Trì Cổ chưa siết chặt trị an thì không sao, vừa mới làm đã gây ra chuyện lớn! Một buổi tối cách cuộc họp mà Trì Cổ "gây chuyện" không lâu, Liễu Tuấn đang ở trong thư phòng phê duyệt công văn thì điện thoại của Sài Thiệu Cơ gọi tới.
- Liễu bí thư, xảy ra chuyện lớn rồi.
Mặc dù Sài Thiệu Cơ đã cố gắng trấn tĩnh, nhưng ngữ khí vẫn không tránh khỏi lộ vẻ kinh hoàng, giọng nói gấp gáp. Sài Thiệu Cơ làm việc thì cẩn thận đấy, nhưng dũng khí và cách cục thì thiếu sót lớn, công phu dưỡng khí lại rất cao, người đã từng làm bí thư huyện ủy thì không thể đơn giản được, lúc này kinh hoàng như thế chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.
Liễu Tuấn không nói gì, đợi hắn tiếp tục.
- Một đại đội quân đội đồn trú đã bao vây chi cục công an, có hơn một trăm người, mang theo súng đạn thật, cảnh sát trực ban đều bị hạ, hình như Trì Cổ cũng đã bị đánh.
Sài Thiệu Cơ thở hồng hộc, nói ra một tin tức kinh người.
Liễu Tuấn dù mày nhíu chặt, nhưng vẫn nói bình tĩnh:
- Được, tôi sẽ tới ngay.
Sài Thiệu Cơ lần này lại cả kinh, có điều là bởi vì sự chấn tĩnh của Liễu Tuấn, việc cơ quan chính pháp và quân đội đồn trú phát sinh xung đột không phải chưa có tiền lệ, hơn nữa ở nơi nào cũng có, nhưng rất ít khi có quy mô lớn như thế, xung đột lại kịch liệt như vậy, hơn một trăm bộ đội mang theo súng đạn thận bao vây cục công an, đánh cục trưởng, thực sự là là bằng với hình thức đấu tố thời kỳ đầu đại loạn rồi.
*** Cái thời đại loạn này đại loạn nọ nói trắng ra là thời "đại cách mạng văn hóa", giờ bên TQ vẫn có người né tránh chuyện này.
Không ngờ Liễu Tuấn nghe xong lại bình tĩnh như thế.
Người này chẳng lẽ giây thần kinh làm bằng thép sao?
- Liễu bí thư, hiện giờ tới sợ rằng không tốt lắm, người bộ đội đang rất tức giận.
Sài Thiệu Cơ dù giật mình thì giật mình, nhưng đầu óc còn chưa mất tỉnh tảo, vội nhắc nhở Liễu Tuấn.
Đám bộ đội trú quân này một khi đã chơi cứng, thì không phải là chuyện đùa, Liễu Tuấn tới đó lỡ bị người ta đập cho một trận thì sao? Dù thế nào ngay cục trưởng chi cục công an cũng đánh rồi, có ngại gì mà không đánh thêm vài người?
- Tôi sẽ tới ngay.
Liễu Tuấn nhắc lại lần nữa, ngữ khí kiên định.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, thân là bí thư khu ủy mà lại không tới hiện trường xử lý thì khẳng định là không được.
- Lão Sài, anh hãy lập tức báo cáo cho Đinh bí thư và tư lệnh Thường Uy của khu cảnh bị đi.
- À,vâng vâng, tôi báo cáo ngay đây, Liễu bí thư hãy cần thận một chút.
Sải Thiệu Cơ thấy không thể ngăn cản nổi y, chỉ đành dặn dò một câu.
- Được, tôi sẽ chú ý, lão Sài, cám ơn anh.
