Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 961: Món nhậu Uông Quốc Chiêu




Sau đại hội nhân dân của thành phố Ngọc Lan, Uông Quốc Chiêu thuận lợi trúng tuyển làm thị trưởng, Lý Huệ vẫn là phó thị trưởng thường vụ, đám Chung Vĩnh Minh trở xuống đều trúng tuyển phó thị trưởng.
Nhưng Uông Quốc Chiêu không vui, vì tỉ lệ phiếu của hắn không cao lắm, chỉ hơn 70 %, nếu ở các quốc gia chế độ tuyển cử, thì chừng đó có thể nói là ưu thế áp đảo, giành phần thắng hoàn toàn, nhưng ở trong nước thì khác.
Tuyển cử có hạn ngạch phân phối cả rồi.
Ví dụ như khi Uông Quốc Chiêu khi trúng tuyển ở Ngô Tây có số phiếu trên 95%.
70% này lầ một đòn dằn mặt của Đinh Ngọc Chu.
Đinh Ngọc Chu không đi ngược lại nguyên tắc tổ chức, ở trong thể chế "cấp dưới phục tùng cấp trên" là điều quan trọng nhất, an bài nhân sự quan trọng, đảng ủy phải đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ 100%, nếu không bí thư đảng ủy nhất định bị truy cứu trách nhiệm.
Có điều dưới tiền đề đảm bảo Uông Quốc Chiêu trúng tuyển, còn tỉ lệ bao nhiêu có thể giở trò, theo quy định pháp luật, quá 50% số phiếu là thuận lợi trung cử rồi, nhưng toàn quốc rất ít khi tỉ lệ thấp như thế, thường là trên 90%, ít hơn thì thị trưởng còn thể diện gì nữa.
Đinh Ngọc Chu muốn cho hắn biết, Ngọc Lan vẫn nằm trong tay tôi! Tôi muốn cậu có số phiếu thấp một chút cũng được, thậm chí chọc giận tôi rồi, tôi cho cậu không trúng tuyển cũng được.
Mấy năm trước đã xảy ra ví dụ này, từng có phó tỉnh trưởng thậm chí cả tỉnh trưởng trong đại hội nhân dân đã bị thất tuyển, khiến cho cao tầng chấn động, thế là một cuộc tranh đấu quyết liệt diễn ra.
Đinh Ngọc Chu kiêm nhiệm chủ nhiệm hội đồng nhân dân, muốn kiểm soát số phiếu của Uông Quốc Chiêu không khó.
Trong biệt thự thường ủy tỉnh, Quốc Quốc Chiêu và Trình An Phong ngồi đối diện, vừa thưởng thức trà búp Minh Tiền của năn nay, vừa nói chuyện.
- Quốc Chiêu, con vẫn không vui vì chuyện 70% số phiếu kia à?
Trì An Phong chậm rãi thưởng thức trà thơm, hỏi rất tùy ý, ông ta hết sức hài lòng Uông Quốc Chiêu, thậm chí cảm thấy thành quả lớn nhất trong sĩ đồ của mình là đề bạt hắn. Sự thực chứng minh, Uông Quốc Chiêu đúng là kỳ tài chốn quan trường, tựa hồ được sinh ra để lăn lộn trong thế chế này, tầm nhìn sắc sảo, chuyện gì cũng chỉ thoáng qua biểu hiện là thấy được bản chất.
Bản lĩnh này ngay cả Trì An Phong cũng tự than không bằng.
Kỳ tài kiệt xuất thường thường do trời sinh.
Từ sau khi từ vị trí thư ký của Trì An Phong đưa ra ngoài, Uông Quốc Chiếu đã bồi dưỡng lên khí thế "Thái Sơn sụp xuống trước mặt cũng không đổi sắc", gần như lúc nào cũng ung dung, chuyện lớn đến đâu cũng không để lộ ra mặt. Chỉ ở trước mặt Trì An Phong, hắn thi thoảng mời biểu hiện chút vẻ của người bình thường, có thể thấy chút biến đổi tâm tình trên khuôn mặt hắn.
