Hơn hai tháng sau, đúng như Phương Cảnh Đình từng nói, chỉ cần anh ra tay thì tập đoàn Ân thị sẽ sớm đến ngày phá sản và hiện tại, anh đang từng bước chứng minh điều đó.
Bên cạnh đó, không chỉ có vấn đề công việc khởi sắc, mà tình cảm giữa anh và cô cũng tốt lên từng ngày. Họ thoải mái hơn rất nhiều, đôi khi còn quên hẳn những điều khoản trong bản hợp đồng hôn nhân kia.
Điều đó, đương nhiên sẽ khiến một số người đang đứng ngồi không yên…
Khách sạn Vạn Hoa.
“Phương Quảng Trọng! Anh định trơ mắt nhìn Ân Mặc Dao được gả vào Phương gia, trở thành thím út của chúng ta thật à?”
Khách sạn là nơi để vui vẻ, thư giãn cùng nhau, nhưng giờ đây Ân Hiên Viên lại đang ra sức inh ỏi với Phương Quảng Trọng, khiến hắn vốn không vui lại càng thêm cáu kỉnh.
“Ầm ĩ cái gì? Em không thích thì chúng ta khỏi cần cưới, dễ vậy thôi.” Hắn nhàm chán trả lời, song lại nốc liền một ly rượu.
“Ăn nói điên khùng cái gì thế hả? Vấn đề của chúng ta bây giờ là phải nghĩ cách làm sao để Ân Mặc Dao thân sơ thất sở, không chốn dung thân chứ không phải ngồi đây cãi nhau. Anh đừng quên, cô ta mà thành công trở thành Nhị thiếu phu nhân ở Phương gia, thì người đầu tiên chuốc lấy thê thảm sẽ là anh đấy.”
“Tôi mà thảm, chắc em yên. Nghe nói, công ty của ba em suốt mấy tháng nay toàn lỗ vốn, nói không chừng đều là do Ân Mặc Dao âm thầm ra tay phá hoại.”
“Anh biết như vậy mà còn không lo, cứ lo ở đây đôi co với tôi là sao?”
“Chứ em bắt tôi phải làm cái gì đây? Chẳng lẽ giết chết cô ta mới vừa lòng em?”
Cả hai liên tục lời qua tiếng lại, nhưng đến phút quyết định, Ân Hiên Viên lại là người im lặng trước, vì có vẻ như cô ta vừa nghĩ ra chuyện xấu xa gì đó.
“Anh nghĩ sao, nếu cô dâu bị phát clip không sạch sẽ trong ngày cưới?”
Ý nghĩ thâm độc của Ân Hiên Viên chợt khiến Phương Quảng Trọng kinh ngạc, hắn quay qua nhìn người phụ nữ của mình với cặp mắt khó ngờ.
Lòng dạ đàn bà, quả nhiên là thứ khó lường.
“Em làm bằng cách nào? Khi hai năm bên nhau, đến anh còn chưa được một lần chạm tới cái dây áo ngực của cô ta.”
“Thời buổi công nghệ hiện đại, có cái gì không biến đổi được.” Ân Hiên Viên tự tin phấn khích.
Phương Quảng Trọng thì nhỏ gan, nên vẫn còn đó nhiều lo ngại.
“Không sợ Phương Cảnh Đình điều tra ra sự thật sẽ băm em thành tám khúc à?”
“Chắc gì họ yêu nhau là thật mà sợ.”
Thấy Ân Hiên Viên có vẻ đắc ý, Phương Quảng Trọng liền nghiêm túc đi vào vấn đề.
“Ý em là bọn họ giả vờ? Giả vờ mà cưới thật hả?”
"Không ngờ con người anh đơn thuần đến vậy luôn đấy. Thời buổi nào rồi, có vấn đề gì mà không thể giao dịch, kể cả hôn nhân chỉ cần một bản hợp đồng có thời hạn hẳn hoi với những điều khoản rõ ràng, thêm họ chịu phối hợp diễn kịch nữa thì đố ai nhận ra.
Em nghĩ, không lý nào mà hai người họ lại yêu nhau nhanh như vậy, huống chi Phương Cảnh Đình còn là loại người kén chọn, ưa sạch sẽ, không lý do nào lại đi chọn bạn gái cũ của anh hết. Cả Ân Mặc Dao nữa, rõ ràng còn chưa chính thức chia tay với anh mà đã ăn nằm với người khác rồi, đáng nói nhất còn trùng hợp đúng cái đêm con nhỏ đó bị mình gài bẫy. Tin chắc rằng trong vấn đề này còn có uẩn khúc gì đó."
Ân Hiên Viên lập luận sắc bén. Phương Quảng Trọng chăm chú lắng nghe, rồi cũng đã gật gù tán thưởng.
“Ngẫm lại mới thấy những gì em vừa nói rất có lý. Nhưng phải dùng cách nào mới vạch được cái đuôi của bọn họ đây?”
“Chuyện này cứ để em lo, việc của anh là nắm bắt được hoạt động sắp tới của họ càng chính xác càng tốt.”
“Ổn không vậy?”
Nói đến đấy, Ân Hiên Viên đã nhìn qua người đàn ông bằng cặp mắt ma mị, nụ cười gợi tình câu dẫn với hành động nhẹ nhàng quàng tay qua cổ hắn như câu dẫn.
“Phải ổn, nếu không kẻ bất ổn sẽ là chúng ta.”
…----------------…
Biệt thự White.
“Dao Dao, xem xem cặp nhẫn này có đủ tinh xảo chưa?”
Phương Cảnh Đình vừa có hành động tự ý đi vào phòng ngủ của Ân Mặc Dao, tuy có đôi chút bất ngờ, nhưng cô vẫn thích ứng rất nhanh chóng. Bỏ điện thoại đang xem xuống và nhận lấy hộp nhẫn từ tay người đàn ông.
“Đẹp đó! Anh tự quyết định đi.” Cô bình thản trả lời.
Nếu không lầm, thì đây đã là cặp nhẫn thứ ba trong tháng anh đưa đến cho cô chọn và lần nào cô cũng chỉ có đúng một câu đấy, khiến tâm tình Cảnh Đình lần này thoáng chút không vui.
“Tôi đã thỏa hiệp, nói với ba mẹ tạm thời hoãn hôn lễ lại theo ý em. Còn em, đến việc công tâm chọn nhẫn cưới cũng không làm được là sao?”
"Bởi vì, tôi thấy việc này đâu có quan trọng. Chỉ là nhẫn thôi mà, sớm muộn gì không mang cất vào khi hôn nhân chấm dứt. Cứ chọn cho có là được rồi, cũng không cần phải đắt tiền.
“Trong lương tâm em lúc nào cũng nghĩ sẽ thật sự chấm dứt? Em mong chờ điều đó đến vậy à? Chẳng lẽ mấy tháng ở bên nhau, em không hề có một chút cảm xúc gì đặc biệt dành cho tôi hả Mặc Dao?”
“Ờ thì… tôi…”
Tự dưng anh lại gay gắt, nhất thời khiến cô vẫn chưa kịp hiểu rõ vấn đề trọng tâm để đối đáp, thì người đàn ông ấy đã tức giận bỏ đi, mặc cho cô ngơ ngác nhìn theo.
“Anh ta ăn nhầm thuốc nổ hay sao mà hôm nay nóng nảy vậy trời?”
Chương kế tiếp: Mượn Rượu Giải Sầu