Tiền di nương mang
bầu, Dương thị thật cao hứng, đem công lao nhập vào của công cho hai vị
di nương mới nạp, không hổ là bát tự hợp vô cùng, một khi cưới vào đến
liền vượng phu, ngay cả Tiền di nương đều có thai, rất nhanh sẽ sinh con trai a.
Cố Vũ Thừa Làm lại làm phụ thân, Tiền di nương mang
thai hắn thật là cao hứng, Dương thị để hắn ở lâu bên hai vị di nương
mới nạp vào để bồi dưỡng tình cảm, bà còn làm chủ làm cho hắn dẫn theo
một vị di nương đi Huệ An, tốt nhất là lúc trở lại có thể mang bầu rồi.
Tiền di nương cứ việc mất hứng, nhưng nàng hôm nay là người có thai, càng
không khả năng đi cùng hắn, quá khứ vài cái di nương các nàng đều muốn
xin đi cùng hắn tới Huệ An, Dương thị cũng không chịu, lần này lại nhẹ
nhàng cho hai vị di nướng mới vội vàng đi theo, mấy vị di nương càng
không thoải mãi nhất là có vài vị di nương đã có hài tử Hạ di nương cùng La di nương.
Cố Ngâm Sương cùng Tiền di nương ở trong sân đi một lúc liền trở về phòng, "Phụ thân ngày mai liền đi, di nương không
đi tiễn sao?"
"Hôm nay người này cũng không tới phiên ta hầu
hạ, ta chỉ muốn thanh thản ổn định đem đứa nhỏ sinh ra an toàn a." Nàng
tuổi cũng đã lớn, hôm nay nghi ngờ thân thể cũng không bằng trước kia,
lần mang thai này Tiền di nương n nôn nghén lợi hại, cái gì đều ăn không vô, sắc mặt đều có vẻ không tốt lắm.
"Di nương không phải đã nói sao, biểu hiện lần này với lần mang thai con và muội muội hoàn toàn khác nhau, nói không chừng đây là một em trai." Cố Ngâm Sương đỡ nàng
ngồi xuống, giọng nói nhu hòa.
Tiền di nương thở dài một hơi, mang thai hài tử a, nam hay nữ còn phải xem ý trời, lúc La di nương
mang thai ai cũng nói là nam nhưng không phải lúc sinh ra lại là nữ sao, "Là nam hài đương nhiên tốt, nếu là tương lai có tiền đồ, cũng có thể
chống lưng được cho con và Ngâm Phương."
"Di nương à từ khi
nào thì ngài biến thành người không có lòng tin như vậy, lúc trước ngài
đâu có dạy bọn con như vậy đâu ." Đầu Cố Ngâm Sương cúi thấp nhìn không
rõ thần sắc, một tay nhẹ nhàng lau dọc theo miệng chén, "Nếu hôm nay di
nương đã bình yên mang thai hài tử, vậy thì an tâm dưỡng thai cho tốt,
thay phụ thân sinh thêm một đứa con trai nữa."...
Tin tức
Tiền di nương có thai đem tới những rung động không nhỏ tại Tam phòng Cố gia còn đối với hai phòng còn lại mà nói thì không có ảnh hưởng gì,
Ngâm Hoan chỉ là kinh ngạc một chút. Kiếp trước Tiền di nương chỉ sinh
hai đứa bé là Cố Ngâm Sương và Cố Ngâm Phương, không biết có phải do Cố
Ngâm Sương không cam lòng chuyện nàng được nhận làm con thừa tự mà xả ra chuyện này hay không.
Cố Ngâm Phỉ thấy nàng thất thần, nhẹ nhàng lôi kéo tay áo của nàng, "Thất tỷ tỷ, tỷ đang suy nghĩ gì vậy?"
"Không có việc gì đâu, muội viết đến đâu rồi?" Ngâm Hoan hoàn hồn cúi đầu xem
chữ nàng viết, tuổi còn nhỏ lực tay không đủ, chữ của Cố Ngâm Phỉ mềm
mại có vẻ không có nhiều khí lực.
