Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 894: Tôi không đi




Tiểu Vũ sau khi ký hợp đồng chính thức thành diễn viên của công ty Phượng Hoàng, lần đầu tiên tới tổng bộ công ty đặt ở Nam Phương, cô tới đây vì một ngoại cảnh của bộ phim đang đóng cần quay ở Nam Phương.
Lần đầu tới thành phố Nam Phương, thấy cảnh sầm uất xe hơi nối nhau san sát trên đường, Tiểu Vũ hơi hoa mắt, cùng là thành phố cấp phó tỉnh, nhưng mức độ hiện đại hóa của Nam Phương cao hơn của Ngọc Lan rất nhiều. Có điều Tiểu Vũ không phải là chuyên gia kiến thiết thành thị, không hiểu khác biệt sự tinh tế trong đó, mà cô cùng chẳng cần hiểu. Hiện giờ cô chỉ là một người khách vội vã đi qua đây, tòa thành thị phồn hoa này không có nhiều cơ hội cho cô xuất hiện nhiều lắm.
Tiểu Vũ vốn không cần tới tổng bộ công ty, cô cũng không đưa ra yêu cầu này, cho dù trong lòng cô đầy ngưỡng mộ với công ty Phượng Hoàng nghe danh từ lâu này, nhưng bản chất, Tiểu Vũ là cô gái ngoan ngoãn, không đưa ra yêu cầu quá thân phận.
Tới giờ Tiểu Vũ là vai nữ chính bình dị nhất mà mọi người được gặp.
Có lẽ trong tương lai không xa, cùng với việc thăng tiến trong giới nghệ thuật, với ánh hào quang bao phủ, Tiểu Vũ cũng sẽ thay đổi?
Ngày hôm đó Tiểu Vũ theo lệ ăn mặc chỉnh tề, đi ra khỏi phòng, chuẩn bị tới đại sảnh gặp mặt nhân viên trong đoàn làm phim, cùng tới ngoại cảnh. Hiện giờ đoàn làm phim đang quay ở ngoại thành, trú trong một khách sạn nhỏ. Trong mắt người ngoài, người đống phim là ghê gớm lắm, không phải triệu phú thì là là giàu, kỳ thực đó là sự hiểu lầm, ngôi sao điện ảnh chỉ rực rỡ bên ngoài khi xuất hiện trước mặt công chúng, còn khi làm việc cũng rất vất vả, như Tiểu Vũ phải ăn cơm hộp với nhân viên trong đoàn mấy tháng trời, đấy là cô còn là vai nữ số hai.
Hiện giờ Tiểu Vũ là vai nữ chính, đãi ngộ tất nhiên khác người thường, có điều cũng chỉ được ở trong gian phòng riêng đơn giản.
Tới đại sảnh, thành viên trong đoàn đã có một phần đợi trước rồi, thấy Tiểu Vũ tới mọi người đều tươi cười chào hỏi. Trong cuộc sống hàng ngày, Tiểu Vũ ăn mặc rất đơn giản, mộc mạc với chiếc áo phông vàng, mái tóc dài tết một cái đuôi ngựa ở đằng sau, dùng dây nịt buộc lại, không có chút phô trương nào.
Dù như thế vóc người của Tiểu Vẫn uốn lượn hết sức mê người, thêm vào dung mạo xinh đẹp, rất nhiều nhân viên đoàn đều thì thầm với nhau, Tiểu Vũ thậm chí còn có thân hình nhan sắc xuất chúng hơn cả Thư Tâm, lại có chỗ dựa vững chắc, tiền đồ không thể đong đếm.
Còn về đằng sau lưng Tiểu Vũ là thần thánh phương nào thì mọi người đủ kiểu đồn đoán, cũng có người lắm chuyện len lút hỏi Phan đạo diễn, nhưng chỉ nhận được cái mỉm cười.
Chuyện này giám đốc Lâm nghiêm khắc căn dặn Tiểu Phan, tuyệt đối không được tùy tiện tiết lộ tin tức, nếu không đừng trách giám đốc Lâm trở mặt vô tình, đạo diễn Pham đã thấy giám đốc Lâm trở mặt ra sao, không hề muốn nếm thử cái kết quả đó.
Nhưng Phan đạo diễn không biết vì sao Liễu bí thư lại có uy phong lớn như thế, khiến giám đốc Lâm kính phục sát đất, để được một ông chủ gia tài bạc tỉ cam tâm tình nguyện đi theo, thực sự khó hơn cả lên trời.
Tiểu Vũ cười hỏi:
- Phan đạo diễn đâu rồi.
