Tới bữa cơm, không xảy ra tình trạng chuốc rượu như Liễu nha nội lo lắng, Hà tư lệnh nói một câu: " Thời kỳ phi thường, nên bớt uống rượu." Mọi người đều trở nên nho nhã, chỉ có Hải Hướng Quân "khát rượu" uống mấy chén cho có.
Sau bữa ăn, Hà Trường Chinh không nói chuyện nguy cơ eo biển nữa, ngược lại húng thú hỏi tới tình hình quản lý địa phương, trước kia ông không quan tâm tới chuyện địa phương lắm, nhưng cùng với địa vị, quân quàn, chức vụ ngày một cao, uy quyền ngày một lớn, góc độ nhìn vẫn đề cũng dần dần có chút chuyển biến.
Quân đội và địa phương vốn không thể tách biệt quá rõ ràng, thân là tướng lĩnh cấp cao của quân đội, tìm hiểu thêm về tình hình của địa phương không có gì xấu, nhất là khi Hà Trường Chinh sau này thăng lên cương vị lãnh đạo càng cao hơn nữa, thì càng cần phải chú ý tới vấn đề đại cục.
- Bác Hà, mấy tháng trước khi cháu tới thăm dì Hà, có nói chuyện với chú Cam về vẫn đề chuyển xí nghiệp quân giới sang sản xuất đồ dân dụng.
Liễu Tuấn giới thiệu sơ qua tình huống của khu Trường Hà rồi thay đổi đề tài.
Hà Trường Chinh hứng thú hỏi:
- Ồ, Cam Sương vẫn đang nghiên cứu cái đó à?
Xí nghiệp quân giới chuyển sang sản xuất đồ dân dụng kỳ thực đã được đề ra ở đầu giai đoạn cải cách mở cửa, để thực hiện sự chuyển biến này, chính phủ trung ương đã định ra phương châm "quân dân kết hợp", thực thi quân chuy thành dân, hạch tâm là đưa kỹ thuật công nghệ quốc phòng chuyền thành phục vụ cho nông nghiệp và công nghiệp.
Xí nghiệp quân giới mặc dù thuộc về sự quản lý của tập đoàn công ty công nghiệp binh khi (binh tổng ti), không thuộc quản lý trực tiếp của quân khu, nhưng trên thực tế không thể tách rời quan hệ với quân khu. Hà Trường Chinh rất quan tâm tới vấn đề này, quân ủy đã mở mấy lần hội nghị mở rộng, tiến hành thảo luận chi tiết về nó.
Liễu Tuấn chậm rãi nói.
- Bác Hà, về vấn đề này cháu có chút ý kiến, đó là không thể quá cứng nhắc được.
Liễu Tuấn biết rõ, trong nước có một thói quen không tốt, đó là làm gì cũng hơi quá khích, hận không thể chỉ trong một đêm đem tất cả xí nghiệp quân giới chuyển thành sản xuất đồ dân dụng.
Hà Trường Chinh chăm chú nhìn Liễu Tuấn, thực tế chứng minh, ở vần đề mang tính toàn cục, Liễu Tuấn luôn có cái nhìn rất độc đáo.
- Tuy nói hiện giờ là thời kỳ hòa bình, đại chiến sẽ không diễn ra, nhưng cũng không thể khẳng định 100%, chúng ta có thể không đi trêu chọc người khác, nhưng không cam đoan được người ta không tới trêu chọc mình.
Cho dù trong trí nhớ của Liễu Tuấn ở kiếp trước, ít nhất trước khi y trùng sinh, thế giới thực sự là khá yên bình, nhưng kiếp này có rất nhiều chuyện thay đổi, có đi theo quỹ tích lịch sử kiếp trước hay không thì rất khó nói.
Liễu Tuấn bày tỏ quan điểm của mình:
- Còn nhớ những năm ba mươi, trước khi bùng nổ cuộc chiến vệ quốc của Liên Xô, Liên Xô cũng rất lạc quan với thế cục trong nước và thế giới, cho rằng sẽ không có chiến tranh quy mô lớn, nên rất nhiều xí nghiệp quân giới đã chuyển sang sản xuất đồ dân dụng, thậm chí còn tháo bỏ rất nhiều dây chuyển sản xuất chiến đấu cơ. Không ngờ chính vào lúc đấy Đức Quốc Xã đánh tới, Liên Xô trở tay không kịp, không quân ở tiền tuyến tổn thất nặng, hậu phương trong thời gian ngắn không có cách nào bổ sung kịp thời, kết quả ủy viên nhân dân chủ quản binh khí bí xử bắn trực tiếp! Cho nên cháu cho rằng phải tiến hành cẩn thận một chút.
