Editor: Mặc Doanh, Diệp Gia Quán.
—— tiếp—–
Cậu dừng một chút, lại nói: “Sau này có cơ hội, em cũng muốn mặc quần áo mình thiết kế, tổ chức show diễn thời trang.”
“Nhất định sẽ được.” Đường Bội cười.
Cô rất vui vì em trai mình có suy nghĩ như vậy.
Hai người nói chuyện một lúc, không bao lâu sau đã tới biệt thự Sở gia.
Đường Bội không hề nói chữ nào về chuyện mình gặp lúc trưa, dọc theo đường đi chỉ kiên nhẫn hỏi Đường Tử Thái chuyện gần đây của cậu.
Cuối cùng đề tài chuyển sang Cố Diệp.
“Em cũng biết Cố Diệp là một trong hai người mẫu chính?” Đường Bội hỏi.
“Đúng vậy.” Đường Tử Thái gật đầu, hơi khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ chị không biết sao? Không phải hai người đang đóng phim chung với nhau sao?”
“Ừ.” Đường Bội gật đầu.
“Cho nên lần đầu tiên anh ta đến phòng tập, em liền nhận ra anh ta.” Đường Tử Thái lại nói.
“Là em chủ động nói với anh ta sao?” Đường Bội lại hỏi: “Nói chuyện em là em trai của chị?”
Vẻ ngoài của cô và Đường Tử Thái không hề giống nhau, nếu như không phải là người quen, thì tuyệt đối sẽ không nghĩ họ là hai chị em.
“Không phải.” Đường Tử Thái mờ mịt lắc đầu.
“Vậy là?” Đường Bội cau mày hỏi.
Ngay cả Sở Quân Việt cũng ngẩng đầu lên nhìn Đường Tử Thái, hỏi: “Là Cố Diệp nhận ra em?”
“Dạ.” Đường Tử Thái gật đầu, nghĩ một chút, cậu nói: “Anh ta nói là từng gặp em và chị ở đài truyền hình, biết em là em trai của chị.”
Đường Bội và Sở Quân Việt nhìn nhau một cái.
Sở Quân Việt híp mắt, ánh sáng lạnh chợt lóe lên.
“Sao vậy chị?” Đường Tử Thái có chút không hiểu.
Cậu nhớ lần đầu tiên gặp Cố Diệp, người đàn ông đẹp trai đến mức yêu nghiệt đó cười nhạt từ từ đi về phía mình.
Đường Tử Thái nhớ là mình đã từng gặp người này, cũng biết đây là người đang đóng phim chung với chị mình.
Lúc bọn họ tổ chức buổi họp báo, cậu và Trầm Thanh Văn ngồi xem trong phòng nghỉ ngơi.
Cho nên thật ra thì cậu không ngạc nhiên mấy khi thấy Cố Diệp, lúc ấy Trầm Thanh Văn cũng ở đó, rất có thể là Cố Diệp biết Trầm Thanh Văn.
“Xin chào, em trai Đường, tôi là Cố Diệp.” Lúc ấy Cố Diệp cực kỳ hào phóng đưa tay ra với câu, cười chào hỏi: “Mặc dù là lần đầu tiên chào hỏi, nhưng thật ra tôi đã gặp cậu mấy lần rồi. Mặc Doanh, Diệp Gia Quán. Mặc dù cậu và chị gái của cậu không giống nhau, nhưng khí chất lại rất giống.”
Cố Diệp nói như thế.
Những lời này rõ ràng là làm cho tâm trạng của Đường Tử Thái rất tốt, cậu đưa tay ra nắm lấy tay Cố Diệp, khách sáo nói: “Xin chào.”
Nói tới chỗ này, nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của Đường Bội và Sở Quân Việt, Đường Tử Thái không nhịn được hỏi: “Chị, Cố Diệp này có vấn đề gì sao?”