- Chắc sẽ đến ngay thôi.
Một nhân viên đáp.
Không bao lâu sau Phan đạo diện ăn mặc hoa lá xanh đỏ, đeo kính rầm từ trên lầu xuống tươi cười chào hỏi mọi người, tâm tình không tệ.
Đang nói chuyện đột nhiên đoàn người có chút náo động, một chiếc BMW 6000 lặng lẽ đỗ ở trước cửa khách sạn, ánh mắt của mọi người trong đoàn liền thu hút tới, ai cũng nghĩ giám đốc Lâm tới rồi.
Trong công ty Phượng Hoàng chỉ có giám đốc Lâm đi xe đắt tiền như thế.
Phan đạo diễn đi ngay tới, hắn nhận ra đó không phải là xe của giám đốc Lâm, nhưng người ngồi xe như thế tới đây, tuyệt đối đáng được cẩn thận tiếp đãi.
Từ trên xe xuống không ngờ là một cô gái, gương mặt nghiêm nghị, người như có sát khí khiến người ta phải rùng mình. Phan đạo diễn có chút ấn tượng với người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng này, cô từng tới tổng bộ hai lần cùng với giám đốc Lâm, nghe nói là trợ lý riêng của bà chủ phía sau, có cái họ hết sức hợp với ngoại hình, họ Lệ!
***Lệ trong lệ quỷ ấy.
- Xin chào xin chào Lệ tiểu thư.
Phan đạo diễn vội đi tới muốn bắt tay Lệ tiểu thư, thấy ánh mắt cao ngạo của cô, không dám đưa tay ra nữa.
Người tới chính là Lệ Thục Dĩnh, trợ lý riêng của Lương chủ tịch, thân phận chính thức là phó tổng giám đốc công ty Hoa Hưng, mấy năm qua cô cơ bản quay lại bên cạnh Xảo Nhi giúp việc, nên phó giám đốc chỉ là cái danh xuống.
Lệ Thục Dĩnh gật đầu với Phan đạo diễn rồi lên tiếng hỏi:
- Ai là Tiểu Vũ?
- Là tôi.
Không đợi Phan đạo diễn trả lời, Tiểu Vũ đã tiến tới một bước trả lời, cô chưa gặp qua Lệ Thục Dĩnh, nhưng nhìn Phan đạo diễn, biết Lệ Thục Dĩnh có lai lịch lớn.
Lệ Thục Dĩnh nhìn Tiễu Vũ khắp một lượt từ trên xuống dưới, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên chút nụ cười, cô có càm giác không tệ về vẻ thuần khiết đáng yêu của Tiểu Vũ, không có kiểu sành đởi của ngôi sao điện ảnh, nụ cười rất hồn nhiên.
Tiếp theo Lệ Thục Dĩnh không nói gì, lấy di động ra bấm số, rồi giao cho Phan đạo diện.
- Giám đốc Lâm mời ông nghe điện thoại.
Đạo diễn Phan vội nhận lấy, cho dù không đối diện với giám đốc Lâm vẫn theo bản năng lộ ra nụ cười nịnh bợ.
- Xin chào giám đốc, .. Dạ dạ, tôi biết rồi.. Vâng.. Giám đốc cứ yên tâm.
Đạo diễn Phan hai tay cung kính trả điện thoại cho Lệ Thục Dĩnh, quay sang cười với Tiểu Vũ:
- Tiểu Vũ, giám đốc Lâm mời cô tới tổng bộ một chuyến, có chuyện quan trọng muốn tìm cô.
Tiểu Vũ giật mình:
- Giám đốc Lâm muốn tìm tôi?

- Ừm, cô theo Lệ tiểu thư cùng tới tổng bộ công ty.
- Vậy cảnh quay hôm nay phải làm sao?
Tiểu Vũ rất lo, cô biết làm phim chậm một ngày, tổn hao rất lớn.
Phan đạo diễn nói:
- Không sao, coi như cho cả đoàn nghỉ một ngày đi, lâu lắm không được nghỉ rồi.
Tiểu Vũ do dự gật đầu, đi tới bên cạnh Lệ Thục Dĩnh, không dám ngẩng đầu lên nhìn. Thật là lạ, mình tưởng chỉ anh ấy mới có khí thế ấy, tại sao cô gái này cũng làm cho người ta sợ hãi.