Hà Trường Chinh gật đầu, biểu thị tán đồng quan điểm của Liễu Tuấn, hiện giờ ông đảm nhận chỉ uy trọng trách quân sự eo biển, giống như ông đã nói, chuyện còn c hưa kết thúc.
Tất nhiên, quan trọng hơn nữa là vấn đề cải cách xí nghiệp.
- Này tiểu sắc ma, sau đó cậu còn tìm ba chị và chú Hải thì thầm cái gì mà thần bí thế?
Mỗi lần Hà đại tiểu thư nói chuyện như thế thì cô đều giống như một đứa trẻ sơ sinh, trên người không có lấy một mảnh vải, tiểu sắc ma cũng giống như thế, trên người cả hai chỉ có tấm chăn lớn mà thôi.
Hà Trường Chinh điều tới quân khu Đồng Nam, Hà Mộng Doanh tất nhiên cũng chạy tới thành phố Kinh Hoa bố trí nhà cửa, có điều ổ ái tình lãng mạn ấm áp này, tiểu sắc ma mới lần đầu tiên tới.
Buổi chiều sau khi nói chuyện đề tải quân sự chuyển sang dân sự, một đám hậu bối bị Hà Trường Chinh đuổi đi chúc tết các thủ trưởng khác của quân khu, Vũ Thu Hàn mặc dù không còn trong quân nữa, nhưng nhà họ Vũ vẫn có uy danh hiển hách ở bộ đội, Vũ Chính Hiên là đích tôn của Vũ lão gia tử, cùng vợ chồng Lương Kinh Vĩ đi thăm hỏi các đại lão trong quân khu là chuyện nên làm.
Đại lão quân đội cũng thường điều động, nói không chừng lần bái phỏng này có lợi lớn cho con đường thăng tiến trong quân sau này của Vũ Chính Hiên.
Hà Mộng Doanh thì lười chẳng muốn đi.
Dù sao cô sớm đã chẳng còn là người quân đội thuần túy rồi.
Liễu Tuấn thì tới thư phòng nói chuyện với nhóm Hà Trường Chinh, theo cách nói của Hà đại tiểu thư là đi "thì thà thì thụt" với nhau rồi.
Mỗi khi vào lúc thế này, cho dù cô kiếm bao nhiêu tiền, có nổi danh đến đâu, thì trong mắt Hà Trường Chinh vẫn là không chịu làm việc đàng hoàng.
- Cũng không có gì, chỉ nhắc nhở ba chú ý tới sức khỏe của thủ trưởng tối cao thôi.
Liễu Tuấn ôm tấm thân mềm mại của Hà Mộng Doanh trong lòng, một chân bị đôi chăn chắc khỏe mịn màng của Hà Mộng Doanh kẹp chặt, hai người quấn lấy nhau như hai con bạch tuộc.
Hà đại tiểu thư không hiểu:
- Sao cậu lại nghĩ tới việc chú ý tới sức khỏe của thủ trưởng tối cao?
Tiểu sắc ma tư duy đúng là nhảy cóc, luôn nghĩ tới những thứ ly kỳ cổ quái.
- Năm tháng chẳng buông tha một ai, dù là anh hùng cái thế, trí tuệ vô song thì dù sao cũng chín mươi rồi.
Liễu Tuấn nói mơ hồ, còn vệ chuyện chấn động thiên hạ xảy ra một năm sau đó, thì không tiện làm "thày bói mù" trước mặt Hà Mộng Doanh, vì Hà đại tiểu thư tinh quái hơn nhiều Tiểu Thanh và Xảo Nhi, thường xuyên truy hỏi cho tới tận cùng vấn đề.
Năm ngoài Đồng lão qua đời đã dẫn tới một cuộc đấu tranh lớn ở cao tầng, dư chấn tới bây giờ vẫn còn chưa tan hết, vì thể có thể thấy năm sau là năm quan trọng tuyển cử nhiệm kỳ mới, sức khỏe của thủ trưởng tối cao đáng được quan tâm chú ý. Năm sau đại hổi đảng toàn quốc mở ra, nhất định có sự điều chỉnh nhân sự quy mô lớn, nhà họ Hà và nhà họ Vũ, những hào môn quân đội, cùng quan lớn chính giới như Nghiêm Liễu chắc chắn sẽ bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu này, đoán chừng ngay từ bây giờ các hệ phái lớn đã bắt đầu bố cục rồi.
