Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 818: Nhìn tới ngây dại




Liễu Tuấn tới thủ đô đã mấy ngày, y nhận lời mời của ủy ban kế hoạch quốc gia, tới tham gia cuộc thảo luận nghiên cứu việc cải tạo quốc xĩ và khu công nghiệp mới.
Quy mô của hội nghị không lớn, quy cách cũng không cao.
Cuộc thảo luận chỉ mới chưa tới ba mươi người phụ trách các khu cao tân, cấp bậc cao nhất cũng giống như khu Trường hà , cuộc thảo luận này tỉnh A được mời mỗi khu Trường Hà, đại bộ phận các đại biểu khác tới từ những tỉnh duyên hải kinh tế phát triển, thời gian mở cửa của bọn họ sớm hơn, có ưu thế chính sách nhất định lại chiếm địa lợi, các khu cao tân phát triển nhanh là điều tất nhiên. Các tỉnh nội địa được mời không nhiều, trừ khu Trường Hà chỉ có khu cao tân thành phố Bảo Châu tỉnh N, ngoài ra bên tổ chức còn mời mấy chuyên gia kinh tế nổi tiếng cùng tham dự.
Cuộc họp nảy Liễu Tuấn không đẩy Sải Thiệu Cơ lên phía trước nữa.
Trải qua cuộc tranh đấu kịch liệt ở cuộc họp thường ủy, Liễu Tuấn đã thể hiện ra mặt cứng rắn nhất của một nha nội, làm Đinh Ngọc Chu và Đỗ Văn Nhược đâm đầu vào tường, kiến nghị điều chỉnh chủ nhiệm ban quản lý khu Trường Hà bị "bóp nát" từ trong trứng nước.
Qua chiến dịch này, thường ủy Ngọc Lan "chia rẽ" đã thành thế cục xác định, đặc biệt là Đỗ Văn Nhược bị Liễu Tuấn phê bình tối tăm mặt mũi, uy tín mất sạch, gần như trở thành trò cười, làm việc dè dặt hơn rất nhiều, Thôi Phúc Thành nắm chắc thời cơ hiếm có này, mạnh mẽ ra tay, dần dần lập được quyền uy của mình trong chính phủ.
Cái gọi là uy vọng này thực sự là thứ rất kỳ diệu, thực tế Đỗ Văn Nhược làm việc ở chính phủ bao năm, ban bệ gây dựng được vẫn còn, nhân sự không bị điều chỉnh gì, nhưng tiếng nói không còn hiệu quả như trước nũa, một số người vốn dùng dằng giữa Thôi - Đỗ, rõ ràng đã ngã về phía Thôi Phúc Thành. Ban bệ nhỏ ba năm qua Thôi Phúc Thành khó khăn lắm mới tạo dựng được lại càng thêm đoàn kết, nói theo lời dân gian là ôm chặt lấy chân Thôi thị trưởng, dù là người trong nhóm Đỗ Văn Nhược, cũng bắt đầu dấu hiệu dao động, không còn Đỗ phó thị trưởng bảo đâu đánh đấy như trước nữa.
Người trên quan trường con mắt rất tinh.
Ai được thế, ai thất thế nhìn một cái là rõ.
Nếu chỉ là Đỗ Văn Nhược thua thiệt thì chả nói làm gì, có Đinh Ngọc Chu chống lưng, hắn trở mình chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng lần này tới cả Đinh Ngọc Chu cũng mất mặt, cách cục của thành ủy khó có thể phục hồi lại cảnh tưởng nhật ngôn cửu đỉnh khi xưa nữa, chính cục của Ngọc Lan về sau sẽ thêm rất nhiều biến cố không nắm bắt được.
Xem ra nha nội đúng là nha nội, bình thường không sao, một khi nổi giông tố là không ai kháng cự được.
Cẩn thận suy xét lại hơn nửa năm qua có lần nào Liễu Tuấn ra tay mà không thu được toàn thắng? Vốn mọi người người cho rằng Liễu Tuấn còn cần thêm thời gian mới trở thành đối thủ của Đinh Ngọc Chu, nhưng nào ngờ cái ngày đó tới nhanh như thế.
Đương nhiên, thành ủy cuối cùng thông qua một sự điều chỉnh khác, phê chuẩn Chung Vĩnh Minh tiếp thế chức phó thị trưởng chủ quản công nghiệp toàn thành phố của Cốc Tòng Chính trước đó.
Đây là điều bất đắc dĩ.