“Không có.” Đường Bội cười lắc đầu, nói: “Chỉ là có chút bất ngờ khi thấy anh ta ở đó, lúc đóng phim, anh ta không có nói gì hết.”
Cố Diệp có thể nhận ra Đường Tử Thái, đoán được Đường Bội đến đó để xem em trai diễn, thật ra thì không hề khiến người ta ngạc nhiên.
Chẳng qua là Đường Bội không ngờ, đối phương lại quá bình thản, diễn chung với mình nhiều ngày như vậy, đến phút cuối cùng mới để lộ.
Cô nhìn Sở Quân Việt một cái, thấy anh nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Cô mỉm cười, quay đầu đối mặt với đôi mắt hiếu kỳ của Đường Tử Thái, thản nhiên nói: “Không có gì, có lẽ, anh ta chỉ muốn làm chị bất ngờ mà thôi.”
“À.” Đường Tử Thái như có điều suy nghĩ gật đầu một cái.
Nói xong thì xe cũng đã lái vào biệt thự Sở gia.
Bởi vì buổi chiều bỏ lại công việc để đi với Đường Bội nên tối hôm đó Sở Quân Việt cực kỳ bận rộn.
Chờ khi anh về phòng ngủ thì Đường Bội đã ngủ say.
Đường Bội ngủ luôn rất nông, Sở Quân Việt cố gắng thả nhẹ động tác hết mức, nhưng cuối cùng khi anh nằm lên giường thì Đường Bội vẫn mơ màng mở mắt ra, mông lung nói: “Làm xong rồi?”
“Ừ…” Sở Quân Việt thấp giọng đáp.
Anh cúi đầu hôn lên trán Đường Bội, dịu dàng nói: “Em ngủ tiếp đi.”
“Ừ.” Đường Bội trở mình, làm ổ trong ngực Sở Quân Việt, tiếp tục ngủ.
Sở Quân Việt dịu dàng ôm lấy cô.
Trước đó không lâu, hai người bọn họ đều không có thói quen có người khác nằm bên cạnh.
Nhưng mà bây giờ…
Anh dịu dàng nhìn người trong ngực, không biết Đường Bội nằm mơ thấy cái gì mà khẽ cọ trán lên vai anh mấy cái.
Tim Sở Quân Việt lập tức mềm nhũn, trong nháy mắt đó, anh thật sự cảm thấy, cho dù vì muốn cô dựa vào ngực anh một cái mà phản bội lại thế giới, anh cũng sẽ không tiếc.
“Mơ đẹp…” Anh lẩm bấm nói, sau đó lại cúi đầu hôn lên trán Đường Bội một cái: “Tình yêu của anh.”
Ngày hôm sau, lịch quay của Đường Bội được xếp kín.
Sáng sớm lúc cô thức dậy, Sở Quân Việt cũng dậy theo.
“Anh ngủ tiếp đi.” Đường Bội rửa mặt chải đầu xong đi ra, thấy Sở Quân Việt cũng chuẩn bị đi rửa mặt, không kiềm được mà cười nói: “Hôm qua không phải anh làm việc đến khuya sao?”
Sở Quân Việt lắc đầu, nói: “Anh đưa em đến phim trường.”
Đường Bội ngẩn ra, rồi lập tức hiểu, có lẽ là vì chuyện hôm qua nên Sở Quân Việt lo cho cô.
Cô khẽ mỉm cười, không từ chối mà gật đầu cười nói: “Vậy vinh hạnh cho em quá.”
Sở Quân Việt ngây thơ tự mình lái xe đưa Đường Bội đến phim trường, vì chuyện này mà anh còn đặc biệt đổi một chiếc xe tương đối bình thường màu đen.
Buổi tối, chờ Đường Bội quay phim xong, vừa đi ra cửa liền gặp Sở Quân Việt đang đứng dựa vào xe cách đó không xa.
