Tập đoàn Phương thị…
Rời khỏi phòng họp lớn, tất thảy nhân viên đều đang bàn tán về nữ Giám đốc thiết kế mới, hầu như ai cũng tán thưởng khi xem qua những bản thiết kế trong dự án đầu tay do cô đảm nhận.
Về mặt năng lực, Ân Mặc Dao đã chiếm được bảy phần ba sự công nhận của mọi người, riêng ba phần còn lại đều nằm ở một số nhân viên có chấp niệm lớn với nữ Giám đốc cũ trước đó, Lâm Đông Đông.
Lúc này, oan gia ngõ hẹp lại xui khiến Mặc Dao chạm mặt Đông Đông. Nói chính xác, là cô bị đối phương chặng đường.
“Giám đốc Ân, rất hân hạnh được làm quen với cô.”
“Rất hân hạnh!” Mặc Dao thân thiện bắt tay đồng nghiệp.
“Trông cô trẻ tuổi như vậy mà đã ngồi vào được ghế Giám đốc rồi, chứ chả bù cho tôi, cật lực tận năm năm mới đảm nhận được vị trí ấy. Cô thật đáng ngưỡng mộ.”
Trước đó, cả hai người phụ nữ đều đã mỉm cười và trưng ra thái độ nhiệt tình đầy thiện cảm. Nhưng bây giờ, Mặc Dao lại thấy cảm lạnh với những gì đối phương vừa nói.
Nghe qua cứ giống như Lâm Đông Đông đang không phục, thậm chí khéo léo mỉa mai cô vậy.
“Có câu, tre già măng mọc. Em trèo lên được tới đây cũng đều là đánh đổi công sức nhận lại vinh hoa thôi. Vả lại, cứ không phải trẻ tuổi là không làm được việc, còn nếu buộc phải so sánh tuổi tác thì Tổng giám đốc của chúng ta hình như cũng mới 30 tuổi thôi. Nên nói tài năng không phân biệt tuổi tác vẫn là hợp lý hơn.”
“Tre già măng mọc, lấy công sức đổi lại vinh hoa. Thì ra là vậy! Chứ tôi còn tưởng cô dùng vẻ ngoài mỹ lệ này để đi cửa sau chứ. Nghe nói, cô từng là bạn gái cũ của Giám đốc sản xuất Phương Quảng Trọng, còn bây giờ đang qua lại với Phương tổng.”
Tiếng trước cười nói chào hỏi, qua tiếng sau liền đâm chọt đủ đường, khiến Mặc Dao nghe xong không khỏi buồn cười. Nhưng nghĩ lại cô cũng phải khen Phương Quảng Trọng một tiếng, bởi vì khả năng loan tin bôi nhọ người khác của hắn quá ư là nhanh.
“Nếu thật sự vì được Phương tổng cho phép bước qua cửa sau, thì đó cũng là bản lĩnh của Dao Dao. Chứ ngoài kia có biết bao phụ nữ trẻ đẹp, muốn anh ấy nhìn tới một cái còn chưa được mà, phải không Phó giám đốc Lâm?”
Mặc Dao kiêu hãnh trả lời không vấp một từ, ngược lại còn khiến đối phương nhất thời sượng sùng.
“Nếu không còn việc gì nữa thì tôi về phòng làm việc trước, khi khác hẹn chị cùng dùng cơm nha!”
“Ờ được!” Lâm Đông Đông trưng ra nụ cười công nghiệp.
Chờ tới khi Ân Mặc Dao đi khỏi, nụ cười đó liền được thế chỗ cho vẻ mặt ganh ghét đầy đố kỵ. Lúc này, Phương Quảng Trọng từ đằng xa đi tới và chứng kiến được tất cả dáng vẻ này của Lâm Đông Đông, hắn liền cao giọng cất lời:
“Không cam tâm là phải thôi. Tự nhiên đang làm Giám đốc lại bị chuyển xuống bộ phận sản xuất làm Phó giám đốc chỉ vì chút lỗi nhỏ, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không cam lòng xíu nào.”
