Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 836: Xu hướng tương lai




Trong phòng thật sự quá rối loạn. Bàn Đại Hải vừa vào cửa thì đã nhíu mày. Trực giác mách bảo Trương Thiên có chuyện xấu, mười phần **, Lâm tổng lúc này sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng mà, ngoài dự liệu của Trương Thiên, Lâm tổng không nổi giận, mà đứng nhìn người đàn ông cao to đẹp trai trẻ trung, khuôn mặt béo múp tròn tròn có chút xấu hổ.
Không phải chứ?
Lâm tổng mà cũng biết xấu hổ?
Trương Thiên cho là hắn nhìn lầm rồi! Trương Thiên là tổng tài chấp hành công ty hữu hạn khoa học kĩ thuật internet "Triều Lưu", chưa đến ba mươi tuổi vẫn còn xuân sắc.Bằng cấp của Trương Thiên cũng không phải là thấp, trường đệ nhất trong nước nghiên cứu sinh thạc sĩ chuyên ngành máy tính đại học Bắc Phương. Trước khi đảm nhiệm chức vụ tổng tài, là chủ nhiệm nghiên cứu kỹ thuật internet công ty Đằng Phi.
Bàn Đại Hải nhận được lệnh của Liễu Tuấn là thiết lập mạng internet công ty, hắn không dám chậm trễ, lập tức cùng tiểu Thanh liên lạc. Tuy hiện nay Bàn Đại Hải là người của tập đoàn của Xảo nhi nhưng tính chi li thì hắn và tiểu Thanh trước kia có thời gian cộng sự dài hơn chút. Dù sao với Bàn Đại Hải dù là tiểu Thanh hay là Xảo nhi đều là “ bà chủ”.Tiểu Thanh đương nhiên cũng cố gắng hết sức ủng hộ, tiến cử Trương Thiên.
Bàn Đại Hải dốt đặc cán mai về internet, nếu như tiểu Thanh đề cử, tất nhiên không phải nghi ngờ, gọi Trương Thiên tới Trường Hà gây dựng sự nghiệp, xây dựng công ty Internet khoa học kỹ thuật.Dù sao cũng không hiểu nên Bàn Đại Hải trao toàn quyền cho Trương Thiên, cho hắn toàn quyền phụ trách, còn hắn chỉ phụ trách tài chính. Mất thứ này nghe có vẻ thần bí, đáng lo nhưng mà thật ra cũng không cần nhiều tiền lắm, trước cứ đưa tám trăm vạn, Trương Thiên tươi cười, vỗ ngực đảm bảo mọi chuyện sẽ được xử lý thỏa đáng.
Bàn Đại Hải ngược lại trong nội tâm lại không thấy an tâm.
Nghe ý của Liễu Tuấn thì việc này rất quan trọng, sau này có thể kiếm nhiều tiền. Vậy mới có tám trăm vạn sao đã khiến Trương Thiên vui mừng như vậy? Có phải có gì đó không đúng không?
Bỏ nhiều tiền mới thu về lớn.
Bàn Đại Hải mặc dù không hiểu Internet, nhưng hắn lại biết đạo lý này.
Tám trăm vạn để mà kinh doanh thì đúng quá ít. Bàn Đại Hải thấy chỉ như một bữa ăn sáng. Chút tiền ấy có thể làm nên chuyện lớn sao? Không cần phải đợi đến lúc hỏng việc, lỗ tiền là chuyện nhỏ, phụ kỳ vọng của Liễu Tuấn mới là chuyện lớn, đến lúc đấy Bàn Đại Hải biết để mặt mũi ở đâu?
Nhưng mà chuyện này hắn xác thực không hiểu. Công ty Internet khoa học kỹ thuật Triều Lưu hắn cũng đã đến mấy lần nhưng mà lần nào cũng chỉ thấy có khoảng mười người trẻ tuổi ngồi ở máy tính gõ gõ đánh đánh đánh, hoàn toàn không biết họ đang làm cái gì trò. Trương Thiên ngược lại cười tủm tỉm, tin tưởng gấp trăm lần, nói là trang web của Triều Lưu có thể lập tức sử dụng, tên là "mạng Triều Lưu" .
Bàn Đại Hải bị mạng này mạng kia làm cho chóng hết cả mặt không nói thêm lời nào.Trương Thiên có thể thi đỗ trường đại học số một trong nước, đầu óc chắc chắn là nhanh nhạy. Đúng vậy Liễu Tuấn cũng có vào được trường Bắc Phương đâu.Tin tưởng chuyên gia.Liễu Tuấn nghe tin công ty Triều Lưu đã được chỉnh sửa, hắn thấy rất vui và muốn đến thăm. Nhưng mà hắn dặn đây là cá nhân đến thăm, không được để lộ thân phận của hắn. Hắn không muốn có bất cứ hình thức hoan nghênh đón thăm nào.
