Từ thủ đô trở về Hà Duyên An biết ngày tháng của mình ở tỉnh A chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay, cho dù đại hội nhân dân phải đầu năm sau mới tiến hành, bà còn mấy tháng nữa, nhưng ý vị chờ giao ban đã quá rõ rồi.
Không phải nói chức vụ phó bộ trường thường vụ trung tổ bộ không đủ hấp dẫn bà, tính toán cẩn thận ra thì chức vụ đó trên tỉnh trưởng, từ đó gửi ra ngoài, toàn là bí thư tỉnh ủy cả, không ai làm tỉnh trưởng. Từ đó tiến tới làm lãnh đạo đản và quốc gia cũng không phải không có tiền lệ.
Song Liễu Tuấn biết tâm tình Hà Duyên An không vui.
Bà làm tỉnh trưởng hơn bốn năm, kiến thiết kinh tế không được như ý muốn, đừng thấy Hà Duyên An chỉ là một nữ đồng chí, tâm thái không kém một đấng mày râu, hao phí bao nhiêu tinh lực thành tích đó không đủ làm cho bà thỏa mãn, nếu như để cho bà chọn, đương nhiên là ở lại làm bí thư tỉnh ủy, quyết tâm đem kinh tế đi lên, thế mới sững với câu "làm quan một kỳ, tạo phúc một phương."
Tất nhiên điều này là không thể được, bổ nhiệm cán bộ cao tầng tuyệt không phải tuân theo ý muốn cá nhân.
Liễu Tuấn ngồi đối diện với Hà Duyên An, có lòng muốn an ủi bà mấy câu, nhưng không biết phải mở lời như thế nào. Trong lần đại hội này, Nghiêm Liễu hệ lẫn Hà Vũ hệ đều thu hoạch phong phú, Hà Trường Chinh làm phó chủ tịch quân ủy, chủ trì công tác thường ngày trong quân đội, trở thành người lèo lại quân đội thực sự, có nghĩa đấu tranh quân đội cơ bản đã kết thúc, Hà Vũ hệ giành toàn thắng lập nên địa vị cây trường sinh trong quân. Ngoài ra Hà Đông Tiến, Vũ Hoàng Hà cũng có thu hoạch rất lớn.
Nghiêm Liễu hệ càng dành toàn thắng, cả hai cùng tiến lên thành ủy viên cục chính trị bước vào hàng ngũ lãnh đạo đảng và quốc gia. Bất kể đối với trong nước hay ngoài nước đều là một tin tức trọng đại. Các Thành Viên khác trong Nghiêm Liễu hệ cũng đều có thu hoạch, Quách Kỳ Lương trúng tuyển làm ủy viên TW, Đường Hải Thiên trúng cử ủy viên TW dự bị. Nghiêm Ngọc Thành vì đảm nhận chức vụ trong đảng, sau đại hội thứ mười lăm, mau chóng lên thủ đô nhậm chức, cho dù vẫn do ông kiêm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy, nhưg thực chất đã ủy thác cho Trương Quang Minh chủ trị công việc, còn Trương Quan Minh trở thành bí thư tỉnh ủy một tỉnh phương bắc đã thành định cục, chỉ đợi tân bí thư tỉnh ủy tới nhậm chức, Trương Quang Minh sẽ rời đi.
Chức vụ tỉnh trưởng có Quách Kỳ Lương tiếp nhận, Đường Hải Thiên làm phó tỉnh trưởng Thường Vụ. Dung Bách Xuyên điều lên bộ tuyên truyền TW, thay thế chức vụ Chu tiên sinh để lại, điều chỉnh thành cấp phó bộ, Điền Văn Minh lên làm bí thư thành ủy Bảo Châu.
Lương Quốc Cường là nhân tuyển nóng của lần tiến bộ này, ai cũng nghĩ rằng ông sẽ lên thường ủy tỉnh ủy thành phó bí thư kiêm bí thư chính pháp ủy để tiếp tục duy trì ưu thế của Nghiêm Liễu hệ. Có điều Liễu Tuấn biết, ông sẽ lên thủ đô, Nghiêm Ngọc Thành đã quyết định điều ông đảm nhận chức phó bộ trưởng bộ công an.
