Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 6:




06.
Cố Vân Sinh đến tìm tôi đúng lúc tôi vừa tan học.
Lớp học này là tôi cố tình đăng kí để được gặp Bạch Hạc, nhưng mà anh ta chỉ đến lớp vài tiết, tôi không thể tự cứu mình được.
"Tiểu Quân Quân!" Một nam sinh mặc áo thể thao số 9 trên tay cầm quả bóng rổ đang vẫy tay với tôi.
Một chàng trai cắt đầu đinh, kiểu tóc cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh ấy, ngược lại còn khiến anh ấy tỏa sáng như ánh mặt trời.
Là ánh mặt trời hoàn toàn khác với Bạch Hạc.
Mọi người đều nhìn về phía tôi.
Bao gồm cả Bạch Hạc, người mà lần đầu tiên đến lớp học này.
"Em không biết anh ta." Tôi gượng cười quay sang giải thích với Bạch Hạc.
Nực cười, bây giờ tôi đang muốn Bạch Hạc yêu tôi thật mãnh liệt sau đó dùng tình yêu để cảm hóa anh ta.
Kế hoạch này tôi đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định.
Bây giờ Bạch Hạc vẫn chưa yêu tôi thì từ đâu lại chui ra một người con trai khác.
Mặc dù bị tôi phớt lờ nhưng Cố Vân Sinh vẫn ngang nhiên bước vào.
Hai mắt tôi mở to trừng trừng nhìn anh ta bước đến ngồi bên cạnh, sau đó tiếp tục trơ mắt nhìn anh ta khoác tay lên vai mình.
"Đã lâu không gặp, em vẫn không lớn chút nào nhỉ!" Anh ta vừa nói vừa đưa tay xoa đầu tôi.
Tôi vội hất tay anh ta ra và sửa lại tóc của mình: "Đừng chạm vào tóc của em~!"
Giọng nói có chút nũng nịu khó ai nhận ra.
Không phải do tôi nói.
"Cũng không phải do tôi." Giọng nói máy móc nhanh chóng phủi sạch mối liên hệ.
...
Lời nói chưa dứt tôi đã cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Sau khi nghe xong lời tôi nói, nụ cười trên môi Cố Vân Sinh càng tươi thêm nữa, chẳng những không rút tay về mà còn xoa thêm vài cái.
Ánh mắt trời chiếu vào từ cửa sổ sau lưng anh ta, vào thời khắc này trông anh ta cứ như nam chính trong những bộ phim thần tượng của giới trẻ hiện nay.
Thứ kéo tôi về thực tại chính là tiếng Bạch Hạc đứng dậy.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng dường như hơi thở u ám đã lâu không xuất hiện của anh ta trở lại.
"Hôm qua anh hẹn em đi ăn tối sao em không trả lời?" Cố Vân Sinh vẫn ở bên cạnh cười hì hì hỏi tôi.
Tôi không thèm quan tâm đến anh ta nữa.
Mà vội vàng nhét toàn bộ sách trên bàn vào trong cặp, đuổi theo Bạch Hạc.
"Chiều nay anh có đi làm thêm không?" Tôi chạy đến bên cạnh Bạch Hạc.
Bạch Hạc không trả lời.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Cố Vân Sinh không biết xấu hổ cũng đuổi theo đến nơi, một tay anh ta khoác lên vai tôi mà không hề sợ người khác nhìn thấy: "Làm thêm à? Làm thêm gì vậy?"
Bạch Hạc nghiêng đầu nhìn cánh tay đang đặt trên vai tôi, ánh mắt vốn đen kịt lại càng không thấy chút ánh sáng nào nữa.
"Không có." Bạch Hạc cười dịu dàng với tôi, giống như bóng tối dày đặc vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Tôi chui qua khỏi cánh tay của Cố Vân Sinh, chạy qua đi bên cạnh Bạch Hạc.
"Vậy anh đi với em đến công viên giải trí vừa khai trương nha!" Tôi chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, giọng nói pha chút nũng nịu, "Bạn cùng phòng của em đều đã đi hết rồi, họ không muốn đi cùng em lần nữa."
Xét theo một góc độ khác tính tình của Bạch Hạc cũng khá tốt.
Nếu có một cô gái suốt ngày không biết xấu hổ mà bám theo làm nũng, tôi sẽ sớm đánh cho một trận.
Đến bây giờ tôi cũng không biết Bạch Hạc thích kiểu người này hay là cái hệ thống kia thích.
"Khụ...khụ...Chắc chắn không phải hệ thống..." Giọng nói trong đầu lại vội vã phủi sạch quan hệ.
Được, chính là hệ thống thích.
Bạch Hạc đưa tay sửa lại dây kéo của cặp sách, lời từ chối đã đến bên môi nhưng Cố Vân Sinh trực tiếp chen ngang: "Anh sẽ đi với em, buổi chiều anh không có tiết học."
Tôi thở dài một hơi, đã cố tình mặc kệ mà vẫn không có tác dụng gì với anh ta!
Không có mắt nhìn à?
"Nhưng mà em muốn đi cùng anh Bạch Hạc." Tôi khẽ liếc mắt nhìn Bạch Hạc.
Cố Vân Sinh kéo lấy bả vai của tôi chuẩn bị lôi đi: "Người ta không muốn đi thì để anh Vân Sinh đi cùng em, ngoan nào."
Tôi bị Cố Vân Sinh kéo lên trước hai bước mới nghe giọng của Bạch Hạc phía sau.
"Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.