Đưa đón mỗi ngày như vậy kéo dài một tuần, nội cảnh của Đường Bội chỉ còn lại một màn nữa thôi.
Hôm đó cũng đến phim trường rất sớm, nhưng Sở Dực Thành và Cố Diệp còn tới sớm hơn, bọn họ đang thảo luận về góc quay.
Chờ Đường Bội trang điểm xong, thay quần áo đi ra, Sở Dực Thành ngẩng đầu nhìn về phía cô, nụ cười trên mặt có chút ý trêu ghẹo: “Sao rồi? Trong lòng có cảm thấy áp lực không?”
Đường Bội cười đáp: “Đây là do cảnh quay cần mà.”
“Tôi thì lại có hơi căng thẳng.” Cố Diệp đứng một bên cười nói.
Quan hệ của Cố Diệp và Đường Bội cũng không vì show diễn hôm đó mà thay đổi.
Mặc dù sau hôm đó trên các trang báo cũng có đăng tin về hai người, miêu tả mối quan hệ của Đường Bội và Cố Diệp rất mập mờ.
Nhưng hôm đó cũng có Sở Quân Việt, anh đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy nên từ lúc rộ tin thì anh đã đè xuống rồi, những tin tức kia cũng không được truyền tải rộng rãi nên nhanh chóng bị đè xuống.
Sở Dực Thành nghe Cố Diệp nói vậy thì lập tức cười vỗ vai hắn.
Hôm nay màn diễn nội cảnh của Đường Bội và Cố Diệp chính là— diễn trên giường.
Sở dĩ Sở Dực Thành dời cảnh này đến hôm nay mới quay là vì muốn để cho hai người dần dần quen thuộc với nhau, để khi diễn cảnh này hai người không bị lúng túng.
Nhân viên đã bố trí hiện trường xong xuôi.
Chỉ chờ dạo diễn hô một tiếng ‘action’ thì có thể bắt đầu quay ngay.
Phòng ngủ đã được bố trí như trong tưởng tượng, Đường Bội và Cố Diệp đứng ngoài cửa, hai người thấp giọng thảo luận mấy câu, thư ký trường quay cầm kịch bản đi tới.
Sở Dực Thành nhìn Đường Bội một cái, thấy cô gật đầu với mình, cao giọng nói: “Action!”
Máy quay bắt đầu làm việc.
Cố Diệp và Đường Bội lập tức điều chỉnh trạng thái, cả người hắn dựa lên người Đường Bội.
Quan hệ giữa Bạch An và Tạ Liên Thành, luôn như gần như xa, không có tiến triển gì thêm.
Mặc dù bị Tạ Liên Thành tổn thương nhiều lần, nhưng Bạch An vẫn không muốn buông tay. Mặc Doanh, Diệp Gia Quán.
Hôm nay, Tạ Liên Thành vì một vài chuyện mà uống say, Bạch An nhận được tin lập tức chạy tới đưa anh ta về nhà anh ta.
Mặc dù cô không lùn, nhưng nếu so với Tạ Liên Thành thì không được coi là cao lớn.
Tạ Liên Thành say rượu, lúc đầu chỉ yên tĩnh dựa lên người Bạch An.
Cho dù như vậy, Bạch An đỡ anh ta cũng rất gian nan.
Nhưng mà có lẽ là do nơi quen thuộc, nên Tạ Liên Thành trở nên hơi khác thường.
Mặc dù anh ta vẫn dựa lên người Bạch An, nhưng trên mặt lại mang theo sự tự giễu, lẩm bẩm nói: “Cô còn quan tâm tôi làm gì? Một thằng bỏ đi như tôi, cái gì cũng không làm được… Cô quan tâm tôi làm gì?”
Anh ta vừa nói, vừa vùng vẫy mấy cái, muốn thoát khỏi tay Bạch An.
