Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 733: Cốc phó thị trưởng




Buổi tối Liễu Tuấn vừa xem xong thời sự thì tiếng chuông điện thoại vang lên,
- A lô, tôi, Liễu Tuấn đây.
- Hi hi, làm như mình là nhân vật lớn ấy, có muốn ra ngoài chơi không, tôi giới thiệu với anh mấy người bạn.
Trong điện thoại không ngờ truyền tới giọng của Tiểu Ngả.
Liễu Tuẩn ngẩn ra một chút, rồi nhớ hồi sáng ăn xong, Tiểu Ngả có hỏi y ở đâu, Liễu Tuấn có nhắc qua, không ngờ cô gái này lại nhớ được, có lẽ là nhìn trúng đồng chí Liễu Tuấn rồi cũng chưa biết chừng.
Liễu Tuấn hỏi:
- Ừm, cô ở đâu đấy?
Tiểu Ngả cười hì hì nói.
- Tôi ở tổng đài nhà khách, hay là tôi đi lên tìm anh nhé, được không?
Liếu bí thư không khỏi đau đầu.
Tiểu Ngả làm việc ở trong hộp đêm khẳng định là sống rất thoáng, nếu để cô tới phòng của mình không hay, mặc dù Liễu Tuấn không sợ đồn đại gì, nhưng muốn ứng phó để không làm Tiểu Ngả bị tổn thương thì không phải là chuyện dễ dàng.
- Không cần đâu, tôi xuống ngay đây.
Liễu bí thư trong chớp mắt ra quyết định.
- Được, tôi chờ anh.
Liễu Tuấn gọi điện thông báo cho Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn ở phòng sát bên cạnh, rồi đi thẳng xuống lầu.
Tiểu Ngả quả nhiên là đợi y ở tổng đài nhà khách, cô mặc một bộ áo da đen, tai đeo khuyên lớn, mặt trang điểm rất đáng sợ, giống y như mấy gangter nữ ở trong phim Hồng Kông.
Cô gái này vốn trông cũng khá là xinh xắn, giờ trang điểm thế này Liễu Tuấn thực sự không biết phải bình phẩm thế nào nữa.
Ngoài Tiểu Ngả ra còn có một cô gái cũng trang điểm rất đậm khác, trông qua có vẻ nhiều tuổi hơn Tiểu Ngả một chút, chừng 21, 22. Mặt trái xoan, cũng mặc đồ đen, nhưng vóc dáng "quy mô" hơn Tiểu Ngả, toàn thân trên dưới trông xu thế tròn trịa lên rồi, nhờ cô ta khá cao nên trông còn được, nhưng mấy năm nữa lớn tuổi rồi, nhất định sẽ béo rõ, lúc đó không thể làm được cái nghề này nữa.
- Hi Liễu Tuấn, giới thiệu cho anh nhé, đây là chị em của tôi, tên là Tiểu An.
Liễu Tuấn vừa tới gần, Tiểu Ngả đã đưa tay ra vỗ vai y, tỏ ra rất thân thiết.
Liễu bí thư mỉm cười chào Tiểu An, rồi hết sức tự nhiên duỗi tay ra.
Tiểu Ngả bật cười khanh khách, lại đánh y một cái nói:
- Thôi đi, coi mình thành nhân vật lớn rồi à, mấy người làm việc văn phòng các anh thích nhất là trò giả dối, bắt tay cái gì chứ, thật đúng là!
Liễu bí thư chỉ đành thu tay lại, bao năm trong quan trường, Liễu bí thư chủ động bắt tay với người khác mà lại bị từ chối thực sự là vô cùng hiếm có rồi.
Có điều cảm giác này cũng không tệ.
Gần đây Liễu Tuấn cảm thấy tâm thái của mình ngày càng phẳng lặng, theo lý giải ở trên quan trường thì đây là chuyện tốt, nói rõ y đã trưởng thành rồi, tiến bộ rồi.
Nhưng Liễu Tuấn cũng mơ hồ nhận ra, sự chuyển biến tâm thái này có nghĩa là y đã tiếp xúc với xã hội tầm thấp ngày càng ít, bắt đầu có thói quen sống trên cao rồi, có lẽ đây là quá trình hình thành "chủ nghĩa quan liêu"?
Hiện giờ bị Tiểu Ngả phê binh, lại có một chút tác dụng cảnh tỉnh.
- Tiểu Ngả, đi đâu chơi đây?
- Anh nói xem!
Tiểu Ngả lại lườm y một cái.
- Cán bộ lớn, tôi còn phải đi làm đấy, anh đừng nói với tôi, cán bộ các anh không tới hộp đêm nhé.
