Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 937: Tình huống xấu nhất đã xảy ra




Liễu Tuấn thực sự rất thả lỏng, không ngờ Lăng Nhã xoa bóp giỏi như vậy.
Hai người không một mảnh vải nằm trong bồn tắm, nước ấm khẽ sóng sánh xung quanh cơ thể, cảm giác so với sông hơi còn dễ chịu hơn, đương nhiên là vì vừa mới xông hơi xong, toàn thân mỗi một lỗ chân lông đều nở ra lại ngâm trong nước ấm , thật làm cho người ta hết sức khoan khoái.
Cơ thể Liễu Tuấn rất rắn chắc, không phải là loại cơ bắp hòan mỹ như các vận động viên, nhưng nhìn tràn ngập sức bùng nổ, cảm giác như toàn thân lúc nào cũng đầy tinh lực chảy khắp từng thớ thịt.
Vóc dáng của Lăng Nhã cũng hết sức tuyệt mỹ, những đường nét nhu hòa, mặc dù mông và ngực cô đều rất đầy đặn, nhưng đường cong lượn rất đúng chỗ, không sệ cũng không nhọn, nép mình trong lòng Liễu Tuấn như con cá bạc, dưới ánh đèn mông lung làm người ta nhìn hoa mắt.
Lăng Nhã nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay cho Liễu Tuấn, cười xinh như hoa.
- Thoải mái không?
Lăng Nhã nhỏ giọng hỏi, nghe có chút ỏn ẻn.
- Thỏai mái.
Liễu Tuất gật đầu, lấy làm lạ hỏi:
- Em học đâu ra thế?
Hình như Lăng Nhã đâu có lý do học xoa bóp.
Lăng Nhã nhoẻn miện cười:
- Nếu như nói chuyên môn học vì anh thì anh có tin không?
- Không tin.
Liễu Tuấn lập tức lắc đầu.
Cánh môi dầy gợi cảm cong lên, Lăng Nhã lẩm bẩm:
- Sao mà không tin ...
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Dì Lô bị viêm khớp, em rảnh rối xoa bóp cho dì? Chỉ là vừa khéo dùng lên người anh thôi!
Lăng Nhã tròn mắt ngạc nhiên:
- Làm sao mà anh biết.
Liễu Tuấn cười ha hả:
- Vừa mới nhớ ra thôi, trước kia em nấu cháo điện thoại với anh có nhắc tới...
Nhớ tới thời cứ một tiếng hai tiếng lại gọi điện thoại cho Liễu Tuấn, mặt Lăng Nhã đỏ bừng bừng, miệng cười thẹn thùng, khi đó mình mình khao khát một ngày cùng nam nhân này ở cùng bên nhau, hiện giờ mộng đẹp cuối cùng đã thành sự thực rồi.
- Em nghe Tiểu Vương nói, Thai tỉnh trưởng rất quan tâm tới vấn đề của Cty điện cơ.
Trong mắt Liễu Tuấn chỉ thấy bầu vú đầy đặn rung rinh trong nước theo từng nhịp xoa bóp của cô, tạo nên từng làn sóng nhó, làm y có chút thất thần, không nghe thấy Lăng Nhã nói cái gì.
Thấy ánh mắt Liễu Tuấn khác thường, Lăng Nhã thuận theo ánh mắt y nhìn lên ngực mình, bất giác đỏ mặt, đưa tay ra bẹo lên hông y, giận dỗi:
- Đang nói chuyện với anh đó.
Liễu Tuấn cười phá lên, đưa tay khẽ mân mê núm vú hơn săn lại nhô lên, miệng thì thầm:
- Em xoa bóp cho anh lâu như vậy rồi, đến anh xoa bóp cho em.
Lăng Nhã phì cười, toàn thân rung rinh như cánh hoa, thân thể Lăng Nhã mẫn cảm như cô gái nhỏ vậy, vừa bị Liễu Tuấn chạm vào chỗ nhạy cảm, toàn thân có chút ngứa ngáy bủn rủn.
- Đừng làm... trong nước.. sẽ bị bệnh đấy...
Liễu Tuấn cười:
- Thi thoảng một lần, chắc không sao...
- Đừng...
Lăng Nhã miệng thì nói đừng, nhưng đã ôm lấy đầu Liễu Tuân, nằm xuống hôn y, chiếc lưỡi nhỏ nghịch ngợm tiến vào miệng Liễu Tuấn, hư hỏng quấy phá lung tung, y hệt hai cái tay của Liễu Tuấn.
