Để tránh trường hợp bị trừ lương vô lý và cũng vì tò mò phần thưởng của Phương Cảnh Đình là gì, mà Ân Mặc Dao đã đồng ý theo anh đến bệnh viện, để rồi nhận được kết quả bản thân không chỉ bị sốt, mà còn bị thiếu máu não do mất ngủ thường xuyên, đáng nói nhất là còn phải nằm lại truyền nước theo chỉ định của bác sĩ.
“Phương Cảnh Đình, tôi có thể dùng phần thưởng tăng lương kia để đổi lại không phải truyền nước không?”
“Không!” Người đàn ông dứt khoát trả lời.
Nhìn cái điệu dáng ung dung ngồi trên ghế của anh ta, mà cô chỉ muốn lao tới xiết cổ cho chết mới vừa lòng. Nhưng cũng không thể vì như vậy mà lại cam tâm ngồi đây chờ kim kia ghim vào da thịt, cứ thấy nữ y tá mang kim tiêm ra là cô đã nổi hết cả da gà rồi.
“Cô Ân, mời đưa tay cho tôi tìm mạch.”
Thế là Ân Mặc Dao vừa nung nấu ý định bỏ chạy đã bất thành nên đành dè dặt đưa tay cho y tá. Lúc này, cô chỉ còn cách nhìn qua người đàn ông, e sợ lên tiếng:
“Cảnh Đình, tôi thuộc nhóm hội chứng sợ kim tiêm, anh có thể qua đây với tôi được không?”
Lần đầu tiên nghe thấy âm giọng năn nỉ, nhẹ nhàng mà đáng yêu của cô gái, Phương Cảnh Đình chỉ có nước nuông chiều chẳng cần điều kiện chứ sao đành lòng chối từ.
Thấy anh cất điện thoại và đi qua, Mặc Dao liền mỉm cười và nữ y tá cũng nhanh miệng góp ít lời nói khen ngợi:
“Cô có phước thật, có được bạn trai vừa đẹp, vừa chiều bạn gái nữa. Cho tôi xin vía may mắn này nha!”
“Ơ, chúng tôi không…”
“Cô ấy không ngại đâu. Chúc cô nhanh chóng gặp được người như mong muốn.”
Mặc Dao căn bản không thể giải thích, vì mới nói được nửa chừng đã bị người đàn ông ấy thản nhiên chen ngang, làm cô một phen há hốc, ngơ ngác nhìn qua. Tiếp tục vừa định cất giọng chất vấn, thì thấy nữ y tá đã mang kim luồng ra tới, ngay lập tức dọa cô hoảng hốt túm vội cánh tay anh ta, rồi nhắm nghiền mắt.
Thấy cô sợ như vậy, Phương Cảnh Đình chợt xót xa. Anh nhích tới gần cô hơn, chủ động kéo cô ôm vào lòng để không phải cảm thấy một mình chống chọi với nỗi sợ.
Còn đối với Ân Mặc Dao, đây lại là lần đầu tiên sau khi mẹ ruột qua đời, cô nhận được cảm giác có người chở che, an ủi mình, nên cảm xúc trong lòng đang là một thứ gì đó rất khó tả.
Đến lúc cảm nhận được mũi kim đang trực tiếp ghim vào sâu vào da, Mặc Dao sợ tới mức bấu chặt vào cánh tay của người đàn ông, thành ra cô đau và anh cũng đau. Tới khi quá trình truyền nước được thực hiện hoàn tất bước đầu mà cô vẫn chưa dám rời khỏi cái ôm của Phương Cảnh Đình, anh chỉ còn cách bất lực cam chịu.
“Xong rồi, không còn đau nữa đâu. Cô cố chờ thêm khoảng hai giờ là có thể rút kim ra. Giờ tôi ra ngoài làm việc, có vấn đề gì cứ ấn chuông cấp cứu nha.”
“Ừm!” Phương Cảnh Đình gật đầu.
Đợi tới lúc nữ y tá đã rời đi, anh mới nhẹ giọng lên tiếng: “Không nghe cô ấy nói gì à?”
Mặc Dao khẽ gật đầu: “Có nghe, nhưng mà tôi không thể nhìn thấy cái thứ đáng sợ đó nằm trên tay mình…”
“Vậy cứ thế này, em không sợ bị người khác nói em cố tình làm nũng với bạn trai?”
“Thì vừa rồi anh cũng tự nhận là bạn trai của tôi rồi còn gì. Nếu anh đã không ngại, cớ gì tôi phải thẹn chứ.” Cô kiêu kỳ đáp trả.
Nghe xong, anh chỉ thầm cong môi vẽ ra nụ cười hoàn mỹ, rồi mới tiếp tục đôi co.
“Đó là trường hợp bất khả kháng, còn em như này là đang cố tình thừa nước đục thả câu.”
Lần này nghe xong, Ân Mặc Dao liền ngồi thẳng dậy, bất bình nhìn anh, nhưng vô tình lại để bàn tay gắn kim truyền nước bị động, tự mình làm đau mình rồi ngồi nhăn nhó, xuýt xoa.
“Vô ý vô tứ. Nói chuyện bằng cái miệng được rồi, cử động tay làm gì vậy?” Phương Cảnh Đình cau mày, âm giọng cũng gắt gao khác hẳn.
“Tại tôi quên thôi mà, anh làm gì dữ vậy? Cứ như đang lo lắng cho tôi lắm không bằng.” Mặc Dao bĩu môi.
Câu nói ấy vô tình chọc trúng tâm tình không vui của người đàn ông, khiến anh im lặng, lập tức bỏ ra ngoài. Còn cô thì ngồi nhìn theo, mà chẳng biết lý do gì.
“Ơ, sao anh bỏ tôi một mình với cái kim chết tiệt này rồi? Phương Cảnh Đình, cái đồ đáng ghét.”
Rời khỏi phòng bệnh, Phương Cảnh Đình không đi đâu xa cả, anh đứng một mình ngoài hành lang với tâm trạng chẳng mấy tốt đẹp. Thực sự mà nói, anh ghét cái cảm xúc hiện tại, ghét cả mối quan hệ mập mờ không rõ ấy. Nhưng khi nghĩ tới khoảnh khắc phải đứng trước ranh giới giữa bắt đầu một mối quan hệ và tiếp tục đợi chờ như hiện tại, anh lại không biết phải chọn như thế nào?
Nghe theo con tim hay chọn lựa lý trí? Đâu mới là bình yên và hạnh phúc?
Đứng một chút, ngẫm ngợi thật lâu, anh lại lấy điện thoại ra và gọi đến số máy của La Kiến Hầu. Chỉ vài tiếng chuông đã nhận được giọng nói hào khởi từ người bên kia vọng qua.
“Đại ca, tìm tôi có việc gì không đấy? Chắc là lại nhờ vả điều tra ai đó hửm?”
“Không. Gọi để hỏi chuyện cũ.”