Hệ thống bảo an và công an, vì nguyên nhân lịch sử và hiện thức, trong đó bè phái chằng chịt, Nghiêm Ngọc Thành nắm giữ cơ quan chính pháp ắt phải sào bài lại, Lương Quốc Cường đang tuổi sưng sức, về mặt công tác đầy mạnh mẽ, lại thiết diện vô tư, đảm nhận chức vụ này là vô cùng thích hợp.
Giang Hữu Tín thì tới làm thị trưởng Hãn Hồ.
Giang Hữu Tín kinh nghiệm phong phủ, công tác đảng ủy và chính phủ đều sở trưởng, tác phong công tác ảnh hưởng bởi cha vợ, thực tế cần cù, làm thị trưởng bất kể kinh nghiêm hay năng lực đều vẹn toàn.
Nghiêm Minh lần này cũng tiến một bước, tiến vào thường ủy thành phố Đại Ninh, bí thư khu ủy khu Thương Hồ.
Thành phố Bảo Châu, Hãn Hồ đều là đại bản doanh của Nghiêm Liễu, Đại Ninh sau khi Đào Nghĩa Âu điều đi, cũng có xu thể phát triển thành "pháo đài kiên cố", Nghiêm Minh qua đó rèn luyện, cũng sẽ tiếp nhận một ít khiêu chiến mới, không thể nuôi trong nhà kính mãi được.
Tất cả những điều này, đều mang ý nghĩa rằng Nghiêm Liễu hệ đang phát triển thành một cây đại thụ chọc trời.
Lúc này Liễu Tuấn nói những lời an ủi vô nghĩa, khó trách khỏi kích thích Hà Duyên An.
- Dì Hà, cháu có một kiến nghị.
Liễu Tuấn quan sát sắc mặt Hà Duyên An rồi mới nói.
Hôm nay không phải là y được triệu tập mà chủ động tới, y biết lúc này Hà Duyên An có thể cần kiếm người nói chuyện, Liêu bí thư chắc chắn là nhân tuyển tốt nhẫn, nhìn khắm toàn tỉnh cũng chỉ có y mới có thể nói chuyện không kiêng kỵ gì với bà.
Hà Duyên An cười:
- Muốn nói gì thì nói đi, đừng có nhìn đi nhìn lại nữa, dì Hà của cậu chưa yếu đuối như vậy.
Liễu bí thư hiếm khi đó mặt lên, giơ ngón cái nói:
- Cao! Thủ trưởng đúng là thủ trưởng, theo cháu dì nên bỏ chút thời gian đi dọc nam bắc một vòng, thị sát công trình phòng lũ, đây là một đại sự.
Trong kí ức của Liễu Tuấn, năm sau xảy ra một trận lũ trăm năm có một lần, khi đại hồng thủy bùng phát, phía nam tỉnh tuyến đê phòng lũ số một tình hình cực kỳ nghiêm trọng, còn phí bắc thì gần hoài hà, nhiệm vụ kháng lũ cũng chẳng nhẹ nhàng.
Trên lích sử đó, vì bảo vệ những thành thị lớn ở hạ du như Kinh Hoa, mấy huyện liền đều bị biến thành nơi điều tiết lũ.
Đứng ở góc độ toàn cục mà xét, đó là một lựa chọn chính xác, cũng là một lựa chọn bất đắc dĩ. Liễu Tuấn hết sức lo lắng cho quần chúng bị liệt vào khu điều tiết lũ, đối với họ, đó chẳng phải tin tốt lành gì, phải trơ mắt nhìn nước lũ kéo tới nuốt chừng nhà cửa của mình, phải đợi tới khi nước lũ rút hết mới quay về làm lại tự đầu.
Chuyện như vậy không phải trăm năm có một lần, mà năm nào cũng phải chuẩn bị, trở thành sự đả kích lớn đối với quần chúng, nhà cửa mới xây lên, còn chưa ở được hai ba tháng lại phải sắp rời đi, mặc dù quốc gia có bồi thường, nhưng sự đả kích về tâm lý quá nặng nề.