Bạch An đầu đầy mồ hôi, vừa phải cố gắng đỡ Tạ Liên Thành, vừa phải dỗ cho anh ta ngừng giãy giụa, miệng luôn trấn an nói: “Chú Tạ, chú đừng kích động…”
Cô dừng một chút, cố hít thở mấy cái, mới tiếp tục nói: “Sao chú lại là đồ bỏ đi chứ?! Ở trong lòng tôi, chú vĩnh viễn là người giỏi nhất!”
“Giỏi nhất? Ha ha ha ha ha ha ha…” Tạ Liên Thành nghe vậy, lập tức cười.
Tiếng cười của anh ta càng lúc càng lớn, càng lúc càng châm chọc.
Lúc này, Bạch An lảo đảo đỡ anh ta, mở cửa phòng đi vào.
“Chú Tạ…” Giống như hoàn toàn không nghe ra sự châm chọc trong tiếng cười của Tạ Liên Thành, Bạch An vừa đỡ anh ta vừa đi tới mép giường, thấp giọng nói: “Chú đừng quậy, sẽ tới ngay thôi.”
Cô suy nghĩ một chút, lại nói: “Bất luận người khác nói gì, ở trong lòng tôi, chú mãi mãi là người giỏi nhất, tuyệt vời nhất!”
Bạch An kiên định nói.
Có lẽ sự kiên định trong lời nói của cô là để lấy lòng Tạ Liên Thành.
Hoặc, đây là câu an ủi Tạ Liên Thành đang ngày càng nóng nảy.
Anh ta dễ dàng bắt lấy cằm cô, xoay mặt của cô qua hướng mình.
Tạ Liên Thành có chút mất khống chế nhướng mày, trào phúng nói: “Vậy cô nói thử xem, tôi tuyệt vời ở chỗ nào?”
Bị người đàn ông mình yêu mến đụng chạm, mặt của Bạch An đã sớm đỏ lên.
Cô vừa há miệng, chưa kịp nói gì, Tạ Liên Thành đã buông cằm cô ra, lạnh lùng nói: “Đừng có dùng cái câu giải thích ‘mỗi bộ phim của chú tôi đều xem hơn mười lần’ ra nói với tôi, cô biết cái gì gọi là phim ảnh sao? Cô biết ý nghĩa bên trong tôi muốn truyền đạt sao?”
Bạch An há miệng, nhưng không nói được gì.
“Không nói được chứ gì?” Tạ Liên Thành giễu cợt nhìn cô một cái, khinh thường nói: “Đúng là không nói được gì cả!”
Anh ta gạt ta Bạch An ra, lảo đảo, té nhào lên giường, lạnh lùng nói: “Cô đi đi, để tôi yên lặng một chút!”
“Chú Tạ…” Bạch An không đi.
Cô từ từ bước tới bên giường, cẩn thận quỳ xuống bên cạnh Tạ Liên Thành, đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng mô tả gương mặt của anh ta.
Tạ Liên Thành vốn đã nhắm chặt mắt lúc này lại đột nhiên mở mắt ra, nắm chặt tay Bạch An, đẩy tay cô ra, lạnh lùng nói: “Còn không mau cút đi!”
Lời nói của anh ta rất nặng, nhưng khoảng thời gian này Bạch An đã bị anh ta làm tổn thương không biết bao nhiêu lần, giờ đây, cô giống như không hề nghe thấy gì.
Vẫn không đi, mà im lặng ngồi đó.
Tạ Liên Thành cau mày nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa.
“Trên đời này…” Mặc Doanh, Diệp Gia Quán. Bạch An lại đột nhiên nói. Giọng của cô trong vắt, còn có mấy phần trong trắng của thiếu nữ, nghe vô cùng thoải mái: “Trên đời này, sao lại có người như vậy chứ?”
Đôi mắt của cô trở nên mờ mịt, sâu kín nhìn về phía cách đó không xa, giống như, người mà cô nói đang đứng ở đó: “Xinh đẹp như vậy, giống như thần tiên không nhiễm khói lửa nhân gian.”
