Khi bóng đêm buông xuống, đồng chí Liễu Tuấn một mình đi tới quảng trưởng nhân dân khu Trường Hà mới xây xong.
Quảng trưởng quy mô cực lớn, lớn hơn hai quảng trưởng có diện tích lớn nhất trong nội thành Ngọc Lan, kiến trúc với phong cách hiện đại hóa, trở thành địa điểm tới giải trí tốt nhất cho quần chúng vào buối tối.
Từng cơn gió mát buổi tối mang theo hương thơm mùa hạ, những người vất vả một ngày đều thay bộ trang phục mùa hè thoáng mát, tới quảng trường nghỉ ngơi.
Kiến trúc của cả quảng trường do Liễu Tuấn tự thẩm định, vô cùng hợp lý, nơi nghỉ ngơi mùa sắm không thiếu cái gì.
Bỏ qua quy mô chưa nói, thì công năng đầy đủ cũng là điểm sáng lớn nhất của quảng trường, hơn hẳn những quảng trường khác ở Ngọc Lan, thậm chí còn có cả rất nhiều người dân thành phố Ngọc Lan tới nghỉ ngơi mua bán, hưởng thủ khung cảnh náo nhiệt.
Nhắm vào đặc điểm này, Thôi Phúc Thành đích thân chỉ thị, tổng công ty giao thông Ngọc Lan tăng mấy chuyến xe đi về tư Ngọc Lan tới quảng trường nhân dân, cho tới 10h 30 còn có chuyến xe vận chuyển công cộng cuối cùng, điều này rất tiện cho việc qua lại giữa thành phố và khu, tăng thêm sự tấp nập cho quảng trường nhân dân, thậm chí là cả khu Trường Hà.
Sau khi quảng trường xây xong, Liễu Tuấn cũng tới mấy lần, đều một mình đi tới, hưởng thụ sự ản tĩnh yên bình trong lúc chính vụ rãnh rỗi, cũng để thay đổi đầu óc.
Nhưng hôm nay Liễu bí thư tới quảng trường nhân dân với tâm tình khác biệt ngày trước.
Liễu Tuấn đi dạo không có mục đích gì, chỉ vòng quanh ngó nghiêng, rất ít mua bán, cũng rất ít tham gia hoạt động tiêu khiển thật sự, giống như một người ngoài.
Liễu bí thư chắp tay sau lưng, chậm rãi đi trong dòng người, đột nhiên di động trong túi vang lên.
- Ừm.
Liễu bí thư nhận điện thoại, chỉ nghe kiểu chào hỏi này, là biên người gọi tới cực kỳ thân cận.
- Anh sắp đi rồi sao?
Điện thoại do Lăng Nhã gọi tới, ngữ khí khá cấp bách.
- Đúng tới trường đảng TW học nửa năm.
Buổi chiều ngày hôm nay Vương Đức Dụ tuyên bố quyết định với y như thế, điều này có chút khác biệt so với phán đoán của Liễu Tuấn, y mang chức đi học, vẫn còn là bí thư khu Trường Hà và phó bí thư thành ủy Ngọc Lan.
Còn về phần nửa năm sau, có phục hồi nguyên chức hay không thì phải xem tình hình, có lẽ tỉnh ủy sẽ có an bài khác.
Sau đi nói chuyện với Vương Đức Dụ xong, Liễu Tuấn rất bình tĩnh rời đi, chưa từng nhắc với ai về chuyện này, nhưng Lăng Nhã vẫn biết rất nhanh, chuyện mẫn càm như thế khó mà bảo mật được, đoán chừng tới sáng hôm sau tất cả những cán bộ có cấp bậc, đều biết tình hình này.
- Cù Hạo Cẩm, quá độc ác rồi.
Lăng Nhã bất chấp tất cả làm om lên trong điện thoại, thái độ rất phẫn nộ. Nói ra Lăng xử trưởng có lý do để mà nổi giận như thế, chuyện gì thế này chứ? Cô yêu Liễu Tuấn suốt hai năm, khó khăn lắm mới "chiếm" được y, lòng đang như tắm trong mật ngọt, Cù Hạo Cẩm lại làm chuyện khốn kiếp này, chia tách cô và Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn chỉ cười không nói.
- Đều tại cái tên Uông Quốc Chiêu kia, ra sức hớt lẻo cáo trạng trước mặt Cù Hạo Cẩm, đúng là cái thư chẳng ra gì. Như một con rắn vậy, thực đúng là ***....
