Trùng Sinh Vả Mặt: Được Chồng Dung Túng

Chương 23: Dã tâm




Trở về biệt thự riêng, định là sẽ ngủ sớm chuẩn bị cho ngày làm việc vào ngày mai. Nhưng không ngờ, người tính không bằng trời tính, nằm hoài mà vẫn không thể ngủ, Ân Mặc Dao lại lén lút tìm tới thư phòng của Phương Cảnh Đình.
Lần này cửa phòng không hề đóng kín, người đàn ông ấy cũng không ngủ quên, mà anh đang đứng gần cửa ban công nói chuyện điện thoại với ai đó. Sợ kinh động đến anh nên cô chỉ lẳng lặng đứng im gần cánh cửa, vậy mà vẫn bị anh ta bắt gặp.
“Con biết rồi, ba với mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”
Phương Cảnh Đình cúp máy, sau đó liền dùng ngón trỏ ngoắc cô gái đứng trước cửa đi vào.
“Tìm tôi để rủ rê uống rượu nữa à?”
“Không, định sang hỏi anh có muốn ăn khuya hay không thôi. Tại tôi cũng hơi đói.” Mặc Dao lần đầu tiên tỏ ra ôn hòa.
“Tôi không có thói quen ăn khuya.” Cảnh Đình điềm đạm trả lời, rồi ngồi xuống sofa.
“Ờ, vậy thôi! Mà ba anh vừa gọi tới hả? Có phải ông ấy nổi giận rồi không? Anh không bị mắng đó chứ?” Cô cũng ngồi xuống đối diện với anh bằng gương mặt tựa chút lo âu.
Thấy vậy, Phương Cảnh Đình chợt bật cười, rồi nhìn thẳng vào cô mà hỏi:
“Đang lo cho tôi, hay sợ phật ý ông bà, rồi lỡ dở kế hoạch?”
“Tất nhiên là ý thứ hai rồi, anh thì có gì đâu phải lo. Lỡ có bị mắng cũng đâu ảnh hưởng gì.” Mặc Dao trả lời rất nhanh, nói xong cũng làm đối phương mất luôn nhã hứng trò chuyện.
“Về phòng đi, tôi còn phải nghỉ ngơi.”
“Ơ, cái anh này. Tôi hỏi anh còn chưa trả lời mà.”
“Vấn đề được tôi giải quyết ổn thỏa rồi, cô không cần phải lo nữa, giờ chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, Ok?”
Nói xong, Phương Cảnh Đình liền đứng dậy. Ngay lập tức, Ân Mặc Dao cũng đứng theo. Chính lúc này, chiếc bụng đói meo của cô lại thành thật reo lên, âm thanh sôi bụng rõ to, đến anh đứng cách đó còn nghe thấy. Cô ngại ngùng, ôm bụng, thực tình chẳng biết giấu mặt vào đâu. Nghĩ thầm chắc tại sáng nay ra đường bằng chân trái nên mới toàn gặp chuyện không đâu vào đâu.
“Đói lắm hả?”
Mặc Dao gật gật đầu, chưa kip nói đã thấy người đàn ông ấy lướt qua.
“Xuống bếp đi, tôi nấu cho ít đồ ăn.”
Sao cơ? Anh nấu ư? Cô nghe xong mà đơ hết cả mặt, ngạc nhiên tới đứng hình, đến khi quay lưng thì bóng dáng người ấy đã đi khuất, nên cô mới vội vàng chạy theo.
Không lâu sau, quả nhiên Phương Cảnh Đình đã đích thân vào bếp nấu ăn, nhưng món anh nấu lại khiến Ân Mặc Dao nhăn mặt, tỏ vẻ không được hài lòng.
“Anh không thể nấu cái gì khác ngoài mì tôm hở? Tôi bị ám ảnh với mì gói…”
“Trong nhà chỉ còn mỗi mì gói, cô không ăn thì đói, vậy thôi.” Anh dửng dưng đáp.
Song liền định rời đi thì cô khẽ khàng lên tiếng:
“Ở lại với tôi chút đi, ăn một mình buồn lắm.”
Nghe thấy giọng điệu ngậm ngùi ấy, Phương Cảnh Đình lại không kìm được lòng mà ngồi trở lại. Nhưng anh có nhận ra chưa? Nhận ra bản thân mỗi lúc càng gắn kết và ưa thỏa hiệp với người con gái này hơn.
“Ở đây không có ma.”
“Bởi vì có con ma chúa như anh ở đây rồi.”
Anh nhàn nhã nói một câu, cô đáp như thể tát nước vào mặt người nghe, song lại nhe răng cười tươi như thể chưa nói gì nặng nề.
“Khi con người ta buộc phải thay đổi vì một biến cố nào đó, sẽ trở nên ngoan cường nhiều hơn. Tôi thấy cô có, nhưng sau này nên hạn chế hỗn với tôi một chút đi.”
“Vậy anh bớt nói móc đi, rồi tôi bớt hỗn.” Mặc Dao bĩu môi.
Nhìn cô ăn mì mà nét mặt không khỏi ngán ngẩm, tự nhiên anh lại trầm tư không rõ nguyên nhân.
“Cảnh Đình, anh thừa biết tôi sẽ khiến Phương Quảng Trọng khó sống, vậy sao vẫn dung túng cho tôi?”
“Mượn tay cô dạy dỗ nó nên người thôi. Từ nhỏ đã quen đặt chân trên vạch đích, giờ là lúc nên để nó va vấp giữa đời mới chịu trưởng thành.” Anh ôn tồn giải thích.
“Nhưng lỡ tôi làm hại hắn thì sao?” Mặc Dao nhìn anh bằng ánh mắt thăm dò.
Trong khi đó, Phương Cảnh Đình vẫn đang tuyệt nhiên bình thản mà đáp:
“Thì tự làm tự chịu, dù gì tôi cũng không liên quan tới ân oán của các người.”
Nghe xong, Ân Mặc Dao không nói gì nữa, chỉ cúi mặt tập trung ăn mì. Được một lúc, thì anh lại hỏi:
“Tôi nghe nói Ân Hiên Viên đang nắm giữ vị trí Giám đốc điều hành ở Ân thị, sắp tới có khả năng sẽ trở thành lãnh đạo chính thức thay cho Ân Doãn. Dự định tiếp theo của cô là gì?”
“Muốn cùng anh cướp hết toàn bộ khách hàng bên đó, đến khi nào Ân thị đứng trước nguy cơ phá sản, tôi sẽ trở về thu mua.”
Mặc Dao trả lời rất nhanh chóng, như thể đã có tính toán kỹ càng từ trước. Trông cô thế này, Phương Cảnh Đình lại vẽ nên nụ cười thích thú.
“Dã tâm cũng lớn đấy.”
“Tôi chỉ ăn miếng trả miếng thôi. Người không vì mình, thì trời chu đất diệt mà.” Cô mỉm cười lạnh lùng.
Chính nụ cười ấy, vô tình lại khơi dậy chút cảm xúc mãnh liệt trong lòng người đàn ông. Nhìn cô ấy luôn mạnh mẽ, nhưng lúc nào cũng gợi cho anh cảm giác muốn được chở che.
Rốt cuộc đó gọi là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.