Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 816: Không ai chịu nhường ai




- Tan họp.
Đinh Ngọc Chu chỉ nói hai chữ đó.
Hai chữ lãnh đạm nhạt nhẽo, không mang theo chút sắc thái tình cảm nào, giống như tan họp bình thường vậy. Đinh Ngọc Chu nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi phòng hội nghị, không hề quay đầu lại.
Trước kia tan họp Đinh Ngọc Chu đi trước, tiếp theo đó là Thôi Phúc Thành rồi tới các vị phó bí thư và thường ủy, nhưng hiện giờ tựa hồ có chút rối loạn, tuyệt đại bộ phận thường ủy còn chưa lấy lại tinh thần sau chấn động, cứ ngồi ngây ra ở tại chỗ không nhúc nhích.
Tan họp!
Không ngờ Đinh Ngọc Chu lại tuyên bố tan họp vào lúc này.
Vì sao lại không biểu quyết?
Chẳng lẽ bản thân Đinh Ngọc Chu cũng không nắm chắc?
Trừ Thôi Phúc Thành, Điền Hoằng Chính, Dương Nguyên Ích hình như đâu có thường ủy khác ủng hộ Liễu Tuấn, cho dù có thêm Thường Uy chăng nữa thì vẫn là số ít, Đinh Ngọc Chu có thể giống như lần trước, cưỡng ép thông qua quyết định.
Nhưng Đinh Ngọc Chu lại lựa chọn né tránh.
Bên trong chuyện này rốt cuốc có bí mật gì, mọi người trong thời gian ngắn nghĩ không ra.
Soạch một tiếng, Đỗ Văn Nhược đứng bật dậy đá văng ghế trừng trừng mắt nhìn Liễu Tuấn, làm y ngạc nhiên nhìn lại Đỗ Văn Nhược, nhếch mép cười nhạo báng, lấy thuốc lá ra cho vào miệng hút, chẳng thèm nhìn Đỗ Văn Nhược lấy cái nào nữa.
Thế nhưng chính cái nhìn lãnh đạm đó làm cho Đỗ Văn Nhược giật mình.
Tên tiểu tử này quá tự tin rồi.
Thình lình, Đỗ Văn Nhược nhớ tới những nhân vật lớn đứng đằng sau Liễu Tuấn.
Đó toàn là những nhân vật lớn ghê gớm trong cao tầng quốc nội, so với họ, Đỗ Văn Nhược chẳng là cái gì cả.
Nghĩ tới đó, Đỗ phó thị trưởng tỏ ra bình tĩnh hơn, không ùy tiện đá ghế càng không dám hung hăng uy hiếp nữa, cứ thế không nói một lời bỏ đi.
Sau Đỗ Văn Nhược là Kim Lập Kỳ, thái độ của Kim Lập Kỳ còn bình thường, không có vẻ khó chịu, trước khi đi còn không quên mỉm cười chào mọi người.
Kim Lập Kỳ vừa đi, Mạnh Kế Lương đang muốn đứng dậy thì thư ký Tiểu Ngưu quay lại phòng hội nghị, vội vàng chạy tới bên cạnh Liễu Tuấn, cúi xuống thì thầm cái gì đó, giọng hạ rất thấp, nhưng mọi người đều đoán ra được, chắc chắn là Đinh Ngọc Chu triệu kiến Liễu Tuấn rồi.
Bất kể như thế nào Đinh Ngọc Chu cũng phải trao đổi kỹ càng với y.
Nhưng Liễu Tuấn chẳng có lấy một chút phản ửng, chỉ rít hết hơi thuốc này tới hơi khác, như chẳng hề nghe thấy lời của Ngưu bí thư.
Vẻ mặt của Ngưu thư ký tức thì trở nên bối rối.
Không ngờ người trẻ tuổi này một khi nghiêm túc lại trở nên cứng rắn như vậy.
Ngưu thư ký chỉ đành nhỏ giọng lặp lại một lần nữa.
Cuối cùng Liễu Tuấn cũng khẽ gật đầu, nhưng chẳng thấy có ý muốn đứng dậy, vẫn thản nhiên ngồi tại chỗ hút thuốc, các thường ủy ngồi đó đều không đi vội, một số người nghiện thuốc cũng lấy thuốc ra hút, nhất thời phòng hội nghị "sương khói" lượn lờ.
Phòng hội nghị không cấm hút thuốc, nhưng khi Đinh Ngọc Chu không hút thì mọi người cũng tự giác không châm thuốc trước ông ta.
Ngưu thư ký không thúc giục nữa, cứ thế đứng ở bên cạnh Liễu Tuấn chờ đợi.
Ngưu thư ký cũng đã sắp bốn mươi rồi, cấp bậc tạm thời là chính xử, đoán chừng trước khi tuyển cử khóa mới, Đinh Ngọc Chu sẽ giải quyết đãi ngộ phó sở cho hắn, rồi an bài cho hắn một vị trí tốt.