Lăng Nhã thực sự tức lắm, khiến cho Lăng đại tiểu thư thường ngày nhã hặn lịch sự, cũng phải buông lời mắng chửi.
Liễu Tuấn nói:
- Được rồi, đừng mắng nữa, Uông Quốc Chiêu làm thế là bình thường.
Liễu Tuấn rất tán thưởng sự nhạy bén của Liễu Tuấn, Uông Quốc Chiêu có cáo trạng trước mặt Cù Hạo Cẩm, Lăng Nhã cũng không thể nhìn thấy, chừng là do cô suy đoán, hiển nhiên suy đoán này rất rất gần thực tế.
Lăng Nhã cuống lên:
- Vậy phải mà sao đây?
- Em đúng là nha đầu ngốc thật mà! Còn có thể làm gì? Đương nhiên là đi học thôi, vừa khéo nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút. Ha ha ha, nửa năm đó, một kỳ nghỉ dài.
- Vậy... Vậy em thì phải làm sao?
Liễu Tuấn hiểu ý cô, hiện giờ hai người đang dính với nhau như keo với sơn, tự nhiên chia tay nửa năm, bảo Lăng đại tiểu thư làm sao chịu đựng nổi.
- Em tiếp tục đi làm đi, Ngọc Lan và thủ đô cách nhau cũng không xa lắm.
- Em muốn ngày nào cũng thấy anh.
Lăng Nhã ở bên kia cong môi lên, Liễu bí thư có thể tưởng tượng ra cánh môi hồng của cô mê hoặc thế nào.
- Được rồi, đừng khóc nữa, có phải sinh ly tử biệt đâu, nửa năm thôi mà! Nếu không chịu được, thì thì em từ chức luôn đi, chuyên môn phục vụ cho anh thôi.
Liễu Tuấn trêu ghẹo.
Lăng Nhã mặt ửng ráng hồng, tựa hồ đang suy nghĩ tính khả thi của kiến nghị này, đó đúng là kiến nghị làm người ta động lòng, Lăng Nhã đúng là muốn vứt bỏ tất cả, toàn tâm toàn ý phục vụ cho nam nhân khiến mình điên cuồng này.
Một lúc lâu sau Lăng Nhã mới cắn môi nói:
- Vậy một lát nữa anh có tới không?
- Tới lúc đó hãy nói đi, anh muốn yên tĩnh một chút, nếu muộn quá em cứ ngủ trước.
-Ồ...
Giọng Liễu bí thư vẫn rất bình tĩnh, nhưng Lăng Nhã biết lúc này y cần phải yên tĩnh để suy nghĩ, tâm trạng chắc cũng không tốt, Lăng Nhã không dám quấn lấy.
Quyết định của tỉnh ủy chắc chắn nhắm vào liên minh Đinh Liễu rồi, rộng hơn mà nói, Cù Hạo Cẩm không muốn nhìn thấy trong tỉnh A đột nhiên nảy ra một thế lực thứ tư.
Một mình Liễu Tuấn có lẽ tạm thời chưa thể làm gì, nhưng tập đoàn thế lực khổng lồ sau lưng y kia, đủ để làm người ta cảnh giác gấp trăm lần.
Cù Hạo Cẩm cũng không phải là ngoại lệ.
Trước tiên điều Liễu Tuấn đi, nửa năm sau Cù Hạo Cẩm cơ bản đã khống chế được cục diện tỉnh A, tới khi đó Liễu Tuấn có quay lại tỉnh A hay không cũng không phải là vấn đề lớn nữa. Nếu như Nghiêm Liễu bảo vệ y thì tốt nhất nên điều y đi.
Cúp điện thoại, Liễu Tuấn lại chắp tay sau lưng, thong thả đi trước một loạt cửa hàng rực sáng sắc màu, khi đi qua một gian hàng đồ uống lạnh, ngửi thấy mùi kem, Liễu bí thư đột nhiên thèm ăn, đang chuẩn bị đi vào thì gặp phải một bóng người quen thuộc.
- Anh, sao anh ở đây?
Tiểu Vũ không ngờ lại gặp Liễu Tuấn ở đây, bất giác reo lên, tim vui sướng như muốn nổ tung.
Liễu Tuấn cũng không ngờ lại khéo như thế, nở nụ cười vui vẻ.