Liễu Tuấn cho rằng là quan phụ mẫu chấp chính một phương, phải tận lức tránh cho loại tình huống này xảy ra, biện pháp khả thi duy nhất là xây dựng đê phòng lũ thật vững chắc, để quần chúng có lòng tin. Nhưng vấn đề này liên quan quá rộng lớn, Liễu Tuấn hiện giờ không thể đủ tầm vóc để giải quyết vấn để.
Chỉ đành tận lực giải trong phạm vi bản thân có thể ảnh hưởng tới.
Hà Duyên An sắp điều đi, nhưng không thể xem nhẹ việc này, khi Liễu Tấn Tài làm tỉnh trưởng, Liễu Tuấn không ngừng nhắc nhở cha mình phải đặt công tác phòng lũ lên vị trí hàng đầu.
Hà Duyên An nói:
- Căn cứ vào tình huống báo cáo lên trên của các thành phố, vấn đề không lớn.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Tình huống báo cáo lên trên của các thành phố?
Hà Duyên an trợn mắt, giả vờ nổi giận:
- Sao nào, cậu đang phê bình tôi quan liêu hả?
Lăng Nhã đang chỉnh đốn văn kiện ở một bên hé miệng cười, người này càng ngày càng ngang ngược rồi, công khai "chỉ trích" tỉnh trưởng quan liêu, gan đúng là không tầm thường.
Hà Duyên An sắp về kinh, Lăng Nhã cũng biết, đang thầm ủ rũ trong lòng, chẳng phải vì lo cho công việc của mình, cô chẳng nhiệt tình lắm với việc tiến bộ trên quan trường, tuổi như thế đã tới chính xử là đủ để nuôi sống bản thân rồi, chẳng mang dã tâm gì thì cuộc sống rất dễ chịu, cô buồn là không biết nên theo Hà Duyên An về kinh hay tiếp tục ở lại tỉnh.
Hà Duyên An về kinh, nếu đi theo thì sau này cùng Liễu Tuấn mỗi người một phương, đi ngược lại mục đích ban đầu, không phải điều cô mong muốn. Song nếu ở lại, Lăng Nhã không biết phải an bài bản thân ra sao?
Người này cũng không biết y rốt cuộc nghĩ cái gì, thái độ với mình rất "không tốt".
Xem ra phải có chút hành động rồi.
Vừa nghĩ tới đây Lăng Nhã không khỏi đỏ bừng mặt.
Nghĩ cái gì thế?
Đây là văn phòng tỉnh trưởng cơ mà.
Liễu Tuấn cười cười, rồi lập tức trở nên nghiêm túc, nói:
- Dì Hà, không phải là cháu không tin tình huống các nơi báo lên, nhưng chuyện hệ trọng, không thể không cẩn thận. Những công trình phòng lũ này, thực sự mà nói không gian lợi ích qua lớn, khó đảm bảo không có ai nảy suy nghĩ lệch lạc. Cháu cho rằng dì nên đi xem xem, còn nên mang cả chuyên gia theo, điều tra có kỹ, cái này mà xảy ra chuyện là chuyện rất lớn.
Hà Duyên An bất giác bị thái độ của y cảm nhiễm, cau mày lại gật đầu.
Kiến thiết kinh tế đã không được như ý rồi, giả sử ở phương diện phòng lũ cũng có sơ sẩy gì, sợ rằng khi bình điều đi cũng phải hộ thẹn với hương thân phụ lão.
- Được, tôi tiếp thụ kiến nghị này của cậu, mấy ngày nữa tôi sẽ lên đường xem xét.
Liễu Tuấn nở nụ cười vui mừng.
- Liễu Tuấn, công tác sau này có tính toán gì không?
Hà Duyên An đột nhiên hỏi.
Điều này ý tứ rõ ràng rồi, hiện giờ bí thư tỉnh ủy lẫn tỉnh trưởng trưởng đều sắp đổi người, tiểu tử cậu có muốn ở tỉnh A nữa không?
Liễu Tuấn đáp:
- Cám ơn dì Hà quan tâm, cháu sẽ an tâm làm tốt công việc trong bổn phận của mình