Trùng Sinh Sửa Lại Quá Khứ Của Đôi Ta

Chương 20: Đánh dấu




Một tuần sau là sinh nhật anh, trong buổi yến tiệc, bố anh công bố thân phận người thừa kế vị trí cổ đông, người thừa kế là cậu và cũng nói với họ cậu là người tương lai kết hôn cùng người thừa kế tập đoàn.
Khách mời vây quanh đến muốn kết giao với cậu nhưng cậu lại đi cùng với anh. Đám bạn cùng phòng bất ngờ lao đến, cậu vui vẻ cụng ly rượu với họ. Cả đám cười vui vẻ trò chuyện:
“Thật không ngờ nha”
“Tao còn tưởng tao quen với một người bạn nghèo”
“Tao tưởng mình quen với một người nhận học bổng được bạn trai bao nuôi”
“Thật không ngờ tới bạn nghèo thật ra là cổ đông lớn của Giang thị, bạn trai bao nuôi của nó lại là người thừa kế Giang thị”
Cậu khẽ cười, Giang Vũ tiến tới, ghé tai nói nhỏ:”Mẹ gọi chúng ta đi bàn chuyện”
Cậu gật đầu rồi bảo:”Mẹ chồng gọi rồi, tao đi đây, lát có gì nói chuyện qua điện thoại nhé”
Bà bạn chuyện đám cưới, bà bảo cậu để tang đủ năm rồi, bảo cậu học xong năm hai cưới luôn không cần năm thứ tư, hơn nữa y học vừa phát triển công nghệ mới, nam nam vẫn có thể có con bà muốn hai người sinh một trai một gái. Cậu liền hỏi:”Anh thấy sao?”
Giang Vũ liền đáp:”Hiện tại khá khó, chúng ta học năm hai, học xong lên năm ba đã sinh con nhất định năm tư đã bận càng thêm bận vì chăm sóc chúng”
Anh thở dài nói:”Cưới năm hai vẫn là không ổn lắm, cứ đợi học năm tư xong ba tháng hẵn cưới như dự tính trước đó đi”
Mẹ anh liền gật đầu, bà bảo:”Thật ra mẹ thì không có chuyện gì làm, có thể thay hai đứa chăm cháu”
Anh nhìn cậu, cậu nhìn anh rồi cả hai cùng nói:”Vậy nhờ mẹ, học xong năm hai cưới”
Anh cười cười. Bà cũng đến bất lực với hai đứa con này.
Tháng sau là học xong năm thứ hai, vừa học xong khăn gói về nhà nghỉ ngơi cả hai đi phát thiệp mời đám cưới khiến đám bạn bất ngờ, hơn nữa còn đầu tư máy bay chở khách, xe chở khách, ngón ngén cũng hơn tỷ.
Tiệc cưới có mời Liễu Thanh Nhã, là anh cố ý mời. Vân Phong không hiểu anh muốn làm gì chỉ có anh và cô ta ngầm biết được, anh trùng sinh và cô ta cũng trùng sinh. Cô ta trùng sinh quay lại muốn thay đổi kết cục của bản thân, muốn có được cậu, muốn trở nên giàu có trở thành kẻ quyền lực nhưng anh khác, anh căn bản trước giờ chưa từng cần gia sản, anh muốn được thành bạn đời của cậu.
Hơn nữa cả hai đều yêu đối phương từ sớm, dù cho Thanh Nhac có xuất hiện cũng phải xuất hiện trước anh thì mới có khả năng thành công, nhưng cô ta lại nhỏ hơn cậu một tuổi, lúc cậu gặp anh cả hai đã gần bốn tuổi rồi. Không thể có khả năng gặp sớm hơn.
Tiệc cưới được trang trí đầy hoa hồng xanh, khiến khách mời chán ngán chỉ có những người biết ẩn ý phía sau mới cười đùa với cậu.
Kết hôn xong cả hai kéo nhau đến trụ sở sinh nhân tạo trong thành phố trước.
Học xong năm thứ ba cậu chạy đi thực tập tại tập đoàn Tô thị, tính cách thân thiện hoà đồng khiến những nhân viên chính thức cần kì quý cậu, đến giám đốc tạm thời, thiếu gia tập đoàn Tô thị cũng yêu quý cậu. Đối phương chỉ là để làm một thời gian khảo nghiệm bản thân khi nào chủ tịch Tô thị thấy thích hợp sẽ nhường quyền quản lí tập đoàn cho. Có cậu, vị giám đốc trẻ rất nhẹ tay với nhân viên. Bọn họ liền dính chặt lấy cậu sợ tách ra một chút thấy mặt giám đốc sẽ bị hù cho ngất xỉu tại chỗ.
Hết hè, cậu nghỉ quay về học. Đám nhân viên khóc ngất ôm chân cậu nói:
“Tiểu Phong, em đừng đi mà”
“Đừng đi, em đi rồi ai bảo vệ anh chị đây hả?”
Giám đốc tiến tới “khụ” một tiếng nhắc nhở đám nhân viên rồi nói:”Tối nay có tiệc chia tay, địa điểm tôi sẽ báo sau, còn cậu, học xong tôi đến đón, cậu sau này không cần qua thử việc đến làm nhân viên chính thức, sau này tôi thừa kế tập đoàn sẽ nhấc cậu qua tập đoàn chính làm giám đốc”
Cậu gật gật đầu quay về ngay. Tối đó cậu đi cùng anh, tiến vào phòng riêng cậu vui vẻ giới thiệu:”Giới thiệu với mọi người, đây là chồng của em, Giang Vũ”
Nhân viên xôn xao bàn tán:
“Giang Vũ? Giang Vũ không phải người thừa kế Giang thị sao?”
“Chồng của tiểu Phong? Chả lẽ tiểu Phong là người đó à?”
Giám đốc liền nói:”Đến chơi cùng sao? Mau ngồi đi”
Nhân viên uống rượu đến say mèm hơn nửa đêm, giám đốc đã lên xe rời đi, nhân viên từng người một gọi người đến đón hoặc tự mình về. Từ đầu đến cuối anh không động đến một giọt rượu hay bia, cậu say rượu ôm lấy cổ anh nói:”Ông xã, em muốn về nhà”
Giang Vũ bế cậu lên rồi nói:”Được, ông xã đưa em về nhà”
Cậu không nặng, hắn không chật vật lắm. Bế cậu về đặt lên giường rồi trở ra nấu canh giải rượu cho cậu uống.
Canh giải rượu đã uống rồi nhưng sáng hôm sau đầu cậu vẫn đau, cả người đầy dấu đỏ đỏ kèm cả vết răng, bên cạnh là Giang Vũ cả hai đều không mặc đồ.
Chưa vào ngày đi học lại nên cậu xoay người, rúc vào lòng anh, cắn anh một cái cũng để lại một dấu hôn đỏ. Cậu nói:”Không chỉ có mình anh là biết đánh dấu chủ quyền đâu”
Giang Vũ ôm chặt lấy cậu bảo:”Anh biết em cũng biết đánh dấu mà bà xã đại nhân”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.