Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 895: Chị em




Vẻ lạnh lùng của Lệ Thục Dĩnh đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ thân thiết, thời nay diễn viên giữ mình như Tiểu Vũ thực sự rất hiếm có, rất nhiều cô gái, vì được thành ngôi sao mà nghĩ trăm phương ngàn kế hiến dâng cơ thể của mình.
- Đừng sợ, Lương chủ tịch là nữ.
Thấy Tiểu Vũ sợ rới run rẩy, Lệ Thục Dĩnh cười giải thích.
- Nữ ư?
Tiểu Vũ như thấy mắt hoa lên.
Cô nằm mơ cũng không ngờ chủ phía sau của công ty lại là nữ.
Lệ Thục Dĩnh nở nụ cười, rồi mau chóng khôi phục vẻ lạnh lùng, mắt nhìn thẳng về phía trước, không nói chuyện với Tiểu Vũ nữa.
Cho dù nghe nói Lương chủ tịch là nữ giới, Tiểu Vũ vẫn không khỏi thấp thỏm trong lòng, nhưng không còn kêu muốn xuống xe nữa, không biết Lương chủ tịch muốn triệu kiến mình rốt cuộc là vì sao?
Tới tổng bộ của công ty, Tiểu Vũ vừa mới xuống xe, bị tòa nhà chọc trời lọt vào mắt, đột nhiên sinh ra tâm tình căng thẳng tột độ, đi theo sau Lệ Thục Dĩnh, hai tay nắm chặt bóp, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhợt nhạt.
Tòa nhà này có ba mươi sáu tầng, toàn bộ do Cty Phượng Hoàng bỏ tiền xây, có tên là tòa nhà Phượng Hoàng.
Văn phòng của Bàn Đại Hải ở tầng thứ ba mươi lăm, tầng ba mươi sáu là một vườn hòa trên không trung, ngẩng đầu lên là bầu trời trong xanh, xung quanh là trăm hoa khoe sắc, cỏ cây xanh mượt, người trong đó cảm thấy tinh thần thanh thản, quên hết mọi chuyện của thế gian.
Tiểu Vũ không ngờ rằng một "pháo đài" bê tông cốt thép như thế mà lại có một chố đào nguyên tiên cảnh, không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Lệ Thục Dĩnh dẫn cô tới một cái cô cực lớn chính giữa vườn hoa, hơi cũi người với một thiếu phụ váy đen cực kỳ xinh đẹp:
- Chủ tịch, Tiểu Vũ tới rồi.
Mỹ nhân này đương nhiên là chủ tịch Xảo nhi rồi.
Xảo Nhi thấy Tiểu Vũ liền thong thả đứng dậy, đưa tay ra, cười nói:
- Chào Tiểu Vũ, chị là Lương Xảo.
Lệ Thục Dĩnh giật mình.
Xảo Nhi bình dị dễ gẫn, nhưng bao năm qua làm chủ tịch tập đoàn lớn, Xảo Nhi hình thành nên khí độ ưu nhã cao quý, bình thường tiếp kiến, không phải quan cao của chính phủ, thì là chủ bự trong thương trường, nếu như tiếp kiến những cán bộ cấp cao của công ty, trừ Hắc Tử, Bàn Đại Hải ra thì không ai xứng được Lương chủ tịch đứng lên đón.
Tiểu Vũ bị sự xinh đẹp cao quý của Lương Xảo làm chấn động, trong lòng tự ti, không ngờ trên thế giới, trừ Nghiêm Phi ra còn có một bông hoa tuyệt sắc như thế.
- Xin chào, Lương chủ tịch...
Tiểu Vũ cố trấn tĩnh, đưa tay ra bắt tay Xảo Nhi, giọng hơi run run.
Lương Xảo cẩn thẩn nhìn Tiểu Vũ một lượt, nụ cười càng thêm nhu hòa, cô gái này có lẽ dung mạo không phải tuyệt đỉnh, nhưng hết sức thuần khiết, có thể nhìn ra là một cô gái vô cùng lương thiện.
- Chủ tịch, tôi thiếu chút nữa không hoàn thành được nhiệm vụ của chủ tịch.
Vợ chồng Lệ Thục Dĩnh đều là khúc gỗ, chỉ có trước mặt Xảo Nhi, Nhạc Nhạc mới cởi mở, như thành một người khác, có nói có cười.
Xảo Nhi cười hỏi:
- Ồ? Gặp phải rắc rối gì sao?