Dù sao cũng không thể để Liễu Tuấn vừa gây chuyện, Đinh Ngọc Chu liền lập tức co vòi lại, Sài Thiệu Cơ không thể điều đi, nhưng phải có câu trả lời cho Chung Vĩnh Minh, trước đó đích thân Đinh Ngọc Chu đã nói chuyện với hắn, còn hứa hẹn chắc chắn.
Cái thể diện này dù sao cũng phải vãn hồi che lấp đi.
Kiến nghị Chung Vĩnh Minh làm phó thị trưởng được toàn phiếu thông qua, mọi người đều tự giác bảo vệ thể diện cho Đinh Ngọc Chu, dù sao ép người ta quá mức, không ai có lợi lộc gì.
Khi Sài Thiệu Cơ mang theo 50 triệu tiền hỗ trợ đặc biệt trở về khu Trường Hà, thì tất cả mọi việc đã kết thúc, chức chủ nhiệm của hắn đã được giữ vững.
Tất nhiên Sài Thiệu Cơ hoàn toàn kiên định theo sát Liễu Tuấn.
Nguyên nhân không gì khác, Liễu Tuấn không ngại trở mặt với Đinh Ngọc Chu, đại náo thường ủy, một lãnh đạo như thế mà không theo thì còn theo ai?
Lần thảo luận nghiên cứu này Liễu Tuấn không an bài Sài Thiệu Cơ tham gia, vì không muốn kích thích đám Đinh Ngọc Chu, Đỗ Văn Nhược thêm nữa, khi nào cần hạ mình thì phải hạ mình.
Hội nghị do Quách phó chủ nhiệm quốc kế ủy chủ trì, trên hội nghị, Liễu Tuấn phát biểu chuyên đề.
Khu Trường Hà phát biểu cao tốc khiến quan viên quốc kế ủy cực kỳ hứng thủ, đem so ra thì khu Trường Hà thành công có tính đại biểu lớn hơn, vì ưu thế chính sách của vùng duyên hải không phải nơi nào trong nội địa có thể bắt chước được.
Có điều quốc kế ủy biết một mà chẳng biết hai.
Phương thức của khu Trường Hà, trên thực tế cũng rất khó bắt chước.
Liễu nha nội chỉ có một, Tiểu Thanh và Xảo Nhi càng không thể kiếm ra người thứ hai.
Nhưng những thứ ở sau lưng, người bình thường không thể nhìn thấy được.
Hội nghị này văn phòng Hồng phó thủ tướng cũng phải người tới dự thính, hai người đó đều là người quen cũ của Liễu nha nội, Vu Tề Quân và Lăng Nhã.
Có lẽ phân công trong nhân viên văn phòng thủ trưởng cũng có "định hướng", Vu Tề Quân và Lăng Nhã đã có tiếp xúc với Liễu Tuấn, như vậy chuyện liên quan tới Liễu Tuấn sẽ do hai người họ ra mặt.
Có điều Lăng Nhã rõ ràng là thiếu tập trung, người khác nói cái gì cơ bản cô chẳng nghe vào tai, chỉ chăm chăm nhìn Liễu Tuấn, khi Liễu Tuấn phát biểu chuyên đề, Lăng Nhã thiếu chút nữa còn gây ra trò cười, trong quá trình phát biểu y có hơi dừng lại một chút, đây vốn chỉ là chuyện dừng lại lấy hơi bình thường trong bài phát biểu dài, không ngờ Lăng xử trưởng lại vỗ tay, may mà mọi người cũng khéo léo vỗ tay theo, choi như che lấp hộ Lăng xử trưởng chỉ có Vu Tề Quân ngồi bên cạnh là ngạc nhiên nhìn cô.
Hình như Tiểu Lăng có vẻ chú ý tới anh chàng đẹp trai đang phát biểu trên kia hơi quá mức thì phải.
Lăng Nhã mặt đỏ bừng bừng, luống cuống như bị người ta nhìn thấu bí mật trong lòng.
Từ lần trước ma xui quỷ khiến thế nào chạy tới thành phố Ngọc Lan gặp Liễu Tuấn, sau khi trở về, hình ảnh Liễu Tuấn bén rễ trong lòng cô đuổi thế nào cũng không đi được nữa.
Lăng Nhã hiểu thế này là không được, cô và Liễu Tuấn đều là người có gia đình, mình mà cứ nhớ nhung Liễu Tuấn sẽ tạo thành hậu quả khó lường, tạo ra vô số phiền não cho bản thân.
Thế nhưng tình cảm là cái thứ mà người ta không thể dùng ý chí mà điều khiển được, Lăng Nhã càng ức chế, thì tương tư càng cháy bỏng.