Chi cục công an Trường Hà, cách biệt thự số một chỉ chừng mấy dặm, Liễu Tuấn mau chóng tới được hiện trường. Từ xa xa đã nhìn thấy đông đảo quần chúng vây quanh xem náo nhiệt, cổ nghểnh ra, chân kiễng cao nhìn vào trong cục công an, thậm chí có một số người thích ngồi lê đôi mách còn trèo lên cây muốn nhìn cho rõ ràng.
Tiết Chương Dịch hạ bớt tốc độ, nhìn Liễu Tuấn hỏi:
- Bí thư, làm sao bây giờ?
Liễu Tuấn ra lệnh:
- Chương Dịch, cứ đi vào.
Tiết Chương Dịch gật đầu, lấy còi cảnh sát đặt trên nóc xe, lái xe đi thẳng vào, đám đông quay đầu lại, thấy còi kêu inh ỏi liền nhường đường, chiếc Audi mang biển số 1 đi thẳng vào sân cục công an, bên trong có mười mấy quân nhâm tay cầm tiểu liên đứng canh ở cửa ra vào tòa nhà, người đứng đầu ngăn xe lại, rồi lập tức có bốn chiến sĩ chạy nhanh tới.
Liễu Tuấn từ trong xe đi ra.
Người thượng úy đứng đầu tỏ ra rất đúng lễ nghi, trước tiên là đứng nghiêm chào, sau đó mới trầm mặt xuống nói:
- Đồng chí, xin hỏi đồng là người đơn vị nào?
- Tôi là Liễu Tuấn, là thường ủy thành phố Ngọc Lan, đồng thời là bí thư đảng ủy khu Trường Hà! Đây là giấy chứng minh của tôi.
Liễu Tuấn gật đầu đáp lễ, thuận tay đưa giấy chứng minh công tác của mình ra.
Viên thượng úy tỏ ra ngạc nhiên, lúc đầu còn cho rằng Liễu Tuấn là thư ký của lãnh đạo cơ, sau khi xem qua chứng minh, lập tức hai chân khép lại, tay giơ lên, nói:
- Chào thủ trưởng!
- Đồng chí thượng ủy, đã xảy ra chuyện gì thế?
Liễu Tuấn trầm giọng hỏi, mắt liếc nhanh qua trên người hơn mười quân nhân xung quanh, kinh ngạc phát hiện, những người này toàn là quan quân, thấp nhất là thiếu úy, đừng nói là binh sĩ, mà cả sĩ quan cũng không thấy một ai.
Hơn nữa những quan quân này ai nấy đều mặc đồ ngụy trang tác chiến, tay cầm súng liểu liên mini, đầu đội mũ sắt, trang bị tác chiến cực kỳ đầy đủ.
Thế này thì quái lạ, bội đội gì mà lại toàn do quan quân tạo thành thế kia?
- Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi là đội viên đại đội đặc chủng quân khu đông nam! Chúng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ chấp hành mệnh lệnh thôi.
To chuyện rồi.
Đại đội đặc chủng là tinh anh trong quân, tân binh lăn lộn sa trường hai ba năm mà muốn vào được đơn vị bộ đội này thì là điều khó tưởng tượng được. Trong bảy quân khu lớn cả nước, đại đội đặc chủng của quân khu phương nam và quân khu tây bắc là tinh nhuệ nhất, vì nhắm vào quan hệ quan hệ bên ngoài phức tạp, nếu như chiến tranh bùng phát, bọn họ rất có khả năng đảm nhận nhiệm vụ "chặt đầu". Đại đội đặc chủng quân khu tây bắc thì đối phó với phần tử dân tộc chủ nghĩa chia tách, đôi khi là cả thế lực khủng bố, không phải lính đặc chủng không làm được.
*** Chặt đầu: Bác nào đọc Giang Sơn mình dịch chắc biết rất rõ mấy hành động chặt đầu này rồi, các đơn vị tinh nhuệ sẽ đột nhập vào hậu phượng địch, giết chỉ huy, phá hủy cơ sở trọng yếu, ý nghĩa giống kiểu "bắt giặc bắt vua trước", nhưng đương nhiên có yêu cầu nghiêm ngặt và phức tạp hơn nhiều.
