Trầm Đan mặt cắt không ra máu, đứng ngây ra đó toàn thân run rẩy.
Lương Lượng này không phải là Thượng Việt. Thượng Việt chung quy vẫn là cán bộ cơ quan xuống, ít nhiều còn chú ý tới quy củ, Lương Lượng thì là một tên bảo vệ của công ty điện cơ từng bước đề bạt lên, vốn hắn là tên lưu manh địa phương, ngay cả bây giờ cũng có quan hệ không rõ ràng với đám lưu manh côn đồ ở huyện Ngọc Tây.
Đụng vào Thượng Việt thì mất việc mất chức, còn chọc giận Lương Lượng thì an toàn nhân thân cũng không được bảo đảm! Dù sao cô trên có cha mẹ dưới còn có con cái.
- Con điếm lại đây, ngoan ngoan rót rượu hậu hạ lão tử, lão tử sẽ sẽ tha cho mày.
Lương Lượng đã hoàn toàn lộ ra bộ mặt lưu manh rồi.
- Đủ rồi!
Một tiếng quát đột ngột vang lên sau lưng Lương Lượng:
- Đây là thiên hạ của đảng, không phải nơi cho bọn lưu manh ác bá hoành hành ngang ngược.
Không có gì phải nghi ngờ, nói như vậy chỉ có Liễu bí thư.
Lúc này Liễu Tuấn đã bỏ bát xuống, đứng dậy nhìn Lương Lượng.
Lương Lượng phát cuồng:
- Thẳng chó chết này, mày là cái mẹ gì?
- Giám đốc Lương.
Chu Lệ cuống quít quát ngăn hắn lại, nhìn thấy Liễu Tuấn, chớp mắt mặt đã trắng bệch.
Thấy vẻ mặt của Chu Lệ, Lương Lượng cũng ý thức được chuyện không ổn, nhưng Liễu Tuấn tuy khí độ trầm ổn, nhưng còn quá trẻ. Lương Lượng nhất thời không liên hệ y tới một nhân vật lớn nào.
- Chu khoa, sao thế?
Chu Lệ nháy mắt với Lương Lượng, sau đó nỗ lực nặn ra nụ cười, đi tới trước mặt Liễu Tuấn:
- Xin chào Liễu bí thư.
Cha chồng và cha ruột cô ta đều bị phán trọng hình, em trai thì được ăn sôi gà, theo lý mà nói thì phải có thù sâu tựa bể với Liễu Tuấn, lúc này có thể tới cười chào hỏi Liễu Tuấn, cho dù cười còn khó coi hơn cả khóc cũng có thể thấy cô ta không đơn giản.
Liễu Tuấn không bận tâm tới Chu Lệ, lấy di động ra gọi điện:
- A lô, Bành Khoan hả? Tôi là phó bí thư thành ủy Liễu Tuấn, tôi đang ở hiệu ăn "hảo tái lai" gần Cty điện cơ Ngọc Tây, đồng chí lập tức dẫn người qua đây một chyến.
Lập tức tất cả mọi người đều biến sắc.
Đại danh của Bành Khoan người ở đây không ai không biết, bí thư chính pháp ủy kiêm cục trưởng cục công an huyện Ngọc Tây. Còn người trẻ tuổi này lại tự xưng là phó bí thư thành ủy.
Chu Lệ mặt càng trắng bệch hơn nữa.
"May mắn" làm sao, toàn bộ hành động việc làm của chúng ở đây bị Liễu Tuấn thấy được, thế cũng đành đi, dù sao nhà họ Chu và nhà họ Cốc hoàn toàn xong đời rồi, Chu Lệ cũng chẳng cần gì ở Liễu Tuấn, chỉ cần mình không chọc y, hẳn với thân phận hiện nay của Liễu Tuấn, sẽ không làm khó một cô gái.
Nhưng hiện giờ Liễu Tuấn lại gọi công an huyện Ngọc Tây lập tức đưa người tới.
Y muốn đối phó với ai đây?
Theo tình hình thì, đối tượng đó chỉ có thể là Lương Lượng.
Lương Lượng không ngốc, lập tức ý thức được chuyện ngày hôm nay gây phiền phức lớn rồi, ai mà ngờ hôm nay gặp đúng Liễu nha nội được đồn là "lòng dạ độc ác"? Lương Lượng không nói một lời đứng dậy chạy xuống lầu.
Vu Hoài Tín đang muốn lên tiếng ngăn cản thì Liễu Tuấn khẽ lắc đầu.