Bàn Đại Hải tất nhiên là phụng mệnh sớm đến công ty Triều Lưu chờ. Chỉ chốc lát, Liễu Tuấn đã ngồi xe của Đại Cương tới. Bàn Đại Hải thấy có chút kỳ quái, vừa hỏi, mới biết Liễu Tuấn đi thị sát công trường xây dựng.
Trường Hà bây giờ còn náo nhiệt hơn đầu năm, 10 công ty xí nghiệp đang xây dựng, tiếng máy móc vận hành ngày đêm không lúc nào ngừng nghỉ. Những người dân trong thị trấn Hợp Thủy thuộc vùng giải tỏa để xây dựng quảng trường đang được di dời, chẳng mấy chốc quảng trường Trường Hà sẽ hiện lên trước mặt mọi người. Mấy thương nhân cũng đang tranh nhau mua đất xung quanh. Đường tám làn đường nối liền giữa Hợp Thủy và khu thành phố đang trong quá trình kiểm tra đo đạc. Với tiến độ mà Liễu Tuấn yêu cầu thì con đường này chắc chỉ mất hai tháng để hoàn thành.
Trường Hà phát triển nhanh chóng như vậy, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của mọi người. Nhân dân bản địa được hưởng lợi ích thực tế, ai cũng vui mừng. Rất nhiều cư dân trữ tiền mua máy ủi đất, máy đào đất, xe tải, các loại máy móc xây dựng, ra nhập vào đội quân xây dựng. Từng đội làm công nhỏ mọc lên như nấm.
Những hạng mục bình thường Liễu Tuấn rất ít khi hỏi, hắn tập trung chủ yếu vào những dự án mà có ảnh hưởng sau rộng đến Trường Hà sau này. Thí dụ như thị trường vật liệu xây dựng, Internet khoa học kỹ thuật.
Bàn Đại Hải không hiểu cái công ty Internet khoa học kỹ thuật công ty nho nhỏ này sao có thể sánh bằng thị trường vật liệu xây dựng.
"Trương Thiên, người của cậu không thể ổn định được sao? Mỗi lần đến đều loạn hết cả lên, người đứng người ngồi, loạn như chuồng lợn ý... Nơi này là văn phòng, không phải chợ bán thức ăn!Chợ bán thức ăn còn sạch sẽ hơn ở đây!"
Tuy Liễu Tuấn mỉm cười, Lâm tổng vẫn cảm thấy không biết để mặt mũi ở đâu. Chuyện này Liễu Tuấn đã dặn dò rồi, đưa 800 vạn mà chỉnh lý thành ra thế này đúng là xấu hổ.
Trương Thiên cũng hơi xấu hổ cười.
"Thực xin lỗi Lâm tổng, mấy ngày nay thật sự bận quá..."
Bàn Đại Hải còn muốn răn dạy nữa nhưng Liễu Tuấn ngăn hắn lại nói : "Đại Hải, IT cậu giỏi như vậy nhưng lại lôi thôi lếch thếch thì làm sao giải quyết các việc bên ngoài được?"
Thấy Liễu Tuấn đã mở miệng, Bàn Đại Hải lập tức câm miệng không mắng nữa mỉm cười gật đầu.
Trương Thiên trong nội tâm cũng kinh ngạc.
Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, Lâm tổng ở trước mặt hắn, còn phải cung kính như vậy, nghe nói Lâm tổng cũng tiền cũng lên đến chục tỉ.
"Cậu nhóc, Cậu tên gì?"
Liễu Tuấn ôn hòa hỏi Trương Thiên.
Trương Thiên ngây ra. Cậu nhóc?Là gọi mình phải không?
Ông cụ non này xem ra còn trẻ hơn cả mình.
Nhưng mà thấy Lâm tổng kính trọng người này đương nhiên Trương Thiên không dám chậm trễ, vội vàng nói : "Tôi tên là Trương Thiên, là tổng tài công ty Internet khoa học kỹ thuật Triều Lưu."
" Trương Thiên, giỏi lắm, cậu học ở đâu.?"
Liễu Tuấn tiếp tục hỏi. Thật sự, nếu như nói về tâm lý thì có lẽ còn già dặn hơn cả cha của Trương Thiên, cảm giác ngữ khí rất trầm ổn.
"Nghiên cứu sinh thạc sĩ chuyên ngành máy tính đại học Bắc Phương!"