“Giám đốc Phương, tôi biết anh không ưa gì cô ta. Nói thật lòng mình thì tôi cũng chẳng khác gì anh. Ban đầu, cứ tưởng Phương tổng bổ nhiệm nhà thiết kế sáng giá có kinh nghiệm dày dặn thế nào, không ngờ lại là một đứa không danh không tiếng như vậy. Thực tình mà nói, giống như đang cố tình vả thẳng vào mặt tôi vậy.”
Có chỗ để xả, Lâm Đông Đông liền lộ ra mặt thật, khiến Phương Quảng Trọng tuyệt nhiên thích thú.
“Thế cô nghĩ sao nếu chúng ta hợp tác?”
[…]
Ân Mặc Dao đang chuyên tâm chỉnh sửa lại các bản thiết kế, thì được Tổng giám đốc trực tiếp liên lạc gọi đến phòng làm việc, khiến cô nhất thời phát sinh một chút không vui, nhưng dù vậy vẫn phải vác mặt qua đó.
Vừa gặp anh, là cô hỏi ngay:
“Có chuyện gì sao không nói qua điện thoại luôn đi mà phải bắt tôi sang tận đây? Anh có biết tôi đang bận đến đầu tắt mặt tối không?”
Đã một tuần trôi qua, hôm nay là ngày Phương Cảnh Đình nhìn thấy dáng vẻ uể oải với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc của Ân Mặc Dao. Tuy vẻ mặt đầy mệt mỏi này đã được cô che giấu sau lớp trang điểm và thần thái tích cực với mọi người bên ngoài, nhưng với anh thì cô không cần phải diễn.
“Nghe nói cả phòng thiết kế đều đang không chịu hợp tác với cô, vậy bộ dạng thân tàn ma dại này đều là vì áp lực công việc gây ra?”
“Anh là bề trên mà, ở trên cao nhìn xuống đương nhiên sẽ thấy hết thảy rồi, còn hỏi dài dòng.” Mặc Dao cáu kỉnh.
Thấy cô vừa nói, vừa tự xoa bóp vai gáy với bàn tay để thư giãn, mà tự dưng anh lại thấy xót.
Người trưởng thành luôn làm việc trong im lặng, thế là ngay sau đó Ân Mặc Dao đã nhận được một tệp văn kiện từ tay Phương Cảnh Đình đưa tới.
“Này là gì?” Cô ngây ngô hỏi.
“Bản thảo những mẫu thiết kế của tôi, cầm về xem dùng được cái nào thì dùng, ngày mai là hạn chót phải trình bày rồi.”
Nghe vậy, hai mắt Mặc Dao liền sáng hẳn lên, phấn khích nhận ngay tệp bản thảo ấy, vừa xem vừa tán thưởng anh.
“Sao hôm nay tốt đột xuất vậy? Đừng nói là vì quan tâm tôi nha?”
“Tự luyến! Mỗi mẫu một trăm tệ thôi, chi phí tính vào lương hàng tháng, còn lợi nhuận liên quan các mẫu thiết kế riêng của cô thì vẫn tính như cũ. Cô ba, tôi bảy.”
Phương Cảnh Đình sòng phẳng nói rõ, thì Ân Mặc Dao lại bĩu môi khi nghe xong.
“Thực dụng. Nhưng mà thôi, vì lòng thành của anh nên tôi sẽ mang về xem thử.”. Ch𝑢yê𝔫 𝘁ra𝔫g đọc 𝘁r𝑢yệ𝔫 == 𝘁rù m𝘁r𝑢yệ𝔫.V𝑵 ==
Cười nói xong, cô gái liền hân hoan quay trở về phòng riêng của mình. Không hiểu sao lúc đó thấy cô vui mà anh cũng bất giác vui theo.
Phương Cảnh Đình, anh yêu rồi đúng không?