Liễu Tuấn cười hỏi ngược lại:
- Cán bộ không tới hộp đêm thì không được sao?
- Xì! Hộp đêm chúng tôi mà không có cán bộ tới ăn tiêu thì sớm đã đóng cửa lâu rồi. Anh cho rằng cái nhà máy phá sản của chúng tôi không ai tiêu pha nổi à, có mấy chục người tơi đó chơi bời đấy, toàn là tiền nhà nước hết.
Liễu Tuấn sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.
- Được rồi, tôi biết anh chưa chính thức đi làm, công ty chưa thanh toán cho tiền chùa, tối hôm nay coi như tôi mời khách, toàn bộ tiêu phí ở hộp đêm tính hết cả vào tôi, sau này anh gọi thêm mấy người bạn tới là được.
Tiểu Ngả rất phóng khoáng, có phong phạm của hiệp khách giang hồ.
Liễu Tuấn cười:
- Được thôi, có điều tôi nhắc cô trước nhé, tôi tiêu tiền của người khác, chưa bao giờ nương tay.
Tiểu Ngả nghe lời này hơi ngẩn ra, lập tức sảng khoái nói:
- Xì, tôi sợ anh sao? Được tối nay anh cứ tiêu thỏa thích, xem anh tiêu nổi bao nhiêu tiền, có điều nếu muốn gọi người tiếp đãi thì anh tự móc túi ra nhé, tôi không bao khoản này cho anh đâu.
Liễu bí thư chỉ đành đầu hàng.
Hơn nữa chỉ sợ Tiểu Ngả tự xung phong cùng Tiểu An bồi tiếp y, còn cần gọi "gái" tới nữa hay sao?
- Được, cô rất có nghĩa khí bạn bè, đi thôi!
Liễu bí thư tạm thời thu lại tâm thái "quan lớn", toàn tâm toàn ý sắm vai thanh niên trẻ tuổi.
Tiểu Ngả liền cười hì hì khoác tay y.
Liễu Tuấn cũng chỉ đành mặc cô.
Lúc này mà lại nghiêm mặt giáo huấn người ta thì không hay lắm.
Đối với cái gọi là vấn đề tác phong sinh hoạt, Liễu Tuấn sớm đã chẳng coi vào đâu nữa, y tiến vào thể chế không lâu lắm, nhưng giao tiếp trên quan trường thì đã nhiều, có lĩnh hội rất sâu, chuyện ảnh hưởng này đối với cán bộ cao cấp như y mà nói hoàn toàn là con số 0. Cái chuyện như "sự kiện Tống Nguyệt Nguyệt" mới thực sự cần lấy 120% tinh thần đi ứng phó.
Hộp đêm cách nơi chiêu đãi không xa, đi bộ chừng mười phút là tới, từ rất xa đã nhìn thấy hai chữ "Dạ Đế" cực lớn, hộp đêm này được xây trong địa bàn của công ty Trường Phong, có điều ở ngay sát ngoài mặt điền, giao cắt với bên ngoài, con đường này là nơi phồn hoa nhất của khu sinh hoạt tổng bộ công ty Trường Phong, theo bản đồ cách đó ba dặm là là khu cơ quản của khu Trường Hà.
Quãng đường này không xa, sau khi Liễu Tuấn chính thức đi làm, nếu như làm việc, sinh sống ở khu công sở thì tới công ty Trường Phong xử lý công việc cũng không phiền phức lắm.
Tất nhiên chủ yếu là phải đặt tinh lực ở khu Trường Hà, dù sao khu Trường Hà có 300 nghìn nhân khẩu, còn công ty Trường Phong chỉ có hơn 3000 nhân khẩu thôi.
Có thể nhìn ra Tiểu Ngả rất nhiều bạn bè ở hộp đêm, tới cửa có hai hàng tiếp viên nữ khom người chào hỏi xong, liền trêu ghẹo Tiểu Ngả, hỏi Liễu Tuấn có phải là bạn trai mới không.
Tiểu Ngả cũng cười đùa nói phải, còn cố ý áp sát cơ thể mình vào người Liễu Tuấn thêm một chút.
Liễu bí thư cũng chỉ cười, không để ý lắm.
Hộp đêm Dạ Đế cố cục không khác bao nhiêu so với hộp đêm trong nội địa, có sàn nhảy lớn, bên cạnh là một số ghế hạng sang, tất nhiên cũng có rất nhiều phòng bao.