Nhắc tới chuyện này Trương Thiên vẫn vô cùng tự hào. Học sinh đại học Bắc Phương nổi tiếng “khiêm tốn”, Trương Thiên cũng không đến nỗi quá kiêu ngạo để người ta ghét.
"Rất tốt, người tài của đại học Bắc Phương, được lắm! Trương tổng, tôi thấy chủ yếu vẫn phải tập trung vào mặt chuyện môn, việc mở rộng trang web như thế nào để thị trường nhanh chóng tiếp nhận thì mới là trọng tâm công việc của cậu. Những chuyện lặt vặt trong công ty cậu tìm lấy một tổng giám đốc chuyên phụ trách, không cần phải mất nhiều sức lực..."
Liễu Tuấn mỉm cười nói rồi đi vào văn phòng.
Bàn Đại Hải cùng Trương Thiên liên tục gật đầu.
Nói thật Liễu Tuấn cũng không hiểu lắm về internet, nhưng mà hắn là một người xuyên việt nên sự phát triển của khoa học kĩ thuật và máy tính đời sau hắn đương nhiên biết rõ. Hôm nay hắn tới đây cũng không định nói về vấn đề kĩ thuật mà chủ yếu để cho Trương Thiên thấy suy nghĩ của hắn.
"Trương Thiên, bảo mọi người nghỉ vài phút nói chuyện!"
Liễu Tuấn cũng không khách khí ngồi xuống sau bàn làm việc, chắc là vị trí tổng tài Trương Thiên làm việc.
"Nhanh lên!"
Bàn Đại Hải thúc giục Trương Thiên.
Trương Thiên rất hiếu kì với người thanh niên này, vội vàng gật đầu, gọi mười mấy người tới trước mặt Liễu Tuấn. Những người này ăn mặc thoải mái, sặc sỡ áo phông, quần sooc, dép lê. Một cậu béo cởi trần, cánh tay ướt đầm mồ hôi. Hình tượng thật là bất nhã. Bàn Đại Hải nhíu lông mày, muốn mắng mà không dám mắng trước mặt Liễu Tuấn.
"Tất cả mọi người ngồi đi, không cần khách khí... Trương Thiên, văn phòng này phải được cải thiện, phải lắp điều mặt khác, phải có nhân viên phục vụ hành chính để mọi người có điều kiện ăn uống tốt hơn, ngày nào cũng ăn mì ăn liền không được. Nếu tài chính không đủ, thì cứ nói với Lâm tổng... Đại Hải, về vấn đề tài chính nhất định phải đáp ứng nhu cầu của họ."
Trương Thiên đúng vậy khẽ giật mình, vị này lão đại, ra vẻ đối với cái nghề này của đặc tính rất minh bạch a!, hiểu rằng làm cho máy vi tính internet, tại trên sinh hoạt đều là đại đồ lười, gần như nhược trí. An bài như thế, thật sự quá săn sóc.
"Cảm ơn cảm ơn! Cảm ơn lão tổng đã quan tâm."
Không biết thân phận thật của hắn, nhưng có thể làm cho Lâm tổng cúi đầu nghe theo, chắc chắn không phải người thường, gọi lão tổng chắc chắn không sai.
"Trương Thiên, các cậu định phát triển trang web thế nào?"
Liễu Tuấn hỏi.
"Ân, trước mắt chủ yếu là tập trung vào mảng tin tức..."
Trương Thiên giới thiệu sơ lược suy nghĩ của mình. Mặc dù mọi người đều rất chuyên nghiệp nhưng Internet dù sao cũng vẫn còn mới mẻ, Trương Thiên cũng chỉ là mò mẫm mà làm thôi chứ không có kinh nghiệm gì.
Liễu Tuấn cười cười, nói : "Tin tức đương nhiên là phải chú trọng, nhưng chỉ chỉ có tin tức không thôi thì không đủ. Thí dụ như tài chính và kinh tế, cổ phiếu nhất định phải có, còn ô tô, sức khỏe, thể dục, trò chơi…Một vài lĩnh vực của cuộc sống cũng có thể khai thác. Internet là một thế giới có thể phát huy sức tưởng tượng lớn nhất, có thể nói như vậy, tâm của cậu lớn đến thế nào thì internet cũng rộng như thế ..."
" Tâm của cậu lớn đến thế nào thì internet cũng rộng như thế ?"
Trương Thiên trầm ngâm, đột nhiên hai mắt sáng ngời.
"Quá tuyệt vời, lão tổng những lời này quả thật là từ quảng cáo tuyệt vời cho mạng Triều Lưu của chúng ta!..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.