Lương Lượng chạy đâu cho thoát.
Vừa rồi Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn ngồi ăn cách đó không xa sớm đã đứng gác ở cầu thang, Lương Lượng vừa tới gần, Từ Văn Hòa đã tiến tới lạnh nhạt nói:
- Quay về.
Lương Lượng khựng lại.
Người này vóc dáng chỉ tầm trung, nhưng trên người như có sát khí vô hình làm hắn phải rùng mình. Nhưng muốn hắn ở lại đây chờ "chết" thì thế nào hắn cũng không cam tâm.
Lương Lượng quát:
- Tránh ra.
Lương Lượng phải tranh thủ thời gian, nếu ở đây đợi Bành Khoan tới thì quá bị động. So sánh vóc người thì Lương Lượng cao hơn Từ Văn Hòa nửa cái đầu, thể hình cũng lớn hơn nhiều.
Lương Lương mắt bắt ra vẻ ác độc:
- Mày có tránh ra không?
Từ Văn Hòa vẫn lười biếng đứng đó, chẳng thèm nhìn Lương Lượng một cái.
Lương Lượng nóng ruột, hắn vốn là loại lỗ mãng ngang tàng, mặc dù không dám công khai đối kháng với Liễu Tuấn, nhưng bảo hắn ngoan ngoan đứng đây chờ bị bắt thì vạn lần không thể, lập tức quát lớn, đấm mạnh về phía Từ Văn Hòa.
Chu Lệ cuống lên quát lớn:
- Giám đốc Lương.
Lương Lương đúng là ngu xuẩn, động thủ với tùy tùng của Liễu Tuấn ngay trước mặt y, không có chuyện gì cũng thành có chuyện, nhìn mặt Liễu Tuấn âm u như sắp đổ mưa. Chu Lệ sợ hết hồn, nếu Lương Lượng ngoan ngoãn nhận sai trước mặt Liễu Tuấn, thì chuyện còn có cơ may vãn hồi. Dù sao thì Lương Lượng cũng chỉ đe dọa miệng Trầm Đan vài câu, không có hành động gì, theo pháp luật làm việc thì Liễu Tuấn không thể tủy tiện sai công an bắt người được.
Nhưng nếu ra tay thì tất cả thành bị động rồi.
Chu Lệ hiểu rất rõ, nếu Lương Lượng xảy ra chuyện sẽ liên lụy tới cả đống chuyện lớn.
Nhưng không còn kịp nữa, đừng nói Lương Lượng chẳng nghe thấy cô ta quát, cho dù có nghe thấy thì nắm đấm cũng đã vung lên rồi. Chu Lệ chỉ biết thờ dài, sau đó là nghe thấy một loạt những tiếng "ối á".
Cả đám người trố mắt ra.
Không biết Từ Văn Hòa ra tay thế nào, Lương Lượng dĩ nhiên nằm bẹp ra đất, mặt biến thành một hình thù kỳ quái, một cánh tay bị vặn ra sau lưng, một tay khác của Từ Văn Hòa bóp cổ hắn. Thân hình to lớn của Lương Lượng như một thư đồ chơi trẻ con, bất kể vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.
Liễu Tuấn chậm rãi ngồi xuống, Vu Hoài Tín đã rót cho y một cốc trà, Liễu Tuấn thong thả ngồi uống.
Vu Hoài Tín nói:
- Mọi người đều ngồi xuống đi, đợi Bành bí thư tới xử lý.
Nhưng mọi người đều sợ chết đứng rồi, còn dám ngồi xuống sao?
Tiểu Tam Tử càng mồ hôi như tắm, lau thế nào cũng không hết, Lương Lượng là tên lưu manh, bị mất mặt trong cửa hiệu của hắn, về sau thế nào cùng tới gỡ thể diện. Người trẻ tuổi trầm tĩnh này là phó bí thư thành ủy thật ư? Dù là thật thì tục ngữ có nói cường long không đấu được địa đầu xà.
Đối với người dân thường như hắn thì phó bí thư thành ủy quá xa vời, còn Lương Lượng đáng sợ ra sao thì hắn biết rất rõ.
Liễu Tuấn chậm rãi nói:
- Ngồi cả đi.
Cả đám người như người máy nhận lệnh đồng loạt ngồi hết xuống, chỉ có Chu Lệ và Trầm Đan vẫn đứng. Chu Lệ khẽ khom người nói nhỏ:
- Liễu bí thư, người không biết không có tội! Lương Lương là kẻ thô lỗ, nói năng lung tung quen rồi, chứ không phải là muốn làm gì Trầm Đan đâu, ngài xem.. Hay là tha thứ cho một lần.