- Đồng chí thượng úy, tôi muốn vào gặp thủ trưởng của các đồng chí! Mời đồng chí dấn được.
Liễu Tuấn nghiêm túc nói:
- Xin lỗi thủ trưởng, tôi cần phải xin chỉ thị đã.
Viên thượng uy mặt lạnh tanh, nói cũng rất cứng rắn:
- Mời đồng chí lập tức xin chỉ thị.
Liễu Tuấn đứng chắp tay sau lưng, trước mặt là mấy đội viên đội đặc chủng, sắc mặt nghiêm nghị.
Viên thượng úy liền nói vào tai nghe bên miệng:
- Báo cáo, báo cáo, nơi này có một vị bí thư đảng ủy khu Trường Hà, tên là Liễu Tuấn, muốn gặp thủ trưởng.
- Có thể cho anh ta vào! Hết!
- Vâng!
Thượng ủy đưa tay ra mời:
- Thủ trưởng, mời đi theo tôi.
Liễu Tuấn cất bước tiến tới, Tiết Chương Dịch theo sát đằng sau, mấy đội viên đặc chủng nhìn một cái nhưng không ngăn cản.
Chi cục công an khu Trường Hà, đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn mới tới, may mà viên thượng ủy tựa hồ rất quen thuộc nơi này, dẫn y thẳng tới phòng hội nghị ở lầu 3, trong phòng đèn đuốc sáng choang, ngoài cửa có hai đội viên đặc chủng đứng canh, sắc mặt nghiêm túc vô cùng.
- Bào cáo.
Viên thượng úy đáng ở công hô vang.
- Vào đi.
Bên trong truyền ra một giọng nam trầm.
Liễu Tuấn đi vào sau, chỉ thấy bên trong phòng hội nghị rất là náo nhiệt, bảy tám đội viên đặc chủng cầm súng đứng nghiêm, một viên trung tá mặc đồ ngụy trang tác chiến, ghế bên cạnh có hai người nam trẻ tuổi ngồi, ước chừng trên dưới ba mươi, tinh thần trông dũng mãnh như các đội viên còn lại, nhưng y phục rách nát, trên mặt lẫn khóe miệng đều có vết thương, có thể thấy bị đánh.
Nòng súng các đội viên đặc chủng chĩa vào là mười mấy cán bộ công an, có người mặc đồng phục, có người mặc thường phục, đồng chí Trì Cổ không ngờ cũng nằm trong đó, chỉ có điều trông vẻ mặt rất khốn khổ, một bên mặt bị đập cho thâm tím, khóe miệng xưng vù, chiếc áo Armani trên người xộc xệch, cái mặt thâm tím từng mảng trông như gấu mèo, đang run lên bần bật.
- Liễu bí thư!
Liếc mắt thấy Liễu Tuấn, Trì Cổ như nhìn thấy cứu tinh từ trên trời xuống, vội vàng đứng dậy, hoàn toàn quên mất trước đó mình ngạo ngược ra sao trước mặt người ta.
- Ngoan ngoãn một chút! Ngồi xuống.
Không đợi cho Liễu Tuấn đáp lời, một đội viên đặc chiến xông tới thúc nòng súng vào hông Trì Cổ, quát lớn:
Người đó ra tay không nương nhẹ chút nào, Trì Cổ tức thì đau tới méo mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống, tới cục trưởng còn ăn hại như thế, các cán bộ cảnh sát khác càng không dám làm bừa, có điều vẫn không kìm được tò mò nhìn ngó Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nhậm chức chưa lâu, còn chưa chính thức thị sát chi cục công an, tuyệt đại bộ phận cán bộ công an vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy vị quý nhân đang đồn đại này, quả nhiên là rất trẻ, Trì Cổ hơn ba mươi được ngồi cấp chính xử có thực quyền đã là phái cán bộ trẻ nổi bật lắm rồi, không ngờ vị này còn "khủng" hơn, hai mươi mấy tuổi đã là phó sở.