- Em đề nghị với chú Vũ một việc.
Liễu Tuấn thay đổi tư thế, ngửa mặt lên trời, một cánh tay vẫn ôm bờ vai tròn của Hà Mộng Doanh, Hà đại tiểu thư vẫn bám dính lấy y, đôi vù đè lên ngực tiểu sắc ma, một tay tì trên ngực, duỗi năm ngón tay thon dài ra nhẹ nhàng vuốt ve đường nét góc cạnh trên mặt tình lang.
- Cậu lại bày ra chủ ý xấu gì cho chú Vũ rồi?
Liễu Tuấn cười đáp:
- Em đề nghị chú ấy mặc lại quân phục.
- Hả?
Hà Mộng Doanh giật mình ngẩng đầu lên nhìn y chằm chằm.
- Chú Vũ cởi quân phục đã mười mấy năm rồi.
- Thế thì có sao? Chú Vũ sau khi chuyển nghiệp luôn công tác ở công tác chính pháp, sau khi trở về bồ đội có rất nhiều công tác thích hợp cho chú ấy, ví dụ chư bộ tình báo chẳng hạn.
Liễu Tuấn chẳng hề bận tâm.
Thực ra đối với một quân nhân cũ xuất thân thế gia quân ngũ như Vũ Thu Hàn mà nói, giao hoán chức vụ ở địa phương với quân đội không phải là chuyện quá khó khăn, ví dụ này có nhiều vô khối.
- Thế này cũng đúng, có điều vì sau đột nhiên cậu lại có cái suy nghĩ này? Chú Vũ ở địa phương chẳng phải làm rất tốt sao?
Liễu Tuấn cười, vuốt nhẹ chóp mũi của nàng, mắng:
- Chị thì vĩnh vĩnh là một nha đầu ngốc, chỉ biết kiếm tiền, hưởng thụ cuộc sống...
Hà đại tiểu thư nhoẻn miệng cười, siết chặt lấy y hơn một chút.
Trước kia Liễu Tuấn gọi cô ngốc, cô còn có chút tức giận, hiện giờ hoàn toàn không còn tâm thái đó nữa, trước mặt nam nhân mình yêu thương, có mấy nữ nhân không ngốc.
Huống hồ nam nhân này lại mạnh mẽ như thế.
- Là như thế này, chú Vũ sau khi đổi quân trang về công về tư đều có cái lợi. Về công, chú ấy trở về quân đội có thể tăng thêm thực lực trong quân đội của hai nhà Hà, Vũ. Chú ấy vốn là một quân đội kiệt xuất.
Liễu Tuấn cười giải thích cho Hà đại tiểu thư.
Thấy cô nhìn mình với một ánh mắt sùng bái, sĩ diện nam nhân dễ dàng được thỏa mãn nhất vào lúc này.
- Về tư, ở địa phương chú Vũ đã tới mức không thể thăng tiến nữa rồi, trở về quân đội có nhiều không gian hơn.
Điều này Hà đại tiểu thư hết sức tán đồng.
Vũ Thu Hàn muốn tiến thêm một bước, từ bốn ban lớn trong tỉnh thì không còn vị trí nào để đi nữa rồi, vì giới hạn của tư lịch, nên hai chức tỉnh trưởng hoặc bí thư tỉnh ủy là gần như bằng 0, còn vị trí chính hiệp hoặc đại biểu nhân dân càng không thể, Vũ Thu Hàn đang tuổi sung sức, còn lâu mới tới lúc lui về tuyến hai.
Nếu tiến tới cơ quan quốc gia, chỉ có thể tới bộ công an và an ninh quốc gia. Bên trong bộ an ninh quốc gia, rất nhiều phe phái lớn, mà bộ trưởng công an thì luôn chỉ là cấp phó quốc gia, Vũ Thu Hàn có tới cũng chỉ là chức phó, đối với một nhân vật uy thế quen làm người đứng đầu mà nói không phải là chuyện tốt nhất.
- Chú Vũ nói thế nào?
Nhắc tới chuyện này Liễu Tuấn bực bội, khó chịu nói:
- Chú ấy mắng em một trận, bảo em lo cho tốt bổn phận của mình là được rồi.
- Đáng đời lắm.
Hà Mộng Doanh cười khanh khách, ôm lấy cổ y hôn một cái.