Lâu lắm Liễu Tuấn mới hút xong điều thuốc, lại cầm chén trà lên làm một ngụm rồi mới đứng dậy gật đầu với Ngưu thư ký, làm hắn như trút được gánh nặng, hơi khom lưng xuống, đi trước dẫn đường.
Liễu Tuấn đương nhiên là biết phòng làm việc của Đinh Ngọc Chu ở đâu, Ngưu thư ký làm như vậy chỉ là tỏ rõ một loại thái độ mà thôi.
Từ thần thái của Ngưu thư ký, có thể gián tiếp thấy được phân lượng của Liễu Tuấn.
Không nghi ngờ gì nữa, Ngưu thư ký cho rằng, nếu như không mời được Liễu Tuấn, thì đó là một sự thất trách nghiêm trọng.
Thôi Phúc Thành nhìn Liễu Tuấn khích lệ, có điều Thôi thị trưởng lập tức cũng tỏ ra xấu hổ, Liễu Tuấn hoàn toàn không đáp lại hắn, cứ như vậy đi thẳng qua bên người.
Thôi Phục Thành hiểu ra, trong lòng Liễu Tuấn, phân lượng của thị trưởng mình đây cũng rất bình thường.
Ngẫm lại thì cũng phải thôi, Liễu Tuấn hôm nay chẳng khác gì đã công khai tuyên chiến với Đinh Ngọc Chu, phó bí thư tỉnh ủy còn chẳng để vào mắt, chẳng lẽ coi một thị trưởng là "lão đại" thật hay sao? Sau này có thể kết thành đồng minh bình đẳng với Liễu Tuấn đã là không tệ rồi.
Đương nhiên tiền đề là Liễu Tuấn có thể tiếp tục ở lại thành phố Ngọc Lan.
Đinh Ngọc Chu quyết không phải là loại để người ta tát cho một cái mà thông đánh trả.
Liễu Tuấn bước đi rất vững vàng, không nhanh không chậm.
Ngưu thư ký tuy đi phía trước, nhưng thực tế hắn bước nhanh hay chậm là hoàn toàn thuận theo tốc độ của Liễu Tuấn, luôn luôn đưa mắt nhìn lại chú ý hành động của Liễu Tuấn.
Tới văn phòng của Đinh Ngọc Chu, cửa phòng làm việc bên trong mở sẵn, Ngưu thư ký cũng không thông báo, đưa thẳng Liễu Tuấn vào, Đinh Ngọc Chu chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa sổ lớn, Liễu Tuấn tới sau ông ta năm mét thì dừng lại, không nói một lời.
Ngưu thư ký thấy không khí ngột ngạt tơi mức như không thở nổi, vội vàng đưa một chén trà lên cho Liễu Tuấn rồi lui ra ngoài, vừa mới đóng cửa lại Ngưu thư ký dựa lưng vào tường thở pháo nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra như tắm.
Thành thật mà nói, trước kia hắn chẳng hề đặt Liễu Tuấn vào trong mắt, vì Liễu Tuấn quá trẻ, tuy nói bối cảnh lớn, nhưng dù sao cũng xa tận tỉnh A. Một người đứng đầu uy thế như Đinh Ngọc Chu, thường ủy bình thường đúng là chẳng đáng để Ngưu thư ký bận tâm, nhưng từ hôm nay trở đi, cảm quan của Ngưu thư ký với Liễu Tuấn đã thay đổi hoàn toàn, hắn có thể nhận ra được Liễu Tuấn ẩn chứa một khí thế mạnh mẽ, khí thế này nguồn gốc từ sự tự tin cao độ, hiện giờ trong mắt Ngưu thư ký, hai vị ở bên trong văn phòng là "địch thủ" ngang cấp, không thể nói ai hơn ai kém.
Hai người ở trong phòng cứ đứng như thế tới mấy phút liền, không ai lên tiếng, không ai nhúc nhích. Cuối cùng Đinh Ngọc Chu thở ra một hơi kìm nén trong lồng ngực, chậm rãi quay lại, nhìn thẳng Liễu Tuấn, sắc mặt hết sức bình tĩnh, ánh mắt cũng không nghiêm khắc lắm, nhưng vẫn sắc bén tới rùng mình.
Ánh mắt sắc bén này là đặc điểm riêng biệt của những người ở vị trí cao lâu năm như Đinh Ngọc Chu.
Đặc điểm này Liễu Tuấn cũng có, nhưng thường ngày y càng giỏi ẩn giấu khí thế hơn Đinh Ngọc Chu.
- Ngồi đi.
Đinh Ngọc Chu đi tới trước ghế sô pha, bản thân ngồi trước, rồi chỉ ghế đối diện nói với Liễu Tuấn, ngữ khí bình hòa.
Liễu Tuấn gật đầu, theo lời ngồi xuống đối diện, lấy thuốc lá ra mới Đinh Ngọc Chu, còn châm lửa cho ông ta, sau đó cũng tự châm một điếu.
Cả quá trình hai người đều không nói lấy một câu.
Sau đó cả hai cũng chỉ im lặng hút thuốc.