Để xem y có thủ đoạn gì, có thể thuần phục đám binh sĩ hung thần này hay không?
- Đồng chí trung tá, chuyện này là thế nào.
Liễu Tuấn mặt xấm xuống, lạnh lùng hỏi, y đã lướt mắt nhanh qua những người ở trong phòng, phát hiện trung tá này có quân hàm cao nhất, hiển nhiên là một người đứng đầu bộ đội đặc chủng.
- Cậu là thư ký khu Trường Hà? Tên là Liễu Tuấn hả?
Viên trung tá không hề đứng dậy, liếc xéo Liễu Tuấn một cái, hỏi rất vỗ lễ.
- Đúng thế, tôi còn là thành ủy thành phố Ngọc Lan.
Trung Tá gật đầu, đứng dậy làm quân lễ với Liễu Tuấn:
- Chào thủ trưởng! Tôi là phó đại đội trưởng Cao Đức Thịnh của đại đội đặc chủng quân khu đông nam.
- Chào Cao đại đội trưởng.
Liễu Tuấn đưa tay ra, mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Nhìn thấy cảnh này, Trì Cổ ngồi dưới đất thầm nghiến răng, hắn cũng là thủ trưởng nhưng được đãi ngộ hoàn toàn khác biệt với Liễu Tuấn. Nhưng hắn chưa từng suy nghĩ qua, chuyện này vì ai mà ra, người ta chỉ có hắn vài cú đấm cú đá, đã coi như là khách khí lắm rồi.
Cao Đức Thịnh đưa tay ra bắt tay Liễu Tuấn, siết rất mạnh.
- Thủ trưởng, chuyện là như thế này...
Cao Đức Thịnh kể.
Liễu Tuấn đưa tay ra ngăn Cao Đức Thịnh lại, trầm giọng nói:
- Cao đại đội trưởng, nguyên nhân sự việc phát sinh thế nào một lúc nữa hay nói, , những đồng chí này...
Liễu Tuấn chỉ một hàng cảnh sát đang ngồi dựa vào tường :
- Đều là cảnh sát trong chi cục của chúng tôi, trong đó còn có bí thư chính pháp ủy của khu, là đồng chí Trì Cổ, các đồng chí đối đãi với các đồng chí ấy như thế là không thích hợp. Trước tiên để mọi người đứng dậy cả đã, bất kể là chuyện lớn như thế nào cũng có cách xử lý.
Những công an đang ngồi ánh mặt lộ ra vẻ khâm phục.
Bộ đội đặc chủng đã hoàn toàn khống chế cục diện, chỉ cần người của chi cục công an không gây sự bừa bãi nữa, thì sẽ không ra tay. Nhưng bọn chúng thường ngày hống hách ngang ngược, trong mắt người dân thường cực kỳ oai phong, thế mà giờ bị người ta tóm như tóm lưu manh, bị súng chĩa vào đầu, ngoan ngoãn dựa vào tường mà ngồi, trong lòng nhục nhã cực kỳ khó chịu.
Liễu bí thư vừa mới tới đã giải vây cho bọn chúng, quả nhiên là người đứng đầu, tầm mắt lẫn lòng dạ đều hơn người.
Cao Đức Thịch quay đầu lại liếc qua người Trì Cổ cười nhạt, phất tay, các đội viên đặc chủng đồng loạt lui về phía tường bên kia, nòng súng không chỉ vào bọn Trì Cổ nữa.
Liễu Tuấn chẳng khiêm nhường, ngồi ngay xuống vị trí chính của bàn hội nghị, chậm rãi nói:
- Mọi người ngồi hết xuống ghế, có gì nói thẳng với nhau.