Tiểu Vũ mặc một bộ váy liền màu trắng muốt, trang trí rất đơn giản, mái tóc dài che đi hơn nửa khuôn mặt tuyệt mỹ, mặc dù là buối tối, nhưng Tiểu Vũ vẫn đeo một cái kinh râm lớn, tất nhiên là dể che đi khuôn mặt thật rồi.
Tiểu Vũ hiện nay đã là ngôi sao điện ảnh khá có tên tuổi, là bông hoa mà Cty Phượng Hoàng ra sức đưa lên, được coi là một danh nhân rồi. May là hai năm qua cô diễn đại bộ phận là phim cổ trang, cách ăn mặc hoàn toàn khác hẳn, hiện giờ là buổi tối, lại đeo thêm kính râm nên không sợ ai nhận ra.
Liễu bí thư cũng nhìn thấy ngay dì Chung ở đó, còn có cả một cậu bé chừng mười bốn mười lăm, trông khá cao ráo, có vài phần giống Tiểu Vũ, hẳn là em trai Tiểu Vũ rồi.
Liễu Tuấn lên tiếng chào:
- Chào dì Vũ.
- À, ừ ừ... Chào Liễu bí thư.
Dì Chung nhìn thấy Liễu Tuấn cũng giật mình, nhất thời luống cuống tay chân, ở khu Trường Hà, Liễu Tuấn gần như là một thần thoại, trừ cái lần Liễu Tuấn mới tới nhậm chức gặp nhau một lần, hai năm qua dì Chung chỉ nhìn thấy Liễu Tuấn trên TV, hoặc khi y tới Cty Trường Phong thị sát, nhìn thấy ở rất xa.
Với dì Chương mà nói, Liễu Tuấn cách cuộc sống của bà rất gần.
Nam nhân này cả công ty Trường Phong đều biết, là tình nhân của con gái bà.
Hàng xóm láng giềng và đồng nghiệp trong xưởng trước mặt không dám nói tới chuyện này, chỉ lén xì xào sau lưng. Trên từ giám đốc Triệu Ngạn, dưới tới công nhân bình thường, đều khách khi với cả nhà bà, không phải vì Tiểu Vũ là ngôi sao, mà vì nể mặt Liễu Tuấn.
Nhưng dì Chương biết rất rõ, giữa con gái và Liễu Tuấn, thực sự không hề có chuyện gì.
Tiểu Vũ mằng dù đã mọc cánh, trở thành phượng hoàng lộng lẫy, nhưng dì Chương biết cô vẫn là cô nương trăm phần trăm, nhưng cái thanh danh kia đã gắn lên người, vứt không đi được.
Dì Chương không biết phải nói thế nào.
Liễu Tuấn là đại ân nhân của cả nhà bà, chẳng những giữ được tấm thân trong trắng cho Tiểu Vũ, còn giúp cô thành ngôi sao lớn, kinh tế trong nhà có thay đổi ngiêng trời lệch đất, tất cả đều do Liễu Tuấn ban tặng.
Nhưng con gái si mê Liễu Tuấn lại chẳng phải điều dì Chương mong muốn.
Địa vị hai bên chênh lệch quá xa, Liễu Tuấn lại có vợ con, Tiểu Vũ yêu y là định sẵn không có kết quả. Tiếp tục như thế chẳng phải lỡ dở cả đời của Tiểu Vũ.
- Tiểu Vũ cùng người nhà đi dạo phố hả?
Liễu Tuấn hỏi:
- Vâng.
Tiểu Vũ gật đầu liên tục, nụ cười nở bùng trên khuôn mặt xinh xắn, trông vui vẻ vô cùng.
- Anh, sao anh ở đây? Công việc không bận sao?
Em tra Tiểu Vũ tò mò nhìn ngó Liễu Tuấn, không hiểu vì sao chị mình lại gọi người này là anh, hơn nữa lại còn thân thiết như thế. Nó mới là một học sinh, chuyện này tất nhiên cha mẹ và chị không nhắc tới với nó, có điều trong trường học cũng nghe được tin đồn, bạn trai của chị là một nhân vật có lai lịch lớn.
Chẳng lẽ chính là người cao lớn trước mặt này sao?
Liễu Tuấn cười:
- Việc bận đến đâu cũng phải nghỉ ngơi chứ. Tiểu Vũ, dì Chương mọi người tiếp tục đi, tôi không làm phiền nữa.
Nói xong Liễu bí thư quên luôn cả mua kem ăn, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía trước.