Chiến tranh lạnh với Trương Nghị vẫn tiếp tục, không hề có chút dấu hiệu chuyển biến tốt nào, Lăng Nhã cũng biết, Trương Nghị và tình nhân đã có con trai, thậm chí Trương Nghị còn đem chuyện làm ăn bí mật bao năm chuyển hết sang tên tinh nhân, chỉ thiếu đường cho cô ta một danh phận mà thôi, nếu là bình thường Lăng Nhã kiên quyết không chịu bỏ qua.
Người đã không giữ được, ngay cả tiền cũng muốn cho hết cô ta? Vậy Lăng Nhã tôi là cái gì? Chỉ là một người vợ có hư danh thôi sao?
Nhưng Lăng Nhã kinh ngạc phát hiện ra, mình lại chẳng hề tức giận, ngược lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Được rồi đã như thế thì ai đi đường nấy vậy.
Trưởng bối hai nhà cần cuộc hôn nhân này để duy trì đồng minh chính trị, được vậy chỉ cần có cái vỏ là được rồi, còn thứ khác không cần thiết nữa.
Lăng Nhã rũ bỏ chút gánh nặng cuối cùng, liên hệ với Liễu Tuấn đột nhiên trở nên mật thiết, thường xuyên chủ động gọi điện cho Liễu Tuấn vào lúc đêm khuya vắng lặng.
Nội dung cuộc điện thoại ban đầu chỉ là đàm luận việc công tác, Lăng Nhã đã hoàn toàn vứt bỏ "nguyên tắc", thi thoảng tiết lộ cho Liễu Tuấn biết những tình thế mới nhất.
Cô biết Liễu Tuấn thích nghe cái này, mà cũng cần nghe cái này.
Suy đoán ý tứ cấp trên, luôn là bí quyết làm quan lớn nhất.
Hiện giờ lại có người trực tiếp đem ý của cấp trên truyền đạt cho, đúng là một sự giúp đỡ rất lớn với Liễu Tuấn, y dám quyết chiến tới cùng trong sự kiện Sài Thiệu Cơ có liên quan rất lớn tới tin tức do Lăng Nhã truyền đến cho.
Thủ thưởng có đánh giá rất cao với những việc làm của y ở khu Trường Hà, thậm chí khi tán gẫu với các nhân viên bên cạnh, còn bảo bọn họ học tập Liễu Tuấn.
Những người đó chẳng phải mãi mãi làm việc ở văn phòng phó thủ tưởng, tới lúc thích hợp sẽ xuống địa phương, hoặc là đảm nhận công tác thực tế ở cơ quan quốc gia, ví như Vu Tề Quân rất có thể trong thời gian ngắn sẽ tới địa phương làm bí thư hoặc thị trưởng, hiện giờ chưa có tin tức chính xác.
Về sau nội dung Lăng Nhã và Liễu Tuấn trò chuyện ngày càng mở rộng, trên trời dưới đất, đa số là Lăng Nhã nói Liễu Tuấn nghe. Lăng Nhã cười khúc khích kể những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, mỗi lần gọi điện cho Liễu Tuấn là thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của Lăng Nhã, thậm chí khi đi làm, Lăng Nhã cũng nóng lòng chờ tới buối tối.
*** chú liễu bị quấy rối tình dục rồi.
Liễu Tuấn là một thính giả vô cùng tuyệt với, chưa bao giờ tỏ ra có chút bực bội nào với câu chuyện chẳng đâu vào đâu của Lăng Nhã, lại còn luôn phụ họa với cô, nếu như Lăng Nhã muốn gây kịch tính, Liễu Tuấn thậm chí còn góp vui thêm vào một câu "về sau thế nào?". Mỗi lần tưởng tượng khuôn mặt Liễu Tuấn khi hỏi "về sau thế nào?" Lăng Nhã lại nở cụ cười vui sướng.
Nhìn Liễu Tuấn phong độ lỗi lạc đang ung dung đàm thoại , trái tim Lăng Nhã không khỏi xao xuyến.
Nam nhân này thực sự là khác biệt với mọi người, trong trường hợp vô cùng chính quy như vậy, diễn giảng chuyên đề hơn một tiếng đồng hồ mà không cần giấy tờ, nói chuyện kiến thiết kinh tế nhạt nhẽo vô vị mà nghe thật hấp dẫn, có thể thấy y thông thuộc công việc như thế nào, như thành một bộ phận của công việc, hoàn toàn không cần tài liệu, tất cả con số như in sâu vào não, chỉ cần dùng là hiện ra, Liễu Tuấn không dùng ngôn ngữ cơ thể nhiều lắm, chỉ thi thoảng vung tay lên.
Ôi sao cái vung tay đó lại tiêu sái như thế.
Lăng Nhã gần như nhìn tới ngây dại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.