Khi Liễu Tuấn sắp sửa vung thương tiến công thì Lăng Nhã thở dốc, thỏ thẻ nói:
- Nói trước nhé... Đêm nay tối đa ba lần... Không thể nhi hơn, ngày mai còn phải đi làm.
- Hi hi, cái đó phải xem bản lĩnh của em thôi, ba lần mà hạ gục anh là được.
Liễu Tuấn cười hăng hắc, cười khiến Lăng Nhã lòng run sợ, sau đó "á" một tiếng, miệng há hốc, cả người như bị xuyên qua .
... ....
Chuyện phát triển theo chiều hướng xấu nhất trong suy tính của Liễu Tuấn.
Làn sóng mà "người lương tri" khơi lên vùn vụt lan đi, những công nhân nghỉ việc của các công ty tiến hành cải tạo cổ phần lũ lượt tụ tập lại với nhau tìm người phụ trách nhà máy, xí nghiệp đòi "đàm phán", người muốn trả dứt điểm bồi thường, người muốn quay lại làm việc. Cùng lúc đó có một số không phải vì vấn đề cải cách cũng bị lôi cả vào, ví dụ như một số công nhân cho rằng tiền lương của mình ít một chút nhân cơ hội đoàn đội công nhân nghỉ việc tới "đàm phán" , cũng chen vào yêu cầu cấp trên giải quyết.
Trong thời gian ngắn, cục diện trở nên hết sức nghiêm trọng, nhân viên hai văn phòng tới tấp báo cáo khẩn với Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn chủ động yêu cầu mở cuộc họp văn phòng bí thư, cùng thương lượng biện pháp ứng phó, vấn đề này nếu như không giải quyết cấp tốc, rất có khả năng sẽ tiếp tục diễn biến xấu, ảnh hưởng tới vấn đề ổn định xã hội, cả thành ủy Ngọc Lan sẽ vì nó mà phải chịu trách nhiệm.
Thời kỳ mẫn cảm, không phải chỉ Liễu Tuần cần "đoàn kết ổn định", Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành, Thái Tiên Phong đều nhưu thế cả, người duy nhất có thể đặt mình bên ngoài là Điền Hoằng Chính, có điều cô là người chính trực, những vấn đề nguyên tắc rất rõ ràng, không thể đặt mình ngoài cuộc.
Trong cuộc họp ai nấy đều mặt mày nghiêm trọng.
Liễu Tuấn giới thiệu sơ qua tình huống đang phải đối diện.
Thái Tiên Phong nhướng mày lên, nói:
- Nói như thế mấu chốt là giải quyết được tất cả những khoản bồi thường.
Liễu Tuấn gật đầu.
Hiện giờ chủ lực "gây chuyện", chính là đám công nhân nghỉ việc, cơ bản bọn họ đã không còn quan hệ với đơn vị công tác, một khi chấp nhận tiền bồi thường là ai đi đường nấy, không còn "tình nghĩa" gì nữa, nhưng hiện gi thấy công nhân Cty Điện Cơ gây chuyện, lập tức kiếm được tiền, thể là ai nấy "phấn chấn xông lên".
Không phải chỉ là làm náo loạn sao? Ai mà chả biết.
Trước kia Liễu Tuấn gửi tiền cho Cty điện cơ giải quyết tiền bồi thường là đã dự liệu được tình hình này rồi, nhưng khi ấy tình thể bắt buộc, lửa chảy ngang mày rồi, không tính xa được nữa.
Đinh Thái Điền ánh mắt đổ dồn về Thôi Phúc Thành.
Hắn là thị trưởng, hắn giữ túi tiền.
Thôi Phúc Thành mày nhăn tít lại, rất khó xử, không phải là hắn không giúp Liễu Tuấn, mà thực sự là không lấy ra được món tiền lớn như thế! Gần 300 triệu, trong thời gian ngắn "cướp" đâu ra? Gần cuối năm rồi, chỗ phải tiêu tiền rất nhiều, cho dù Thôi Phúc Thành có chặn tiền nnơi khác lại thì giờ cũng chẳng còn tiền.
- Số tiền mà cục tài chính lập tức có thể dùng chỉ còn chưa tới 10 triệu.
Thôi Phúc Thành tay gõ lên mặt bàn, lo âu hiện hết ra ngoài.