- Chung Vĩnh Minh phải ngồi vào vị trí chủ nhiệm ban quản lý.
Hút xong điếu thuốc, Đinh Ngọc Chu mới lên tiếng, giọng nói trần ổn bình tĩnh, giống như nói một chuyện đã được xác định với cấp dưới thân tín nhất của mình.
- Không được.
Liễu Tuấn chẳng rườm lời, từ chối luôn.
Chuyện đã tới mức này tất cả những lời lẽ xã giao khách khí đều thu lại, nếu còn vòng vo quanh quẩn thì chẳng hay ho gì. Liễu Tuấn hôm nay công khai tuyên chiến quyền uy của Đinh Ngọc Chu dĩ nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng "chiến đấu" rồi.
Đinh Ngọc Chu nheo mắt lại, trong đó thoáng qua vẻ phẫn nộ.
Thế cục hiện giờ đã bày rõ ràng ra rồi, cần có một người phải nhượng bộ, Đinh Ngọc Chu tất nhiên hi vọng người nhượng bộ là Liễu Tuấn, như thế ông ta mới giữ được chút thể diện cuối cùng, nếu không đừng nói công lao vun bón mười mấy năm hủy trong chốc lát, mà hậu quả cũng sẽ vô cùng nghiêm trọng, mà hậu quả trực tiếp nhất là Thôi Phúc Thành sẽ thuận thế "phất cờ khởi nghĩa", dần dần hình thành đoàn thể có thế lực nhất định, có lẽ chưa đủ để hoàn toàn sánh ngang với Đinh Ngọc Chu, nhưng tuyệt đối không để cho người ta tùy ý sắp đặt nữa.
Nói không chừng người trẻ tuổi này cũng kéo một đám tới đối địch với Đinh Ngọc Chu.
Đinh Ngọc Chu trong quan trường mấy chục năm, biết rõ uy tín của người đứng đầu lập nên không dễ, một khi bịp sụp đỗ muốn gây dựng lại là vô vàng khó khăn, nhất là địa vị càng cao, càng có nhiều người chú ý, nếu như địa vị của ông ta ở Ngọc Lan bị dao động, lúc đó sẽ xuất hiện hiệu ứng domino, chẳng những Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn rất khó đối phó, mà những "đòn hiểm" khác có thể tới từ tỉnh, dù sao vị trí phó bí thư tỉnh ủy làm rất nhiều người thèm thuồng.
Trong suy nghĩ của ông ta, Liễu Tuấn có không gian trở mình nhiều hơn.
Hôm nay Liễu Tuấn nổi giông tố trên cuộc họp thường ủy làm Đỗ Văn Nhược cùng học không nói được gì, áp chế cuộc biểu quyết sắp diễn ra đã là một thắng lại to lớn, cho dù cuối cùng có giữ lại được Sài Thiệu Cơ hay không uy vọng nhất định sẽ tăng lên một bậc.
Đây là một thu hoạch cực lớn.
Trước kia chưa có một ai dám khiêu chiến Đinh Ngọc Chu trực diện như thế.
Đinh Ngọc Chu lại nói:
- Chung Vĩnh Minh năng lực rất khá, hơn nữa nhất định sẽ phối hợp tốt với công tác của cậu! Sau này thành phố sẽ còn hỗ trợ cho khu Trường Hà nhiều hơn, các thành viên khác trong ban chỉ cần cậu thấy không đảm trách được công việc, có thể đưa ra ý kiến điều chỉnh.
Lời này là muốn đàm phán với Liễu Tuấn rồi, hơn nữa điều kiện rất hậu hĩnh: Tôi chỉ cần đưa Chung Vĩnh Minh lên là được rồi, nếu cậu lo Chung Vĩnh Minh kéo bè kết cánh với kẻ khác thì có thể hoàn toàn dựa theo ý kiến của mình lập lại hai ban của khu Trường Hà.
Điều này xuất phát từ việc bảo vệ thể diện.
Đinh Ngọc Chu cho rằng, mình đưa ra điều kiện như vậy, Liễu Tuấn không thể không đồng ý, nhưng Đinh Ngọc Chu quên mất một điều, Liễu Tuấn còn là người càng không chịu khuất mình hơn ông ta, y muốn cũng chỉ là một sự nhượng bộ bề ngoài. Không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải toàn thắng! Nếu không đã đắc tội với Đinh Ngọc Chu rồi còn ngây thơ tới mức hi vọng sau này có thể chung sống hoa bình sao?
Đinh Ngọc Chu vẫn bị tuổi tác của Liễu Tuấn làm mê muội, chưa hề đặt y ở cùng một cấp bậc để suy tính.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Đinh bí thư, nếu như thành ủy nhất định muốn điều chỉnh lãnh đạo chủ yếu của khu Trường Hà vậy thì cứ điều chỉnh công tác của tôi là được! Đồng chí Chung Vĩnh Minh năng lực công tác rất mạnh, có thể để đồng chí ấy làm thư ký khu Trường Hà.
Đồng tử của Đinh Ngọc Chu tức thì co lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.