Sau đó đôi mắt của cô trở nên sắc bén, giọng cũng lạnh xuống: “Cô vốn là một người xinh đẹp, tại sao lại đi theo lối xấu?!”
Tạ Liên Thành vốn đã nhắm mắt, lại từ từ mở mắt.
Bạch An quay đầu nhìn anh ta.
Lời thoại cô vừa đọc, chính là lời đối thoại của cặp đôi nam nữ chính trong một bộ phim của Tạ Liên Thành.
Cảnh sát và kẻ cướp, vốn là hai người đối lập.
Nhưng cố tính, hai người họ lại yêu nhau.
Trong quá trình đuổi bắt, bóng dáng xinh đẹp kia, người phụ trách đuổi bắt cô, để lại ấn tượng quá sâu.
Dần đi sâu vào triển khai điều tra, Trình Trung, hắn, rốt cuộc không chống lại được sự cám dỗ của đối phương, rơi xuống cái bẫy ngọt ngào.
Bạch An xoay tròng mắt, cúi đầu nhìn Tạ Liên Thành nằm trên giường.
Bộ phim có đó một đoạn trích, là nữ tặc xinh đẹp dụ dỗ cảnh sát đẹp trai.
Nhưng không ai biết, cô ấy làm như thế, rốt cuộc là vì để thoát thân, hay… Vì yêu.
Thậm chí ở kết phim, lúc cô ấy bị cảnh sát còng tay, mang ra trước vành móng ngựa, không ai biết, chuyện xảy ra vào tối hôm đó, chuyện không chân thật đến mức giống như một giấc mơ ấy, rốt cuộc là thật hay là giả.
Bạch An nhìn vào mắt Tạ Liên Thành, từ từ cúi người xuống.
Đôi mắt cô trong suốt, nhìn vào mắt Tạ Liên Thành, đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười kia rất hấp dẫn, giống như nụ cười của nữ tặc trong phim, điên đảo chúng sinh.
“Tôi tin tưởng…” Cô lẩm bẩm nói, không còn là lời thoại trong phim: “Cô ấy thật lòng yêu nam chính.” Mặc Doanh, Diệp Gia Quán.
Bạch An nói xong, cúi người hôn lên trán Tạ Liên Thành.
“Tại sao?” Tạ Liên Thành chấn động, nhưng lại không tránh nụ hôn của cô.
Anh ta chăm chú nhìn Bạch An, giống như lần đầu tiên biết cô gái này.
Mặc dù trong mắt vẫn có men say, nhưng lại không kìm được mà bị Bạch An hấp dẫn.
“Vì tôi tin….” Bạch An nhẹ nhàng nói: “Chỉ vì yêu, cô ấy mới tình nguyện trở thành tù binh của tình yêu.”
Đấy là một đề tài bị mọi người tranh luận không ngừng trong một thời gian dài, trên mạng có rất nhiều người đã xem bộ phim này đều thảo luận sôi nổi xem nữ tặc có yêu anh cảnh sát ngầm hay không.
Hay là nói lúc bộ phim kết thúc, tiếng cười nhẹ nhàng mang theo sự châm chọc ấy là có ý gì.
Bạch An hôn từ trán Tạ Liên Thành xuống.
Giọng nói của cô, trở nên dịu dàng và khàn đặc: “Khi yêu một người, mới biết, cam tâm tình nguyện như thế…”
Cô lẩm bẩm.
Tạ Liên Thành nhắm hai mắt.
Đột nhiên anh ta xoay người đè Bạch An ở dưới người mình.
Đó là một người, so với cô gái trong phim vào đêm hôm đó, còn chân thực hơn.
Nụ hôn nóng bỏng mang theo men say in trên môi Bạch An.