Tiểu Ngả dẫn Liễu Tuấn vào một chỗ ngồi cách biệt, gọi một số món ăn vặt, mấy chai bia, rồi hò hét đòi cạn ly với Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười nói:
- Tiểu Ngả, tôi nói trước với cô nhé, tôi không uống được nhiều đâu.
- Thật mất hứng, thế giới bây giờ mà còn có người trẻ tuổi không uống bia à? Mặc kệ, hôm nay anh đã tới thì phải nghe tôi, yên tâm đi, không say được đâu, mà say cũng có tôi đây, tôi phụ trách đưa anh về nhà khách.
Tiểu Ngả hơi không vui.
Liễu Tuấn chẳng hề bị khách bác, thản nhiên nói:
- Tôi không uống đâu, gọi nước ngọt đi.
Tiểu Ngả lại ngẩn ra, môi cong lên, làu bàu:
- Chán chết, được rồi, tôi đi gọi nước ngọt.
Không ngờ Tiểu Ngả còn chưa đứng dậy một nữ nhân khoác áo choàng vẻ giàu có đi tới, hất hàm gọi:
- Tiểu Ngả.
Tiểu Ngả vội đứng ngay dậy cười chào:
- Chị Dung!
- Sao, đổi bạn trai mới rồi hả, trông lạ mặt quá.
Chị Dung ước chừng hai sáu hai bảy, vóc người đầy đặn, hóa trang không dày lắm, thái độ khá kiêu ngạo, nhìn Liễu Tuấn cười như không cười nói.
Liễu Tuấn đoán chừng đây là tú bà của hộp đêm rồi.
- Đâu có, chị Dung hiểu lầm rồi, chỉ là một người bạn bình thường thôi, là cán bộ mới được phân phối tới nhà máy của chúng ta, làm việc văn phòng, hôm nay em vừa khéo quen biết, liền gọi anh ấy tới chơi, sau này giới thiệu thêm bạn.
Tiểu Ngả ở trước mặt cô ta rất khẩn trương, vội vàng giải thích.
- Ra thế, tiên sinh quý tính đại danh là gì?
Nụ cười trên mặt chị Dung trở nên khách khí hơn.
- Tôi họ Liễu, tên Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn ngồi ở đó lạnh nhạt đáp.
Y không phản cảm gì với Tiểu Ngả, dù sao các cô gái trẻ đi nhầm đường cũng thường xảy ra, Tiểu Ngả tâm địa không xấu, nhưng đối với loại chủ chứa như chị Dung này, y chẳng có lấy một chút thiện cảm nào.
Loại người này dưới sự "trị vì" của đồng chí Liễu Tuấn, chính là đối tượng bị đả kích.
- Chị Dung, anh ấy tên là Liễu Tuấn, Liễu là cây liễu, Tuấn trong anh tuấn.
Tiểu Ngả vội giải thích thêm.
Cô nhận ra Liễu Tuấn không ưa gì chị Dung, sợ y gây họa, chị Dung là nhân vật số hai ở hộp đêm, khi Chu Long không có mặt thì do cô ta định đoạt, nghe nói chị Dung còn là mối tình đầu của Chu Long, về sau không biết vì sao lại làm cái nghề này.
Chị Dung thấy Liễu Tuấn thái độ lạnh nhạt, trong lòng không vui, nhưng nghe nói là cán bộ phân phối tới công ty nên cũng không tính toán với y.
- Tiểu Ngả, một lát nữa Cốc thị trưởng trong thành phố sẽ tới, điểm danh gọi cô tiếp, nhớ kỹ đừng có chạy lung tung.
Chị Dung dặn Tiểu Ngả một câu rồi xoay người đi.
- Xui xẻo!
Đợi chị Dung đi xa rồi, Tiểu Ngả ngồi phịch xuống ghế sô pha, trầm mặt xuống hừ một tiếng.
Liễu Tuấn hỏi:
- Cốc thị trưởng là ai?
- Thông gia của Chu Phi Dược, cha chồng của chị Chu Long, lão khốn già rồi còn chuyên môn gặm cỏ non, mỗi lần nhìn thấy cái thân théo béo phị của lão ta là buồn nôn.
Liễu Tuấn cau mày lại.
Trước khi y tới Ngọc Lan, đã đọc qua sơ yếu lý lịch của lãnh đạo thành ủy, vị Cốc thị trưởng này tên là Cốc Tòng Chính, là phó thị trưởng phân quản công nghiệp, có chút dính dáng tới phạm vi công việc của Liễu Tuấn, có điều không phải là thành viên thường ủy, tuổi khá lớn rồi, Liễu Tuấn không coi là đối tượng nghiên cứu trọng điểm, không ngờ phẩm hạnh cá nhân lại tồi tệ như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.