"Thất tỷ, tỷ xem của đệ
đi!" Đối diện là Cố Dật Triết rất nhanh viết xong, hắn để bút xuống
hướng về phía nàng ngoắc tay, ngay cả Ngâm Hoan cũng không ngờ rằng hai
tiểu gia hỏa đến nơi này của nàng luyện chữ. Cố Dật Triết vỡ lòng sớm
hơn, một tay chữ viết cũng đúng quy củ còn Cố Ngâm Phỉ hôm nay mới bốn
tuổi, bút còn nắm chưa tốt thì làm sao mà viết chữ, thà rằng nói nàng
đang vẽ tranh thì đúng hơn. Ngâm Hoan còn phải để ý để nàng không dây
mực vào y phục của mình.
"Chữ của Lục đệ càng ngày càng tốt
nha." Ngâm Hoan thay hắn đổi tờ giấy mới, sai Nhĩ Đông đem tờ giấy vừa
rồi hong khô, "Không bằng tờ này đệ đưa cho Thất tỷ nha?"
"Không được a, để đệ viết tờ khác tốt hơn cho Thất tỷ." Tiểu hài tử sau khi
được khen rất thoả mãn và vô cùng nghiêm túc cầm bút lên viết, Ngâm Phỉ
thấy hắn như thế, cũng cầm bút lên nỗ lực viết, Ngâm Hoan mở cửa phân
phó An Hạ đi phòng bếp mang chút điểm tâm ngọt lên, bọn họ viết đã được
một khoảng thời gian rồi chắc cũng đã đói bụng.
Trong lúc ăn cơm
tối Mộc thị nói đến việc này làm Ngâm Hoan còn có chút thẹn thùng, "Là
Lục đệ thấy con còn chưa viết chữ xong, nhất thời cao hứng cùng con ngồi viết, cũng không nghĩ tới bọn họ có thể ngồi đến một canh giờ."
"Con thích tập viết sao, trong thư phòng phụ thân con có không ít bảng chữ
mẫu, con có thể đi xem một chút." Mộc thị thấy chữ của nàng viết được
tương đối, mở miệng nói, Ngâm Hoan cầm lấy chiếc đũa nghịch nghịch một
chút, trên mặt thoáng hiện lên một cái kinh ngạc, "Thật sự sao mẫu thân, con có thể đi thư phòng phụ thân xem bảng chữ mẫu sao?"
Mộc
thị thấy bộ dáng nàng thụ sủng nhược kinh không khỏi nở nụ cười, "Hắn
lại không phải là thánh nhân gì, con đương nhiên có thể đi tốt hơn là để hoang phí a." Nói đến nửa câu sau trong giọng nói của Mộc thị có phiền
muộn nhàn nhạt, con trai lớn của Cố gia mặc dù hàng năm ở trên chiến
trường, có ai biết hắn cũng viết chữ rất đẹp , tranh chữ của hắn so với
những bức tranh của văn nhân tài tử cũng không hề kém.
"Chữ
phụ thân nhất định rất đẹp." Ngâm Hoan cười găp vài đũa thức ăn bỏ vào
chén Mộc thị, "Mẫu thân ngài ăn nhiều một chút, những ngày qua làm việc
thật nặng nhọc, mẫu thân nhớ bảo trọng thân thể a."
Trong
phòng đèn ấm nhân hòa, ngoài phòng sắc trời đen ngòm , Ngâm Hoan cùng
Mộc thị lại nhìn sổ sách một lát, qua giờ Tuất Ngâm Hoan liền bắt đầu
thấy mệt, chờ Mộc thị đem tất cả sổ sách kia xem xong, Ngâm Hoan đã
nghiêng đầu dựa ở trên nệm êm ngủ thiếp đi.
Gọi Thanh Nha
tiến đến đem nàng cõng trở về, Mộc thị sai Tư Kỳ lấy thêm một món áo
choàng che nàng lại, Ngâm Hoan lầm bầm một tiếng, "Mẫu thân ngài còn
chưa ngủ sao."
Mộc thị cho rằng nàng tỉnh, nhìn kĩ nàng thì
thấy nàng thật ra chỉ nói mới thôi, đột nhiên trong long xuất hiện dòng
nước ấm, lại trả lời một câu, "Mẫu thân ngủ bây giờ."
