Phương thị- Phòng Giám đốc thiết kế.
Cốc cốc cốc.
“Mời vào!”
Nối tiếp giọng nói của Ân Mặc Dao, là sự xuất hiện của Trưởng phòng thiết kế, cô ấy mang đến một tệp tài liệu và đưa đến trước mặt cô với một thái độ tôn trọng.
“Giám đốc! Phương tổng gửi cái này cho sếp.”
“Ờ được rồi, chị cứ để đó đi lát nữa tôi xem.” Ân Mặc Dao lơ đễnh trả lời, ánh mắt lúc này vẫn dán chặt vào số thiết kế giày cao gót đã hoàn thiện trên màn hình vi tính.
“Sắp tới giờ họp rồi, sếp có cần giúp gì không?”
“Không cần đâu, tôi xong rồi.”
Vừa nói hết câu, cũng là lúc Mặc Dao rút USB có thẻ nhớ chứa toàn bộ tài liệu để chuẩn bị cho cuộc họp sắp bắt đầu. Cô đã sẵn sàng, tự tin xuất hiện trong vai trò người thuyết trình cũng như giới thiệu sản phẩm mới cho dự án mới, nhưng sự cố bất ngờ đã xảy ra khi Cao Mẫn đứng dậy.
Cô thấy choáng váng khi đột ngột thay đổi tư thế, nghiêm trọng đến mức suýt nữa thì ngã, cũng may bên cạnh còn có nữ Trưởng phòng kịp thời đỡ lấy.
“Cô ổn chứ? Sao da thịt nóng vậy, có phải sốt rồi không?”
“Không sao. Để tôi ngồi xuống, nhắm mắt thư giãn vài giây sẽ ổn lại ngay thôi. Chị về chuẩn bị đi, sắp họp rồi.”
“Một mình cô ở đây có ổn không vậy? Hay tôi báo lại với Trợ lý của Tổng giám đốc bảo rằng cô không khỏe, dời cuộc họp sang buổi chiều nha?”
“Không cần đâu, tôi ngồi một chút là khỏe ngay.” Nói rồi, Mặc Dao liền nhắm mắt, dùng tay day nhẹ trán để giảm bớt cảm giác khó chịu.
Bấy giờ, chiếc thẻ nhớ có chứa tài liệu quan trọng vẫn đang đặt trên bàn. Còn nữ Trưởng phòng vẫn đứng đó.
Đến khi Ân Mặc Dao cảm thấy tình trạng ổn định hơn mới mở mắt ra, cơn choáng váng đã không còn và chiếc USB vẫn còn đó, chỉ có cấp dưới của cô thì đã rời đi.
Không nghĩ nhiều, vì cuộc họp chỉ còn năm phút nữa sẽ bắt đầu, cô liền cầm thẻ nhớ rồi nhanh chóng đến phòng họp.
Cô vừa đến, Cảnh Đình cũng tiếp bước vào sau. Đợi đến khi anh vào vị trí, Trợ lý liền lên tiếng:
“Cuộc họp bắt đầu. Giám đốc Ân, mời cô trình bày sản phẩm mới.”
Được mời gọi, Ân Mặc Dao rất tự tin khi đứng dậy. Trong lúc ai ai cũng hào hứng chờ xem những sản phẩm mới do tự cô đảm nhận thiết kế, thì Phương Quảng Trọng lại đang nhoẻn miệng cười thầm đầy ẩn ý.
Xui khiến thế nào lại để Phương Cảnh Đình bắt gặp nụ cười ấy của hắn. Với mức độ nhạy bén, anh nhanh chóng nhận ra có điểm bất thường đâu đây, thì chính lúc này phòng họp bắt đầu xuất hiện âm thanh xầm xì to nhỏ. Nhìn lên màn hình led, anh mới biết hóa ra mọi người đều đang bàn tán về số sản phẩm mới của Ân Mặc Dao vừa chiếu lên.
Lúc này, đến cô cũng bị biến sắc, chân mày cau chặt khi nhận ra USB chứa thẻ nhớ của mình đã bị ai đó đánh tráo. Những thứ phát ra đều không phải là thiết kế do cô vẽ ra.
“Giám đốc Ân, cô đang đùa với chúng tôi đó à? Những mẫu giày hoa hòe lòe loẹt lỗi thời này mà cũng được xếp vào dự án triệu tệ hay sao? Chẳng hiểu nổi sao cô có thể trèo lên vị trí này thay cho Lâm Đông Đông nữa.”
Thời cơ đã tới, Phương Quảng Trọng liền không nhịn được mà cất lời châm biếm. Ngay lập tức những người khác cũng bắt đầu hưởng ứng theo, hầu hết đều tỏ vẻ bất mãn với Ân Mặc Dao.
“Phương Cảnh Đình, em tự mình nhìn xem “nhân tài” được em đưa về đã làm được những gì kìa. Chậc chậc… thật đáng mặt mũi mà.”
Phương Chí Thịnh cũng cất lời khinh miệt cả rồi. Nếu Mặc Dao cứ tiếp tục im lặng, chỉ sợ lát nữa nơi này sẽ loạn hết cả lên, có khi cô còn bị đuổi ra ngoài, nên bây giờ là lúc phải nói lên gì đó.
Chỉ thấy cô nhìn qua Trợ lý của Phương Cảnh Đình, rồi khẽ gật đầu một cái. Sau đó, cậu ấy đã lấy ra một chiếc USB khác thay cho cái đang phát trên màn hình. Ngay lập tức, những mẫu giày cao gót do chính Ân Mặc Dao thiết kế và màu sắc do Cảnh Đình chọn lựa đã thực sự xuất hiện trước mắt mọi người, khiến họ nhanh chóng chuyển sang trầm trồ.
“Cái này… Cái này là phong cách thiết kế của Song Khiết, chữ K là ký tự huyền thoại trong kiệt tác Thiên Vũ năm đó. Sao thiết kế của Song Khiết lại xuất hiện ở đây chứ?”
“Đúng vậy! Những thiết kế này đều là của Song Khiết tạo ra và cô ấy cũng là người được tôi mời về, tất nhiên đây mới chính bản tài liệu gốc có chứa sản phẩm mới trong dự án lần này, mà người thực hiện là Ân Mặc Dao.”
Cô không cần nói gì cả. Bởi vì, chỉ cần Phương Cảnh Đình lên tiếng, thì tự động suy nghĩ của nhiều người sẽ khác. Dù gì, anh cũng là người lớn nhất ở đây.
“Ân Mặc Dao sao? Chuyện này tin được không đây?”
Mọi người vẫn đang bàn tán, Phương Quảng Trọng cũng định góp dầu cho lửa thêm to, thì Mặc Dao thong thả lên tiếng:
“Tin hay không, không quan trọng. Nhưng tôi có thứ này muốn cho mọi người xem, nó sẽ đáng tin hơn những gì tôi nói. Mời các vị cùng chờ file mới nhất sắp được gửi đến trên máy tính.”
Nói xong, cô liền nhìn qua Phương Cảnh Đình, mỉm cười với anh và nói:
“Phiền Tổng giám đốc liên hệ phòng kỹ thuật hộ em!”