Lệ Thục Dĩnh không nói một lời, xoay người lên xe, không đóng cửa, chờ Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ có chút sợ hãi, vì cô không quen Lệ Thục Dĩnh, quay lại nhìn Phan đạo diễn, thấy hắn ra dấu hiệu OK, Tiểu Vũ liền lên xe, chiếc BMW phóng vù đi, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Chiếc xe vừa rời đi, đại sảnh vang lên những tiếng xôn xao.
Dùng BMW đích thân tới đón chưa phải là không thấy, ngôi sao điện ảnh là đối tượng cho các nhân vật "ghê gớm" tranh nhau lấy lòng, có điều cái xe hôm nay quá sang, mà lại phái một cô gái tới đón Tiểu Vũ.
Kỳ thực mọi người đều hiểu sai, muốn gặp Tiểu Vũ không phải là loại nam nhân trong tưởng tượng của bọn họ.
Tiểu Vũ ngồi trong xe, toàn thân thấy thiếu tự nhiên, liếc nhìn Lệ Thục Dĩnh mấy lần, cuối cùng lấy dũng khí hỏi:
- Lệ tiểu thư, có phải giám đốc Lâm muốn gặp tôi không?
- Không.
Lệ Thục Dĩnh trả lời luôn đơn giản như thế.
- Vậy...
Tiểu Vũ có hơi bối rối, cô vốn cho rằng giám đốc Lâm triệu kiến cô, như thế còn được, giám đốc Lâm là bạn của anh ấy, sẽ không gây bất lợi cho mình, nhưng người khác... Có điều Tiểu Vũ vừa rồi nghe Phan đạo diện nói chuyện với giám đốc Lâm, như vậy thì ai muốn gặp cô? Chẳng lẽ là Liễu Tuấn?
Nếu như Liễu Tuấn muốn gặp cô, vậy người lạnh lùng này là ai?
Bằng trực giác Tiểu Vũ đoán ra được, Lệ tiểu thư và Liễu Tuấn không có loại quan hệ kia, vì sao khẳng định như thế thì chính bản thân Tiểu Vũ cũng không được rõ lắm.
Đôi khi nữ nhân làm việc toàn bằng trực giác.
Thấy vẻ khẩn trương của Tiểu Vũ, Lệ Thục Dĩnh giải thích thêm một câu:
- Lương chủ tịch muốn gặp cô.
Lệ Thục Dĩnh vốn không phải người ưa nói nhiều, nhưng cảm quan của cô với Tiểu Vũ không tệ, nên phá lệ nói thêm một câu.
- Lương chủ tịch?
Tiểu Vũ không hiểu, cô chưa bao giờ nghe về người này.
- Đúng! Công ty Phượng Hoàng là sản nghiệp của Lương chủ tịch, giám đốc Lâm chỉ quản lý hộ.
Lệ Thục Dĩnh giới thiệu đơn giản.
Thì ra là do Lương chủ tịch ra lệnh, Lệ Thục dĩnh không biết vì sao Xảo Nhi lại hứng thú với một nữ diễn viên của công ty, nhưng xem ra rất coi trọng Tiểu Vũ.
Trước đó Lệ Thục Dĩnh chưa bao giờ thấy Xảo Nhi gặp một diễn viên nào của công ty Phượng Hoàng.
Tiểu Vũ tức thì choáng váng.
Mặc dù cô không biết mấy về tình hình kiểm soát cổ phần trong công ty, nhưng Lệ Thục Dĩnh nói rất rõ ràng, Lương chủ tịch là chủ của công ty Phượng Hoàng, điều này hoàn toàn nắm ngoài nhận thức của Tiểu Vũ, với cô giám đốc Lâm to lắm rồi, vậy mà chỉ là một người làm công.
Một người làm công như thế, thì "ông chủ" đằng sau sẽ như thế nào.
Tiểu Vũ đột nhiên nói:
- Lệ tiểu thư... Tôi không đi đâu.
Lệ Thục Dĩnh ngạc nhiên:
- Cô không đi? Vì sao?
- Tôi... tôi không gặp nam nhân lạ.
Tiểu Vũ cuống lên, trong đôi mắt to đã có ánh lệ long lanh, nhìn dáng vẻ nếu không phải xe đang đi nhanh, cô có thể đẩy cửa ra ngoài.
- Cô nghĩ kỹ rồi chứ?
Lệ Thục Dĩnh tin mày đã nói rõ thân phận của Lương chủ tịch rồi, vậy mà một diễn viên nho nhoi lại dám kháng cự.
Chẳng lẽ cô ta không biết từ chối đại biểu cho hậu quả gì sao?
- Vâng!
Tiểu Vũ gật đầu kiên quyết.
- Tôi không đi! Bác tài, xin hãy dừng xe

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.