- Tiểu Vũ nói không muốn đến.
Lệ Thục Dĩnh nhìn Tiểu Vũ mỉm cười.
Xảo Nghi không khỏi ngạc nhiên, nhìn Tiểu Vũ hỏi:
- Tiểu Vũ, vì sao thế?
- Tôi.. Tôi...
Tiểu Vũ mặc đỏ như gấc, xấu hổ vì sự "ngu dốt" của mình! Nhìn lại mình đi, đã coi Lương chủ tịch thành loại người nào rồi? Nhưng, nhưng mình không thể không cẩn thận.
Trong lòng Tiểu Vũ, cô sớm là người của Liễu Tuấn rồi, trừ Liễu Tuấn ra, những nam nhân xa lạ khác, cô đều hết sức đề phòng.
Tấm thân thanh bạch này, chỉ giao cho anh ấy thôi!
Lệ Thục Dịch cười giải thích:
- Tiểu Vũ nói không gặp nam nhân lạ.
Xảo Nhi lộ vẻ tán thưởng, mỉm cười nói:
- Ra là thế, rất tốt, Tiểu Vũ, con gái phải biết giữ mình.
- Cám... Cám ơn Lương chủ tịch.
Tiểu Vũ như gặp tri kỷ, cảm thấy khoảng cách giữa mình và vị chủ tịch đẹp như tiên nữ thoáng cái gần hơn rất nhiều.
Xảo Nhi lại ngồi xuống chỉ chiếc ghế bên cạnh nói:
- Nào, Tiểu Vũ, ngồi đi, cứ tự nhiên.
Tiểu Vũ rụt rè ngồi xuống, hai tay đặt chéo trước bụng, vẫn có chút thận trọng, dù sao trước mặt cô là một nhân vật lớn.
- Tiểu Vũ, ăn sáng chưa?
Lương Xảo cổ gắng tạo ra một không khí nói chuyện thoải mái, cô biết thân phận hiện nay của mình, sẽ tạo thành áp lực tấp lý lớn thế nào đối với những người bình thường.
Tiểu Vũ rối rít gật đầu:
- Rồi ạ... Ăn ở khách sạn rồi...
- Đóng phim có vất vả không?
- Dạ...
Tiểu Vũ gật đầu rất tự nhiên, nhưng lập tức ý thức được Lương Xảo là chủ của Cty Phượng Hoàng, nói như thế là không được, khuôn mặt vừa mới khôi phục lại chút tự nhiên, lập tức đỏ bừng.
- Có điều... Có điều tôi rất thích, đạo diễn, và những đồng nghiệp đều rất tốt với tôi.
Tiểu Vũ ấp úng giải thích.
Xảo Nhi cười vỗ tay Tiểu Vũ, nói:
- Tiểu Vũ, đừng căng thẳng, em cứ coi chị như chị của em là được rồi, nói gì cũng được.
- Chủ tịch...
Tiểu Vũ vô cùng cảm động, thật không ngờ một nhân vật truyền kỳ như vậy, không những trẻ trung xinh đẹp lại còn bình dị thân cận, trong lòng cô nổi lên một cảm giác tin tưởng.
Lúc này Lệ Thục Dĩnh mang một cốc sữa xuống đặt trước mặt Tiểu Vũ.
- Cám ơn Lệ tiểu thư.
Xảo Nhi cười nói:
- Tiểu Vũ, đây là sữa bò nấu đu đủ, đẹp da lại làm ngực nở.
Tiểu Vũ liếc nhìn vóc người đầy đặn của Xảo Nhi, lại nhìn ngực mình, cười thẹn thùng.
Lương Xảo ngày càng thấy Tiểu Vũ đáng yêu, nói:
- Tiểu Vũ, kể chuyện trong nhà của em đi.
Tiểu Vũ giật mình, không biết vì sao Lương chủ tịch lại đối tốt với mình như thế, hỏi tới chuyện nhà không phải là sự quan tâm bình thường, bạn bè cũng chỉ hỏi thăm đơn giản sức khỏe cha mẹ, huống chi thân phận của mình và Lương chủ tịch chênh lệch như thế, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, ngay cả người quen còn chưa đáng, nói gì tới bạn bè.
Có điều thái độ của Xảo Nhi khiến người ta sinh cảm giác thân cận, Tiểu Vu ngây thơ liền kể về chuyện nhà của mình.
