Sáng hôm sau, lúc Phương Cảnh Đình mơ hồ tỉnh lại sau cơn say bí tỉ tối qua, thì trong đầu vẫn còn đó cảm giác đau nặng như vừa bị ai tra tấn, cả tấm thân cường tráng hằng ngày cũng truyền tới cơn uể oải.
Vừa ngồi dậy, anh vừa lấy tay day huyệt thái dương, đến khi tầm nhìn trở nên tỏ tường lại được một phen ngỡ ngàng khi thấy Ân Mặc Dao đang ngủ gật bên cạnh giường. Trên bàn thì vẫn còn đó chậu nước và khăn lau, quần áo trên người anh cũng được thay mới cả rồi, vậy là đêm qua anh uống say nên hành cô chăm sóc cả đêm sao?
Vốn định ngắm nhìn nét ngủ an nhiên tựa như thiên thần của cô gái ấy một chút, nhưng không ngờ cơ thể anh lại bất ngờ truyền tới cơn đau nơi dạ dày, khiến sắc mặt ưu tú thoáng nhăn nhó vì khó chịu.
Đúng lúc đó, Mặc Dao thức dậy. Cô mất gần một phút để thoát khỏi cơn ngáy ngủ, đến khi tỉnh táo thì lại thấy Phương Cảnh Đình đang ngồi trên giường, xoa xoa bụng với nét mặt không thoải mái.
Nhưng khi ấy, cô vẫn tuyệt nhiên bình tĩnh, hỏi:
“Uống nhiều quá, nên giờ đau dạ dày rồi chứ gì?”
“Có liên quan gì đến em không?”
Rõ là trong lòng không hề có ý lạnh lùng như thái độ bên ngoài, nhưng lòng tự trọng không cho phép anh thể hiện quá nhiều tình cảm ra ngoài nữa, nên cứ như này là tốt nhất.
“Thì vốn dĩ cũng chẳng liên quan gì rồi mà. Tôi cũng không nhớ đêm qua anh đã nói những gì đâu, yên tâm.” Mặc Dao thờ ơ đối đáp.
Cô cũng tỏ thái độ hời hợt chả khác gì anh, nói xong, còn trực tiếp đi qua bê chậu nước, chuẩn bị mang ra ngoài.
Lúc này, Phương Cảnh Đình cũng định rời khỏi giường ngủ, nhưng đến việc đứng thẳng lên căn bản đã trở nên khó khăn với cơn đau thắt dữ dội vùng dạ dày.
Ân Mặc Dao ngoài mặt tỏ ra vô tâm, nhưng thực chất vẫn luôn để ý tới từng biểu hiện của anh. Thấy anh đau, lương tâm cô hiển nhiên không cho phép tiếp tục ngó lơ, nên lại đặt chậu nước xuống và đi tới trước mặt người đàn ông.
“Có cần tôi dìu không?”
“Không cần.” Lạnh nhạt đáp trả, song tự anh gắng gượng đi vệ sinh cá nhân.
Đây gọi là cái tôi cao, nên tự tôi hành hạ thân tôi.
Ân Mặc Dao đương nhiên nhìn thấu tâm trạng khó hầu của anh ta chứ, nhưng có vẻ như cô thấy lòng tốt của mình đang đặt không đúng chỗ, nên đã thẳng thắn rời đi.
Lúc anh quay trở ra, thấy cô vô tâm bỏ đi thật, thì sắc mặt vốn đã đen lại càng thêm đen. Tức trong lòng mà chẳng biết trút vào đâu.
“Em bệnh, tôi chăm em từng chút. Tới lượt tôi đau, em ngoảnh mặt làm ngơ. Ân Mặc Dao, em được lắm.”
Nói gì nói, chứ anh vẫn đang đau lắm nha. Đau tới mức không thể giãn nổi cặp lông mày, nhưng vẫn chuẩn bị âu phục chỉnh tề trước khi đến Tập đoàn làm việc.
Rất nhanh sau đó, cả hai đã có dịp hội ngộ trong bữa ăn sáng thanh đạm theo như lịch ăn uống tự anh sắp xếp.
Gặp thì gặp, chứ cũng như mặt trăng với mặt trời, mãi không thể có được một cái nhìn chung thân thiết. Nghĩ cũng lạ, rõ ràng trước đó còn rất tốt, tự dưng chỉ vì cặp nhẫn với dăm ba chai rượu mà lại đưa đẩy mối quan hệ đang dần tốt lên, tụt xuống thành quan hệ người dưng xa cách. Mặc dù tự sâu trong thâm tâm biết bản thân mình đang khó chịu, nhưng ai cũng có cái tôi cao thì đành chấp nhận sự thật gần mặt cách lòng thế thôi.
Bữa sáng được bắt đầu trong yên tĩnh. Một bầu không khí tĩnh lặng tới mức ngột ngạt, nhưng Ân Mặc Dao vẫn thản nhiên ăn uống ngon lành. Trong khi đó, vì quá đau mà Phương Cảnh Đình không thể nuốt nổi bất cứ một thứ gì, thế là anh mang bụng đói đi làm.
Thấy anh đi, cô cũng không hỏi thăm hay ngăn cản. Chính sự vô tâm của cô đang khiến lòng anh nguội lạnh, đâu đó còn có chút tổn thương sâu sắc.
Ân Mặc Dao, rốt cuộc cô có lương tâm không đây?
…----------------…
Tập đoàn Phương thị.
Mọi ngày, Phương Cảnh Đình và Ân Mặc Dao đều đến công ty cùng lúc, vì cô thường xuyên đi nhờ xe của anh cho tiết kiệm. Nhưng hôm nay đang chiến tranh lạnh, nên tự ai nấy đi.
Lúc cô đến đã khá trễ, nhưng vẫn nán lại dành chút ít thời gian tìm tới Trợ lý của người đàn ông ấy, và đưa cho cậu ta một thứ.
“Phiền anh đưa cái này cho Tổng giám đốc, nhưng đừng nói là của tôi nha.”
Trợ lý Chung nghi hoặc nhìn chiếc ly giữ nhiệt trong tay, cuối cùng vẫn tò mò hỏi:
“Cà phê cho sếp hả?”
“Sáng nay anh ấy không ăn sáng, dạ dày lại đang đau nên uống sữa nóng sẽ tốt hơn. Chuyển cho anh ta hộ tôi nha, nhớ đừng nói là của tôi đưa.”
Nói rồi, Ân Mặc Dao liền vội trở về phòng làm việc.
Sau đó, nam Trợ lý cũng hoàn thành công tác chuyển phát hộ một chuyến, giao ly sữa nóng đến tận tay Phương Cảnh Đình.
“Sếp! Sữa nóng nhà làm, uống ít lót dạ cho khỏe, chứ bỏ bữa sáng lấy sức đâu làm việc.”
Hay cho câu trước, qua tới câu sau, Phương Cảnh Đình liền nhận ra có uẩn khúc trong câu chuyện này.
Anh liếc mắt nhìn qua ly giữ nhiệt, rồi lại chuyển tầm mắt sắc bén lên người Trợ lý, trầm giọng hỏi một câu:
“Sữa này của ai?”