Ngâm
Hoan trên lưng Thanh Nha hừ hừ một tiếng, giống như là đáp lại, Tư Kỳ đỡ các nàng trở về, lúc trở lại Mộc thị đã thay xiêm y xong chuẩn bị rửa
mặt.
"Tư Kỳ nói rất nhiều mà phu nhân cũng không chịu đi nghỉ ngơi sớm, tiểu thư lúc này nói mớ một chút mà phu nhân liền nghe nàng,
xem ra phải để tiểu thư đến xem phu nhân nhiều một chút." Tư Kỳ thay
nàng bưng đồ ăn khuya tới, mỉm cười nói.
Mộc thị giận liếc
nhanh nàng một cái, sau khi rửa sạch mặt ngồi ở trước bàn trang điểm
tháo trâm cài trên đầu xuống, dung nhan trong gương đồng đã thay đổi
nhiều so với chính mình mười mấy năm trước, nàng đã trải qua quá nhiều
chuyện dung nhan đã sớm bị ăn mòn không còn giống năm đó nữa, Mộc thị
một tay vuốt ve qua gò má mình, như vậy cũng tốt, tối thiểu hắn không
nhìn thấy dánh vẻ này của mình, trong ký ức của hắn vẫn vĩnh viễn là bộ dáng xinh đẹp khi còn trẻ của mình.
Mỗi nữ nhân đều có tư
tâm là muốn bản thân thật xinh đẹp trước nam nhân của mình, Mộc thị so
với rất nhiều nữ nhân đều may mắn hơn nhiều, nàng cùng Cố Vũ Lang gặp
nhau cũng không phải là giao ước hứa hôn, cũng không phải là ép gả ép
cưới, có thể gần nhau nhiều năm như vậy mãi mãi không rời, nàng dĩ nhiên nên thỏa mãn...
Ngày hôm sau Tư Kỳ liền đem cái chìa khóa
thư phòng cho Ngâm Hoan, Ngâm Hoan như nhặt được trân bảo loại mà cầm
lấy, nàng chưa kịp đi qua thư phòng kia, Cố lão phu nhân truyền lời cho
nàng chuẩn bị hai ngày sau đi Nam Sơn tự tế xuân, đặc biệt dặn tiểu thư
các viện đều chuẩn bị áo tơ trắng, không thể mặc quá mức sặc sỡ.
Cố phủ lần này đi nhiều người, phần lớn lại là nữ quyến, Cố quốc công còn
phái không ít gia đinh đi theo đi theo, tính chung lại gần bảy tám xe
ngựa. Sáng sớm liền xuất phát từ Cố phủ, Mộc thị bởi vì vội vàng chuyện
tình trong phủ không có cách nào đi theo, Ngâm Hoan cùng Cố Ngâm Nguyệt
ngồi chung một chiếc xe ngựa đi Nam Sơn tự.
Dọc theo đường đi Cố Ngâm Nguyệt cùng nàng cũng không nói gì nhiều, quá khứ nàng là thứ
nữ Tam phòng nên quan hệ còn có chút thân thiết nhưng đến hôm nay không
khỏi có chút lúng túng, Ngâm Hoan yên lặng ngồi dựa cạnh cửa sổ, ngẫu
nhiên ngẩng đầu liếc nhanh ngoài cửa sổ, lộ trình mất một canh giờ, trôi qua rất là chậm.
Thời điểm gần đến Nam Sơn tự, xe ngựa đột
nhiên chạy chậm, chạy một hồi giống như là muốn dừng lại, Tư Kỳ vén rèm
lên nhìn ra ngoài mà nói, "Tam tiểu thư, Thất tiểu thư, lão phu nhân ở
phía trước gặp được đoàn xe của Bành phủ, hai nhà muốn đi chung nên
chúng ta phải đi chậm một chút."
Nhắc tới Bành gia ánh mắt
của Cố Ngâm Nguyệt liền sáng rất nhiều, ngại Ngâm Hoan ở đây, thân thể
vừa mới đứng lên vội vàng ngồi yên lại, đè thấp âm thanh mong chờ hỏi Tư Kỳ, "Đoàn xe nhà bác chồng, Bành thiếu... Bành tiểu thư có ở đó không?”