Lớn như vậy rồi mà Tiểu Vũ mới lần đầu xa nhà, trước đó quay phim căng thẳng, chỉ có thời gian gọi điện báo bình an, chẳng có thời gian mà nhớ tới nhà. Lương Xảo nhắc tới đề tài này, làm cô sinh lòng nhớ nhà, đôi mắt to hơi ướt át.
Tiểu Vũ khi nói tới người nhà hiện vẻ ấm áp, cũng làm Xảo Nhi nhớ tới cha mẹ, thầm nghĩ bản chất Tiểu Vũ cũng giống như mình! Hiền lành lương thiện, đầy tình cảm với gia đình.
- Xin lỗi Lương chủ tịch, tôi...
Tiểu Vũ ý thức được mình thất thố, vội vàng lau nước mắt xin lỗi.
- Không sao, đừng khẩn trương.
Lương Xảo lại vỗ tay Tiểu Vũ, nói:
- Kỳ thực chị cũng giống như em, trường kia rất rụt rè ngại ngùng... Tiểu Vũ em có bạn trai chưa.
Tiểu Vũ tức thì đỏ mặt, cúi đầu lí nhí:
- Chưa có.. Ừm, em cũng không biết nói thế nào...
Tiểu Vũ tuy vào nghề không lâu, nhưng cũng biết rất nhiều ngôi sao điện ảnh giữ kín trạng thái hôn nhân và tỉnh cảm của mình, vì thu hút sự chú ý, sợ sau khi lộ ra, làm fan hâm mộ "tức giận", khiến sự ủng hộ giảm xuống, ảnh hưởng tới thu nhập của công ty, Lương chủ tịch là chủ của công ty, không biết có phản đối mình yêu đương không.
Xảo Nhi cười rất thân thiện, cầm cốc sữa đu đủ lên uống.
Tiểu Vũ đột nhiên lấy dũng khí nói:
- Lương chủ tịch, thầm yêu một người có coi là... Có bạn trai không?
Xảo Nhi trong lòng run lên, bên ngoài vẫn cười ôn hòa:
- Thầm yêu như thế nào?
- Ừm, anh ấy có vợ rồi, còn có con.. Tôi.. Tôi biết như vậy là không tốt, nhưng.. Nhưng không thể quên được anh ấy.
Tiểu Vũ luôn vùi thật sâu tình cảm với Liễu Tuấn trong lòng, cho dù là mẹ mình cũng chưa bao giờ nói tới. Kỳ thực tiểu cô nương kìm nén khó chịu vô cùng, nhưng không dám nói với ai, không biết vì sao hôm nay lần đầu gặp Lương Xảo, lại mở rộng nội tâm như vậy.
Có lẽ giống như cảm giác của Lương Xảo, hai người bản chất giống nhau, làm Tiểu Vũ bất giác sinh tín nhiệm, đem tình yêu say đắm của mình với Liễu Tuấn thổ lộ hết ra.
Đương nhiên, Tiểu Vũ rất cẩn thận, không nói tên của Liễu Tuấn ra.
Cô biết như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới Liễu Tuấn, người trên quan trường sợ nhất là ảnh hưởng không tốt.
Thấy giọt nước mắt long lanh từ khóe mắt Tiểu Vũ trào ra, Xảo Nhi cũng than thầm trong lòng, hiện giờ Tiểu Vũ bị dày võ cũng y hệt cô năm xưa. Chỉ có điều cô may mắn hơn Tiểu Vũ, đi vào trái tim Liễu Tuấn từ rất sớm, Xảo Nhi tin chắc rằng người Tiểu Tuấn yêu nhất là cô.
Một nam nhân ưu tú như thế, Tiểu Vũ gặp phải là may mắn hay bất hạnh, thật khó nói rõ được.
Xảo Nhi đứng dậy nắm tay Tiểu Vũ nói:
- Tiểu Vũ, em là một cô gái rất lương thiện, chị rất thích em, sau này em gọi chị là chị đi! Trong lòng có gì cũng có thể nói với chị.
- Thật sao? Em có thể gọi chủ tịch là chị ư?
Tiểu Vũ như không tin vào tai mình.
Xảo Nhi gật đầu khẳng định, xoa đầu Tiểu Vũ, cảm khái nói:
- Tiểu Vũ yêu một người không phải là chiếm hữu, mà là hi sinh, em hiểu không?
- Vâng.
Tiểu Vũ chân thành đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.