Trì An Phong đôi khi còn nghĩ, cái ngoại lệ đó chỉ sợ do Uông Quốc Chiêu cố ý giả vờ ra thế cho ông ta vui lòng thôi, ý là bất kể Uông Quốc Chiêu có thành đạt ra sao, trước mặt người luôn là bề dưới.
Sở dĩ ông ta nghĩ thế vì ông ta quá hiểu Uông Quốc Chiêu.
Người này quá "tĩnh".
Hiện giờ thấy Uông Quốc Chiêu có chút lo âu, Trì An Phong ngạc nhiên, đây là chuyện lớn rồi! Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có chuyện số phiếu bầu kia thôi.
- Vâng ạ!
Uông Quốc Chiêu chậm rãi gật đầu.
Trước mặt cha vợ, hắn không cố ý che dấu tỉnh cảm của mình, Trì An Phong đoán có lý nhất định, hắn mở rộng lòng trước mặt ông ta có một phần nguyên nhân là để ông ta vui, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, một người trầm tĩnh đến đâu chăng nữa, vẫn là người bình thường, có nhu cầu tâm sự với người khác. Uông Quốc Chiêu lòng đầy cảm kích Trì An Phong, cho dù hắn là nhân tài kiệt xuất chăng nữa, nhưng nếu không có Trì An Phong tán thưởng và vun đắp, thì lấy đâu ra thành quả hôm nay.
Hơn nữa Trì An Phong lão luyện quan trưởng, thấu tường thế sự, là tham mưu tốt nhất cho hắn.
Đôi khi cần có người ngoài chỉ điểm cho.
Thấy con rể thừa nhận, trong lòng Trì An Phong lần nữa bùng lên sự bất mãn, đương nhiên đó là nhằm vào Đinh Ngọc Chu.
- Đinh Ngọc Chu quá nhỏ mọn, trước kia đúng là đánh giá cao ông ta.
Sau sự kiện Trì Cổ, giao tình bao năm của Trì - Đinh đã trôi theo dòng nước, trên quan trường ngươi gian ta trá, Đinh Ngọc Chu kết liễu tiền đồ của con cưng Trì An Phong thì nằm ngoài giới hạn có thể chấp nhận, đó là mối thù không thể hòa giải. Hiện giờ Đinh Ngọc Chu lại dùng thủ đoạn "trẻ con" lên đầu con rể, sao bảo Trì An Phong không phẫn nộ cho được.
Trong lòng Trì An Phong coi thường Đinh Ngọc Chu.
Có cẩn thế không? Ai chả biết ông là đại ca của Ngọc Lan? Tới tầng cấp này còn lấy thủ đoạn trẻ con ra, nói một câu "đồ trẻ con" là còn khách khí lắm rồi.
Nhưng Trì An Phong cũng hơi chút nghi hoặc, trí tệ chính trị của Đinh Ngọc Chu sao lại trở nên thấp như thế?
Chả lẽ hai năm qua bị Liễu Tuấn đả kích liên tục, đâm ra não có vấn đề rồi?
Không ngờ Uông Quốc Chiêu khẽ lắc đầu, càng thêm vẻ ưu lo, hiển nhiên là không đồng ý với cha vợ.
Trì An Phong cầm chén trà lên, đợi hắn giải thích.
- Ba, con luôn cảm thấy vấn đề trong chuyện này không đơn giản.
- Vấn đề gì?
Trước mặt Uông Quốc Chiêu, Trì An Phong ngày càng lười động não, vì Uông Quôc Chiêu đã "con hơn cha rồi", chỉ vào thời khắc quan trọng, Trì An Phong mới nhắc nhở Uông Quốc Chiêu, dù sao ông ta vẫn hơn hắn hai mấy năm kinh nghiệm quan trường.