Anh ta đã quên đây là cô gái nhỏ luôn chạy theo mình gọi “chú Tạ”. Lúc này trong mắt anh ta chỉ có đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tình yêu và sự tin tưởng ấy.
Bạch An đưa tay ôm chặt cổ Tạ Liên Thành, chôn mặt mình vào hõm cổ anh ta.
Ống kính kéo đến gần hơn một chút, có thể thấy rõ ràng cảm xúc trong ánh mắt.
Đó là cảm xúc hoàn toàn khác với sự phản nghịch và ngang bướng lúc trước, sâu đậm như thế, nóng bỏng đến mức khiến cho người ta không kìm được mà bị hấp dẫn, hạnh phúc giống như ăn mật, khiến cho Bạch An trở nên xinh đẹp vô cùng.
“Cut.” Sở Dực Thành kêu ngừng.
Anh ta đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài cửa.
Cố Diệp buông Đường Bội ra, hai người giống như đã thoát khỏi cảnh quay vừa nãy, trố mắt nhìn nhau một cái, quay đầu cùng nhân viên đoàn phim nhìn về phía Sở Dực Thành vừa rời đi.
Đường Bội gật đầu với Cố Diệp một cái rồi đứng dậy đi theo.
Ngoài cửa, ánh đèn hành lang mờ tối.
Sở Dực Thành đang đứng dựa vào tường.
Trong tay anh ta đang cầm một điếu thuốc.
Làn khói lượn lờ che mất cảm xúc của anh ta, khiến cho mặt mũi anh ta cũng có chút mơ hồ.
Sở Dực Thành hít một hơi thuốc, thấp giọng ho khan hai tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Bội, khẽ lắc đầu nói: “Chú không sao, chỉ là… Chỉ là muốn yên tĩnh một chút.”
“Chú…” Đường Bội từ từ đến bên cạnh anh ta.
Cô cũng không nói gì, chỉ yên tĩnh đứng bên cạnh Sở Dực Thành.
Chỗ quay hôm nay là do bọn họ thuê, yên tĩnh gần như không có tiếng động gì.
Sở Dực Thành ngửa đầu nhìn lên ngọn đèn trên trần nhà, thấp giọng nói: “Từ trước đến giờ, chú đều chưa từng cẩn thận nhìn kỹ cô ấy.”
“Ừ.” Đường Bội thấp giọng trả lời. Mặc Doanh, Diệp Gia Quán.
Cô biết, điều Sở Dực Thành cần bây giờ cũng không phải là an ủi.
“Chưa từng nghiêm túc nhìn cô ấy…” Giọng Sở Dực Thành khàn khàn đến nỗi gần như không nói ra lời.
Anh ta lại hít một hơi thuốc thật dài, rồi tiếp tục nói: “Hoá ra sau lưng chú, có một đôi mắt xinh đẹp như thế, vẫn luôn dõi theo chú.”
Anh ta cúi đầu, giống như Cố Diệp vừa rồi, cười tự giễu: “Chú vẫn luôn cảm thấy, cô ấy chỉ là một cô bé chưa trưởng thành, chỉ coi chú như một món đồ chơi trong thời kỳ phản nghịch…”
Anh ta nhắm hai mắt, đau xót nói: “Sao chú lại ngu xuẩn như thế?! Sao lại nghĩ đó chỉ là một trò chơi?! Có trò chơi nào lại có thể khiến Bạch Phong kiên trì mười năm mà vẫn cảm thấy ngọt ngào…”
Cơ thể cao lớn gục xuống, giống như không chịu nổi sức nặng của những áp lực kia, từ từ trượt xuống ngồi xụi lơ trên mặt đất.
“Chú…” Đường Bội ngồi xổm xuống, dịu dàng đặt tay lên vai Sở Dực Thành, kiên định nói: “Tại sao?”
Cô dừng một chút, nhìn Sở Dực Thành hỏi: “Tại sao? Sau đó chú không cướp cô Thích về?”