"Đều đi hết, bây giờ chúng ta còn ở trên đường nên không xuống được khi đến
Nam Sơn tự Nhị tiểu thư có thể cùng Bành tiểu thư gặp nhau." Tư Kỳ buông rèm xuống, trong xe ngựa trong nháy mắt không khí tươi vui không ít, Cố Ngâm Nguyệt vui vẻ vịn bệ cửa sổ, một bên Ngâm Hoan nhìn thấy mà thở
dài một hơi, Bành thiếu gia này thật đúng là người gieo họa a.
Vừa đến Nam Sơn tự, vốn là thời điểm ra cửa nàng có chút mệt mỏi nhưng vừa
xuống xe ngựa thần thái đều bay lên, dùng tục ngữ mà nói chính là dù y
phục trắng trong thuần khiết cũng đỡ không nổi tâm hoa lệ của các nàng
a.
Tư Kỳ cùng Nhĩ Đông theo sát Ngâm Hoan, nàng đối với việc
tham gia náo nhiệt không có hứng thú gì, rất nhanh đuổi kịp Cố lão phu
nhân đang đi lên bậc thang của tự.
Dọc theo đường đi quả thật gặp được không ít người quen, tháng hai tháng ba khí trời cũng tốt nên
có rất nhiều người đầu xuân đến Nam Sơn tự tế xuân, trái phải trước sau
gì cũng gặp người quen. Cố lão phu nhân thấy Ngâm Hoan theo vào lễ Phật
đại đường, cười nói, "Ngâm Hoan a, Nhị tỷ con các nàng đều ở bên đình
bên kia, con cùng các nàng cùng nhau đi thưởng thức phong cảnh đi."
"Tổ mẫu, con theo người một chút mới đi, thật vất vả mới đến được một
chuyến, con trước thay phụ thân đốt đèn, cầu thêm cho mẫu thân chút
phúc." Ngâm Hoan cười giòn tan nói ra, từ trong tay Nhĩ Đông tiếp nhận
túi tiền đi đến ông từ trước mặt, nói ông viết ngày sinh của Cố Vũ Lang.
Cố lão phu nhân xem bóng dáng của nàng đi tới đi lui trong đại sảnh to như vậy, cũng không ngăn trở, chỉ là đứng nhìn, cho đến lúc cuối cùng nàng
quỳ gối trước mặt phật tượng, nàng mới cảm khái một chú,. Lúc trước chỉ
là nghe Mộc thị nói đứa nhỏ này thường xuyên đi tiểu phật đường cầu phúc vào những ngày hưu mộc, mới đầu còn không tin lắm, hôm nay vừa nhìn,
ngược lại không giống như là giả bộ, hài tử thành tâm như vậy, lòng cũng sẽ không xấu a.
Nghĩ xong, nụ cười trên mặt Cố lão phu nhân
cũng dày thêm một chút, mang theo nha hoàn đi gặp Nam Sơn tự bàn luận
chút chuyện, chờ Ngâm Hoan mở mắt ra, trong đại điện Cố lão phu nhân đã
sớm rời đi.
Nhìn qua tượng phật cao cao kia, Ngâm Hoan trong
lòng mới chân chính là cảm khái ngàn vạn, chỉ mới một cái chớp mắt thế
nhưng thời gian đã luân hồi vài chục năm. Nàng nhớ rõ lần trước nàng đi
chùa này là lúc nàng cùng Nhị tỷ vào cửa phủ Tướng quân, lúc ấy nàng là
cầu xin con trai, bây giờ suy nghĩ một chút, một thân thể không thể sinh dục thì cầu thần tiên có ích gì a.
Chờ Ngâm Hoan đến Quân Tử đình, Cố phủ tiểu thư các nàng cũng đã tản ra, hai vị đi bái Phật
chung, còn có vài vị khác đi cùng tiểu thư nhà khác nói chuyện phiếm,
chỉ còn lại vài nha hoàn canh giữ ở kia, còn có Cố Ngâm Họa từ Tam
phòng, từ khi khỏi bệnh sởi có vẻ như ít nói hơn rất nhiều.