Uông Quốc Chiêu trầm ngâm:
- Ba chắc còn chưa rõ lắm, Ngọc Lan và các khu huyện xung quanh hiện giờ không còn là thiên hạ của một mình Đinh Ngọc Chu nữa rồi.
- Sao?
Trì An Phong nhướng mày lên, ngạc nhiên vô cùng, chung quy ông ta đã lui về bao năm không quá quan tâm tới xu thế Ngọc Lan nữa, Đinh Ngọc Chu va chạm với Thôi - Liễu thì có biết, nhưng chi tiết hơn thì ông ta không hứng thú.
Nói như thế chẳng những Đinh Ngọc Chu mất đi uy quyền nhất ngôn cửu định trong thành ủy, mà ở các khu huyện cũng không thể thống nhất sơn hà nữa.
- Hai năm qua ban bệ khu huyện Ngọc Lan có điều chỉnh lớn, Đinh Ngọc Chu đã nhượng bộ rất nhiều, người đứng đầu một số khu huyện thuộc phe Thôi - Liễu, cụ thể thì còn không biết, nhưng Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn nắm giữ tiếng nói ở một số khu huyện là chắc chắn.
Khi Cù Hạo Cẩm nói rõ hắn sẽ làm thị trưởng Ngọc Lan, Uông Quốc Chiêu bắt tay vào tìm hiểu cở cấu chính trị của Ngọc Lan, đặc biệt là về Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn, càng đi sâu tìm hiểu hắn càng cả kinh.
Thế cục ở Ngọc Lan không ngờ thay đổi lớn đến thế, Thôi - Liễu chẳng những chắn được Đinh Ngọc Chu ở thưởng ủy, còn xen được cả vào khu huyện.
Hiện giờ Thôi Phúc Thành điều đi, tất nhiên do Liễu Tuấn làm chủ rồi.
Với hiểu biết của Uông Quốc Chiêu về Thôi Phúc Thành, thậm chí hắn còn hoài nghi nhân vật cầm đầu e là Liễu Tuấn chứ không phải Thôi Phúc Thành.
Không ngờ trong hơn hai năm ngắn ngủi, Liễu Tuấn đã cướp đi một miếng bánh lớn như thế từ tay Đinh Ngọc Chu.
Nhưng hiện giờ đó không phải là trọng điểm hắn quan tâm.
- Quốc Chiêu, ý con là Liễu Tuấn và Đinh Ngọc Chu liên thủ rồi?
Trì An Phong không hổ là lão làng chốn quan trường, lập tức nhận ra điểm mấu chốt.
Muốn khống chế số phiếu trên đại hội nhân dân, phải khống chế đại biểu các khu huyện, trước kia Đinh Ngọc Chu nhất ngôn cửu đỉnh thì khỏi phải nói, nhưng hiện giờ theo Uông Quốc Chiếu nói thế lực khu huyện đã chia làm hai, như thế muốn khống chế số phiếu, Đinh Ngọc Chu phải hợp tác với Liễu Tuấn, nếu không sẽ xảy ra sơ xuất. Đinh Ngọc Chu vốn chỉ muốn hạ uy Uông Quốc Chiêu, nhưng lỡ mà không khống chế được số phiếu, để Uông Quốc Chiêu thất tuyển, thì thành sự kiện chính trị, Đinh Ngọc Chu sẽ không lấy tiền đồ cua rmình ra mạo hiểm.
Uông Quốc Chiêu nói từng chữ một:
- Đó là lời giải thích duy nhất.
Sắc mặt Trì An Phong trở nên khó coi, vốn cho rằng Ngọc Lan là nhị hùng tương tranh, Uông Quốc Chiêu xen vào sẽ thành tam quốc diễn nghĩa, cục diện không quá tệ, có thể luồn lách giữa Đinh - Liễu. Nhưng nếu hai người kia hợp tác thì Uông Quốc Chiêu sẽ rơi vào cảnh khó.
Nói khó nghe một chút hắn chỉ là "món nhậu" của Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn mà thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.