụ lấy đâu ra quyền lực lớn như thế.
- Vậy là cậu không hiểu rồi, giá cả nhà máy đưa ra có thể giao động, một cái xe máy, có thể lên xuống 400-500 đồng đấy.
Liễu Tuấn thầm kinh hãi.
Chuyện này thì y không hiểu thật, vì tiện cho tiêu thụ, mỗi một nhà máy đều để sản phẩm có giá dao động, điều này có thể hiểu được. Nhưng chỉ riêng một cái xe máy lại chênh lệnh tới chừng đó thì nằm ngoài dự liệu của y.
Lỗ hổng này không nhỏ chút nào.
Giả sử một năm nhà máy tiêu thụ 5 nghìn cỗ xe, chẳng phải là xuất hiện chênh lệch 2,3 triệu sao?
Hừ, xem ra chế độ giá dao động này chính bản thân nó đã có vấn đề rồi.
Có điều đây chỉ là một phía của chủ quán, nói không chừng chỉ là đồn đại mà không phải sự thực, phải để y chính thức nhậm chức, xem sổ sách cũ mới làm rõ được.
Không thể chỉ nghe đồn mà phán đoán.
- Nói thế thì phó giám đốc Chu phát tài rồi.
- Lại chẳng? Làm trưởng phòng vài năm, đã mua được ba căn nhà trong nội thành, còn có một tòa biệt thự. Trong nhà ai cũng có một cái xe hơi, ngay như tên Tiểu Long vừa rồi, là con lão ta, mấy năm trước mở một sàn ca mua, gọi là cái gì mà hộp đêm Dạ Đế, nghe nói riêng tiền trang trí đã tới 1,2 triệu đồng, suốt cả ngày từ sáng tới tối xe ra vào không ngớt, cứ như thi thố với nhau vậy, cái sau xa hoa hơn cái trước.
Chủ quán vừa nói vừa lấy tay minh họa, rất là sống động.
Xem ra bà chị phương bắc này này cũng rất dẻo miệng.
Liễu Tuấn châm một điếu thuốc, hỏi:
- Phó giám đốc chu bao nhiêu tuổi rồi? Có mấy người con?
- A cậu hút Trung Hoa, cái này đắt lắm, giám đốc nhà máy chúng tôi đều hút thứ này.
Chủ quán liền nhìn Liễu Tuấn bằng con mắt khác, người này tuổi trẻ nhưng không chừng là một ông chủ lớn thật.
- Kỳ thực hút thuốc nào cũng gần như nhau thôi, tôi hút thứ này quen rồi.
Liễu Tuấn khiêm tốn nói.
Không ngờ câu nói này lại làm chủ quán tấm tắc khen:
- Ghê thật, hút Trung Hoa thành thói quen luôn cơ đấy, anh bạn trẻ, quê cậu ở đâu? Nhà cậu nhất định là rất lắm tiền hả?
Liễu Tuấn cười:
- Hộ tịch của tôi ở thành phố Nam Phương.
- Ô, chẳng trách, đúng là ông chủ lớn rồi.
Chủ quán lại thốt lên.
Vào năm 95, đối với người trấn Hợp Thủy mà nói, thành phố Nam Phương đúng là nơi thiên đường giàu có, người từ nơi đó tới toàn là ông chủ lớn, hào phóng vô cùng.
- Này ông chủ, cậu tới chỗ tôi làm gì? Định làm ăn lớn hả?
Chủ quán vứt việc chỉ trích nhà họ Chu qua một bên, ngược lại đầy hứng thú hỏi, Liễu Tuấn không khỏi buồn cười:
- Tới đây xem xem, làm ăn gì thì vài ngày nữa mới quyết định. À bà chị còn chưa trả lời tôi đấy, vị giám đốc Chu kia trong nhà tình huống ra sao?
Liễu Tuấn không chỉ là bí thư khu Trường Hà, đồng thời là tổng giám đốc và bí thư đảng ủy công ty Trường Phong, vị phó giám đốc Chua này có thể nói là trợ thủ chủ yếu của Liễu Tuấn ở công ty Trường Phong, Liễu Tuấn tất nhiên muốn tìm hiểu ông ta thêm một chút.
- À à, trong nhà à, vợ thì chết mấy năm trước, lại lấy một hoàng hoa khuê nữ hai mươi tuổi, vợ trước của lão sinh hai đứa con gái một đứa con trai, vừa rồi là Chu Long, hai đứa con gái, đứa lớn gả cho con trai lãnh đạo trong thành phố, đứa nhỏ thì làm việc ở phòng tài vụ, nhỏ hơn Chu Long, còn chưa kết hôn... Hì hì, anh bạn trẻ, tôi thấy cậu cũng tuấn tú lịch sự, bao tuổi rồi, lấy vợ chưa thế?
Liễu Tuấn liền có chút đau đầu.
Xem ra thường phục vi hành cũng gặp phải nhiều chuyện rắc rồi.
- Bà chị, tôi hai sáu tuổi, kết hôn rồi, kết hôn nửa năm trước.
- Ôi thế à, tiếc nhỉ.
Liễu bí thư chỉ biếc cười, không hiểu câu "tiếc nhỉ" của chủ quán có ý gì, chẳng lẽ định làm mai cho mình.
- Vừa rồi tên Chu Long kia nói chuyện Tiểu Vũ tới hộp đêm làm công tạm thời là sao thế?
Chủ quán tức thì trợn tròn mắt, chửi:
- Thằng lưu manh thối tha, làm hại không ít cô gái trong nhà máy rồi, lại mưu đồ với Tiểu Vũ nhà tôi, cái hộp đêm của nó là cái ổ phỉ, cô gái nào có sạch sẽ tới đâu vào đó cũng lập tức thành rác rưởi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.