"Ngũ tỷ tỷ." Ngâm Hoan ngồi xuống, thấy nàng miễn cưỡng dựa vào, trên mặt
còn che một khối khăn lụa, đại khái là dấu trên mặt còn chưa hoàn toàn
mất hết
.
"Thất muội muội thật đúng là khoan thai mà đi." Cố Ngâm
Họa liếc nàng một cái, thấy nàng quần áo bình thường, giễu cợt một
tiếng, "Ta nghe nói Thất muội tại Tử Kinh viện sống rất tốt, cũng không
nhớ qua thăm chúng ta, mà cũng đúng, thân phận muội hôm nay là cao cao
tại thượng mà."
"Ngũ tỷ tỷ gần đây không khoẻ, trước đó vài
ngày muội mới đi thăm Tam thẩm, chỉ là tỷ tỷ không có trong sân cho nên
không thấy muội thôi." Cố Ngâm Họa không phải là Cố Ngâm Sương, có cái
gì không vui hay muốn nói cũng đều viết hết trên mặt, đối mặt với châm
chọc khiêu khích của nàng, Ngâm Hoan cười trả lời, "Thương thế trên mặt
tỷ cũng tốt hơn nhiều rồi, không biết thuốc mỡ muội sai Nhĩ Đông đưa qua có hiệu quả không, cái này là muội mang từ Huệ An thành về, nghe nói
hiệu quả so với thuốc trong phủ cao hơn nhiều."
"Dùng tốt, tự nhiên là dùng tốt cực kỳ." Băng gạc dưới khóe miệng hơi nhếch lên, nàng hôm nay không còn dám dùng bậy bạ đồ của người khác tặng nữa.
"Dùng tốt là được, không uổng công muội sai Thanh Nha xếp hàng mua dược, là
một y quán trong Huệ An thành bán, mọi người mua rất nhiều, hôm nay nghe Ngũ tỷ đã nói dùng, vậy liền là nói thật." Ngâm Hoan cười chân thành,
Cố Ngâm Họa phân không ra thiệt giả, trong lòng không khỏi nói thầm chút ít, có thật sự có hiệu quả như vậy không, tổn thương của mình đúng là
đã kéo dài lâu rồi.
Một lát sau, bọn người Cố Ngâm Hương đã
trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì tán gẫu vui vẻ, thấy Ngâm Hoan ở
trong đình, kinh ngạc nói, "Vừa rồi Nhị tỷ vẫn còn nói tìm không được
Ngâm Hoan, thì ra là muội ở chỗ này đây."
Vừa dứt lời, nha
hoàn Cố Ngâm Nguyệt cũng tìm đi đến, thấy Ngâm Hoan liền cung kính nói
r, "Thất tiểu thư, Nhị tiểu thư Tam tiểu thư các nàng đang ở Tầm Phong
các chờ ngài đây, sai nô tỳ dẫn ngài mau mau đến."
"Nhị tỷ
Tam tỷ vội vã tìm ta như vậy làm gì, Tư Kỳ tỷ tỷ vừa có chuyện một chút, ngươi đợi nàng cùng Thanh Nha tỷ tỷ trở lại rồi chúng ta cùng đi." Ngâm Hoan thấy nha hoàn kia trên mặt tràn đầy lo lắng, thật giống như tìm
mình thật lâu, lòng có nghi ngờ.
"Có nô tỳ dẫn đường cho ngài đây, sẽ không đi lạc đâu, các tiểu thư đã tìm ngài một hồi lâu hay là
ngài cùng nô tỳ đi qua đó trước đi, có các tiểu thư ở đây truyền lời,
sau này Tư Kỳ tỷ tỷ các nàng đến đây rồi qua đó đón ngài a." Ngâm Hoan
thoáng nhìn nàng nắm chặt hai tay, cuối cùng gật đầu nhẹ, nói với Cố
Ngâm Họa, "Phiền Ngũ tỷ chút nữa cùng Tư Kỳ nói một tiếng, nói Nhị tiểu
thư cùng Tam tiểu thư tìm muội đi, để các nàng đi Tầm Phong các đón muội nha."