Trùng Sinh Sửa Lại Quá Khứ Của Đôi Ta

Chương 9: Tuổi thơ (3)




Năm cả hai vào cấp ba, mẹ cậu gọi anh đến nói chuyện riêng.
Anh đi theo sau bà vào phòng, bà mở tủ lấy ra một sấp giấy tờ rồi đưa cho anh. Bà nói:”Hiện tại ta chỉ có thể tin một mình cháu thôi”
Bà thở dài hỏi anh:”Cháu thích con trai bác à?”
Anh nhìn bà rồi gật đầu, anh nói:”Từ nhỏ đã thích, cậu ấy nhìn nhỏ nhắn đáng yêu không động lòng là nói dối”
Bà nói với anh:”Ta rất tin cháu, nếu nó cũng yêu cháu thì hai đứa cưới nhau ta không cản, ta chỉ muốn cháu hứa với ta....bảo vệ thằng bé thật tốt, thằng bé mềm yếu như vậy không thể tự bảo vệ được cho bản thân”
Anh tức thì gật đầu nói:”Cháu cũng đã hứa với bác trai sẽ bảo vệ cậu ấy, mấy năm về trước bác trai về với vẻ mặt đau khổ, bác ấy đã giao cậu ấy cho cháu muốn cháu bảo vệ cậu ấy, giao cho cháu giấy tờ chuyển nhượng tài sản đứng tên cậu ấy, hôm nay đến lượt bác giao giấy tờ chuyển nhượng tài sản đứng tên tài sản và cậu ấy cho cháu”
Mẹ cậu bật khóc nói:”Ta biết ông ấy về, cũng biết ông ấy thương thằng bé, chính vì có thằng bé bên cạnh ta mới đủ can đảm sống tiếp trên đời này, những mấy năm trước ta khi ta phát hiện mình có thai đã phát hiện ra chuyện ông ta ngoại tình với đàn ông rồi, chỉ là sau khi biết tin ta có thai ông ta thay đổi chăm sóc ta và thằng bé, ta đã mềm lòng, những năm này ta vẫn luôn nghĩ ông ấy vì bận công việc quá mức mà không quay về nhiều có khi một tháng chỉ về một hai lần, không ngờ lúc ta đến nhà tìm ông ta mới biết biết ông ta ở nhà riêng, ta đến thì phát hiện ông ta đang ngủ với đàn ông, là người đàn ông năm đó”
Anh vỗ vai bà nói:”Cháu không biết an ủi như thế nào”
Bà nói với anh:”Cháu biết chuyện bọn ta ly thân rồi nhưng tuyệt đối đừng nói cho thằng bé biết nhé, ta không muốn nhìn thấy nước mắt lăn trên má thằng bé”
Anh lập tức bảo:”Tin cháu, cháu sẽ không làm cậu ấy khóc”
Bà biết cậu thích anh, nhưng bà không nghĩ chính lời bà nói lại khiến cậu không đến bên cạnh anh.
Ngày anh tỏ tình cậu không nhận được cậu đồng ý, nhìn nét mặt cậu khiến bà biết ngay là đã có chuyện, anh vừa về bà liền gọi anh hỏi chuyện:”Cháu làm gì thằng bé rồi?”
Anh im lặng, nét mặt không vui nói:”Cậu ấy....rõ ràng thích cháu nhưng cậu ấy vì câu bác nói mà từ chối rồi, còn nói cháu kinh tởm”
Nghe anh nói bà lập tức hiểu chuyện mà thở dài nói:”Có lẽ là do ta tức giận quá mức rồi, không nghĩ là thằng bé nghe lời đến vậy, con nhà người ta cãi cha cãi mẹ để được bên cạnh người mình yêu, thằng bé không cãi lời ta một lần cứ ngoan ngoãn nghe lời như vậy đến lúc ta chết rồi nó sống thế nào đây”
Bà xoa đầu anh rồi bảo:”Thôi vậy, sau này nếu thằng bé đổi ý muốn ở cạnh cháu thì cứ dắt thằng bé đến gặp ta nói chuyện, ta sẽ không từ chối việc hai đứa yêu nhau, ta biết thằng bé yếu đuối, hơn nữa trên đời này đều đầy sự giả dối chỉ có cháu đối xử thật lòng và tốt với thằng bé, ta tin tưởng giao thằng bé cho cháu nhất”
Anh lắc đầu bảo:”Cậu ấy không muốn làm bạn của cháu nữa”
Bà thở dài không biết nói gì hơn, con trai nghe lời ngoan ngoãn như vậy, phụ thuộc vào bà cả nếu lỡ chẳng may bà mất thì thằng bé biết phải làm gì. Người bà tin tưởng nhất hiện tại chỉ có cậu nhóc nhà hàng xóm nhưng con trai lại nghỉ chơi với đối phương, hiện tại bà cũng không biết giao thằng bé cho ai.
Trước khi đi ngủ, bà không kìm được ôm lấy cậu, đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, bà bảo:”Đừng cứ việc gì cũng nghe lời mẹ, nếu lỡ có một ngày mẹ không còn nữa con sẽ sống ra sao đây, con cứ nghe lời mẹ như thế mẹ không biết sau này con sẽ bị gì cả, con là một đứa trẻ yếu đuối mà, mẹ còn không dám để một giọt nước mắt con rơi hay một giọt máu chảy, bếp núc không dám để con động vào, sau nay mẹ đi rồi con phải làm sao?”
Cậu hỏi bà:”Mẹ nói gì thế ạ? Không phải mẹ đang còn sống sao? Còn rất khoẻ mạnh nữa, mẹ đừng làm con sợ”
Bà nói với cậu:”Mẹ không thể sống với con đến khi con bạc đầu đâu, sớm muộn gì cũng chết, con người không ai biết mình sống được bao lâu cả, con phải tự lập chút, đừng cứ việc gì cũng nghe mẹ có được không?”
Cậu đáp:”Được ạ”
Bà nói:”Mai mẹ dạy con nấu ăn, dạy con làm việc nhà, đưa con đi chơi, con phải học được những kĩ năng cơ bản này”
Cậu đáp:”Vâng mẹ”
Sau khi nói chuyện với bà, cậu quay về phòng.
Chiều, lúc cậu quay về, cậu đóng cửa phòng lại, khoá nó, lưng trượt xuống ngồi sụp tại chỗ mà bật khóc, rõ ràng là muốn nói đồng ý nhưng cuối cùng lại không dám nói ra. Cậu biết bố đã ngoại tình, đã yêu một người đàn ông bỏ rơi mẹ nên bà mới nói thế, ban đêm năm đó lúc anh nói chuyện với bố cậu, cậu nghe rõ từng chữ, cậu biết rõ toàn bộ chỉ là không muốn nói thôi, nếu cậu thật sự yêu con trai bà sẽ cảm thấy cậu như thế nào nữa, cậu vừa không muốn bà thất vọng vừa không muốn từ chối lời tỏ tình ấy, đầu cầu thực sự trống rỗng không biết nên làm gì cho đúng cả.
Đồng ý sẽ khiến mẹ thất vọng, không đồng ý lại khiến đối phương đau lòng, nhưng cuối cùng cậu lại chọn để anh đau lòng, cậu sợ mẹ thất vọng hơn, hiện tại bà chỉ còn có cậu thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.