Mọi người đều cau mày, 10 triêu và 300 triệu, chênh lệch quá lớn.
- Không thể vay ngân hàng được sao?
Người hỏi là Điền Hoằng Chính, cô chưa bao giờ công tác ở bên phía chính phủ, cho nên việc liên quan tới tiền không hiểu cho lắm.
Thôi Phúc Thành cười méo xẹo:
- Sắp hết năm tất cả ngân hàng đều đang thu hồi khoản vay, hơn nữa hiện giờ siết chặt ngân sách, khó vay lắm.
Điền Hoằng Chính gật đầu đầu, không nói nữa.
Thái Tiên Phong đột nhiên reo lên:
- Liễu bí thư, khu Trường Hà nhiều tiền lắm mà.
Liễu Tuấn mỉm cười, khu Trường Hà đúng là có tiền, trên sổ sách còn có ít nhất hơn một trăm triệu, có điều số tiền này Liễu Tuấn và Sài Thiệu Cơ muốn dùng để kiến thiết nhà ở, xây dựng mấy khu nhà ở phù hợp kinh tế ở hai bên đường Trường Hà, chẳng những mang lại phúc lợi cho người dân, mà con mở rộng diện tích thành thị. Hiện giờ bất đắc dĩ dùng để chi trả hạng mục thành phố cần một lý do hợp lý.
Mạnh phu tử nói: Sự cấp tòng quyền.
Nhưng "tòng quyền" cũng phải suy nghĩ tới hậu quả.
Thôi Phúc Thành nói:
- Liễu bí thư, thành phố vay của khu Trường Hà thì sao? Năm sau trong khoản lợi thuế của, thành phố sẽ giảm đi.
Kỳ thực chuyện này Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành đã thương lượng xong rồi, có điều thế nào cũng phải thông qua thảo luận tập thể, hình thành quyết định tổ chức mới dễ thực thi. Nếu không sẽ mang thanh danh kéo bè kết cánh cánh và ngang ngược độc đoán.
Liễu Tuấn trầm ngâm:
- Hiện giờ tình huống khẩn cấp cũng chỉ đành như thế, tiền kiến thiết nhà ở chi khu Trường Hà đành hoãn lại. Thị trưởng, khu có thể trích ra 100 triệu, thêm vào 10 triệu của thành phố vẫn thiếu nhiều lắm.
- Số còn lại tôi sẽ nghĩ cách.
Thôi Phúc Thành nhìn sang Đinh Ngọc Chu:
- Bí thư có ý kiến gì không?
Đinh Ngọc Chu chậm rãi nói:
- Chuyện tài chính thì bên chính phụ tự quyết, nhưng nhìn tình hình hiện giờ chỉ riêng trả khoản bồi thương, vẫn đề chưa giải quyết được hoàn toàn.
Đinh Ngọc Chu tỏ thái độ như thế là tiến bộ rõ ràng rồi, trước kia trong đầu ông ta không có khái niệm phân chia đảng chính phủ gì cả, cứ chuyện ông ta thấy cần là sẽ thọc vào.
Trong suy nghĩ của Đinh Ngọc Chu, quyền uy của người đứng đầu chính là thể hiện ở phương diện này.
Thôi Phúc Thành nói:
- Trước tiên giải quyết vấn đề lớn này, các vấn đề khác giải quyết từng cái một.
"Đánh tan" chủ lực là đội ngũ đám phán của công nhân nghỉ việc, vấn đề còn lại sẽ dễ giải quyết hơn một chút.
Liễu Tuấn lên tiếng:
- Vấn đề chủ yếu là đối thoại với công nhân phải dựa vào người phụ trách các nhà máy xí nghiệp. Tôi thấy nên tăng cho bọn họ chút áp lực, định ra chỉ tiêu cứng rắn.
Điền Hoằng Chính lập tức ủng hộ:
- Tôi tán thành ý kiến của Liễu bí thư, phải có chỉ tiêu, không thể chuyện gì cũng do thành ủy giải quyết.
Đinh Ngọc Chu nhìn Liễu Tuấn, lạnh nhạt nói:
- Công tác này do đồng chí quản lý, hãy đưa ra phương án để chúng ta thảo luận, nếu như có thể thực thi, sẽ đưa lên thành ủy thảo luận rồi ban bố chấp hành.
- Vâng.
Liễu Tuấn không nói thừa, mở sổ đưa ra phương án của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.