Liễu Tuấn liếc cô ta một cái , lạnh nhạt nói:
- Còn phải thế nào nữa mới không thể tha thứ?
Chu Lệ thầm cắn chặt răng:
- Liễu bí thư, dù sao hắn chỉ đe dọa ngoài miệng mấy câu, không có làm gì...
Liễu Tuấn nhướng mày lên.
Ý tứ của Chu Lệ thế nào ý hiểu rõ, Liễu bí thư chẳng phải luôn nói làm việc theo phép luật sao? Người ta chỉ nói mấy câu quá đáng, miễn cưỡng có thể coi là uy hiếp, cũng chẳng tới mức gọi người của cục công an tới xử lý chứ? Hay là làm việc theo pháp luật chỉ là với người khác, còn tới Liễu bí thư ngài thì không có tác dụng?
Đừng tưởng mình là phó bí thư thành ủy, làm như thế thì có khác gì đám nha nội hoàn khố ỷ thế bắt nạt người?
Liễu Tuấn thong thả nói:
- Nếu như đợi tới khi có hành động thực tế không phải là muôn rồi sao? Đối với tội phạm là phải đề phòng trước.
Chu Lệ biết Liễu Tuấn đã hạ quyết tâm rồi, người ta là nha nội, thích ngang ngược đấy, làm gì nổi người ta nào? Chu Lệ mặc dù không tiếp xúc với Liễu Tuấn nhiều, nhưng có nhận thức sâu sắc về thủ đoạn của Liễu Tuấn. Xem ra hôm nay Liễu Tuấn không định tha cho Lương Lượng rồi, nội tình không đơn giản chỉ vì Lương Lượng uy hiếp Trầm Đan, Liễu Tuấn xuất hiện ở đây đã là một vấn đề rồi, người ta nhắm vào công ty điện cơ mà tới. Chuyện Lương Lượng chẳng qua là gặp cơ hội mà thôi.
Lý Huệ vừa nhậm chức đã gây chuyện với Liễu Tuấn, người tin tức linh thông một chút ở quan trường Ngọc Lan đều biết, Liễu Tuấn muốn lấy công ty điện cơ ra khai đao, khó nói có phải là nhắm người sau lưng Thượng Việt không. Người khác so thể không biết chứ Chu Lệ biết rõ người đó là Lý Huệ.
Lương Lượng coi như đã dâng mình tới cửa rồi.
- Buông ra, buông ra.. Tôi không phạm tội, các người làm cái gì...
Lương Lượng gào khản cả giọng, mặt hắn bí ấn dính lên tường, giọng nói cũng biến đổi, nghe hết sức khó chịu.
Từ Văn Hòa tăng thêm chút sức, cổ họng Lương Lượng chỉ phát ra được những tiếng ú ớ, mặt đỏ bừng bừng, không nói lên lời nữa.
Chu Lệ trầm mặc một lúc rồi khẽ khom người với Liễu Tuấn, không nói một lời đi sang bên cạnh lấy di động ra, giọng nói rất nhỏ không biết nói với ai.
Rất nhanh, phía dưới hiệu ăn vang lên tiếng còi cảnh sát, rồi tiếng bước chân vội vã, một trung niên nam tử vóc dáng khôi ngô đẫn mười mấy cảnh sát tới hiện trưởng.
Người này chính là Bành Khoan.
Bành Khoan nhìn một lượt, lập tức thấy Liễu Tuấn, liền bước nhanh tới, kính lễ, cao giọng nói:
- Báo cáo Liễu bí thư, Bành Khoan có mặt, xin chỉ thị.
Không đợi Bành Khoan ra lệnh, ba bốn cảnh sát đã vây quanh hai người Từ Văn Hòa và Lương Lượng.
- Chào Bành bí thư.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu:
- Kẻ này tên là Lương Lượng, công nhiên uy hiếp nữ phục vụ ở đây, nói muốn sai người cưỡng bức cô ấy. Tôi hoài nghi hắn có câu kết với thế lực lưu manh tàn ác. Hi vọng cục công an các đồng chí lập tức điều tra rõ ràng, không ngồi nhìn thảm án xảy a.
- Vâng thưa Liễu bí thư, kiên quyết chấp hành nhiệm vụ.
Bành Khoan quay người lại, phất tay lên:
- Đưa đi