“Biết sao giờ, cũng đều tại anh khiến tôi khó chịu.”
“Tôi khiến em khó chịu?” Phương Cảnh Đình khinh khỉnh cười.
“Về vấn đề đó tự em nghĩ kỹ lại đi, là ai cố tình lơ đễnh ai trước? Tôi không tin một kẻ say như tôi khi tỉnh lại vẫn nhớ bản thân đã nói và làm gì, còn một người tỉnh táo như em lại không nhớ. Tôi không thích day dưa mập mờ.” Anh kiên định nói rõ, nói xong lại nhíu mày vì dạ dày vừa quặn lên cơn co thắt.
“Anh vẫn đau lắm hả?” Mặc Dao lúc bấy giờ mới tỏ ra lo lắng.
“Ừm!” Cũng đến tận bây giờ, anh ta mới chịu thú nhận một cách tự nhiên nhất.
“Đến bệnh viện đi, chứ để đau hoài như này sao chịu nổi.”
Vừa nói, cô vừa định đứng dậy, thì lại bị anh ấn xuống không cho thay đổi tư thế hiện tại.
“Đừng có đánh trống lãng. Tôi hỏi em, còn nhớ những gì tôi nói tối qua không?”
“Chuyện đó để sau hẵng nói, việc quan trọng bây giờ là anh phải tới bệnh viện khám bệnh trước đã.” Nói rồi, Mặc Dao lại đứng dậy, nhưng tiếp tục bất thành.
Phải công nhận, anh ta bệnh mà vẫn khỏe rõ chán.
“Hết đau rồi, cứ nói đi. Không nói cho rõ thì đừng hòng bước ra khỏi căn phòng này.”
Một khi Phương Cảnh Đình đã nghiêm túc, thì đừng nên giỡn mặt với anh. Cô sẽ không thể tưởng tượng được khung cảnh bị anh ta nổi máu chiếm đoạt, đáng sợ đến nhường nào.
“Nói, nhưng nói gì mới được?” Ân Mặc Dao bắt đầu ngượng ngùng đi vào vấn đề.
“Nói xem, tối qua tôi đã nói những gì mà khiến em rơi vào bối rối.”
“Phương Cảnh Đình, anh như này là đang bức cung tôi. Anh dù gì cũng là đàn ông, nên nhường phụ nữ một chút mới đúng chứ sao cứ bắt người ta tự nói thẳng ra.”
Nghe đến đây, người đàn ông ấy chợt trở nên im lặng. Tới khi cô hiếu kỳ nhìn lại khuôn mặt nam thần ấy, thì sắc mặt của anh còn tệ hơn so với trước đó.
“Anh đang đau lắm kìa, nhìn dáng vẻ này là biết rồi, vậy nên phải lập tức tới bệnh viện mới được.”
“Muốn tôi đi, thì nói nhanh lên. Lặp lại xem, tối qua tôi đã nói gì với em?” Phương Cảnh Đình một mực cố chấp.
Ân Mặc Dao cũng đến chịu thua với mức độ cứng đầu này của anh ta và bắt đầu tức giận.
“Ừ! Anh nói anh thích tôi, nhưng thế thì sao?”
“Vậy câu trả lời em còn nợ tôi?”
Thật ra, anh làm tất cả cũng chỉ vì chưa biết được tâm tư cô dành cho anh là gì. Muốn biết người ta có đáp lạ tình cảm của mình hay không, nhưng bày đặt sĩ diện hão, cuối cùng tự thiệt thân mình.
Đến giây phút quyết định, Ân Mặc Dao lại im lặng, trầm ngâm nghiền ngẫm thật lâu, mới nghiêm túc trả lời:
“Nếu tôi rung động với anh, liệu anh có mang lại hạnh phúc cả đời cho tôi không, hay cũng giống như Phương Quảng Trọng đã từng xem tôi là trò tiểu khiển?”
“Tôi hoàn toàn có thể hứa với em rằng tôi làm được điều đó, nhưng quan trọng vẫn là ở em, em có chịu đặt lòng tin ở tôi hay không thôi.”
Mặc Dao lại tiếp tục im lặng khi nhìn vào ánh mắt chân tình của người đàn ông. Anh ấy đang bất chấp sức khỏe để biết được tâm tư của cô thế nào, vậy yêu hay không yêu, cô càng phải nói rõ ràng.
“Vậy anh sẽ dung túng cho tôi bất kể đúng sai không?”
“Đó đã là việc hiển nhiên từ lâu nay rồi còn gì, lẽ nào em chưa nhận ra?” Cảnh Đình cong nhẹ khóe môi, để lộ nụ cười tựa viên kẹo ngọt, làm lòng cô bất giác xuyến xao.
“Tôi… Tôi biết, nhưng mà vấn đề tình cảm thì hiện tại vẫn chưa muốn vội vàng bắt đầu mối quan hệ mới, nhưng không có nghĩa tôi từ chối anh đâu, chỉ là cần thêm thời gian để suy nghĩ. Bởi vì thứ tôi muốn là một mối quan hệ có tương lai, anh hiểu dùm nha!”
“Ừm!” Phương Cảnh Đình trầm giọng, môi cười mà vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ.
Lúc này, Ân Mặc Dao được rời khỏi vòng tay của người đàn ông ấy và bầu không khí giữa hai người cũng trở nên ngột ngạt.
Thấy anh cứ ngồi lì không chịu đứng dậy, cô lại cau mày nhắc nhở:
“Sao anh còn ngồi đó? Mau đứng dậy đi bệnh viện chứ.”
"Hết đau rồi! Em về phòng làm việc đi, nhớ chuẩn bị tốt cho buổi ra mắt sản phẩm vào tối nay. Với nghĩ trước vài câu mắng người hay hay, vì trong bữa tiệc sẽ có một số kẻ đến để em “vả mặt”. Phương Cảnh Đình cười nhẹ.
Mặc Dao lúc này căn bản chẳng quan tâm nhiều những gì anh vừa nói, cô chỉ lo nhìn anh chằm chằm, hòng dò xét thái độ xem có thành thật hay không.
“Có thật là hết đau không đó?”
“Thật! Mau đi đi.” Anh gật đầu, còn hơi mỉm cười.
“Ờ… Vậy tôi về làm việc, có gì nhớ gọi Trợ lý nha.”
“Gọi em được không?”
“Được! Nhưng mình tôi thì dìu anh thì cực lắm, anh nặng như trâu vậy.” Cô lè lưỡi trêu anh, rồi nhanh chóng rời đi trong vui vẻ.
Và đến khi ở một mình, Phương Cảnh Đình mới thật sự trưng ra sắc mặt khó chịu. Nói chính xác thì anh cũng không thích bệnh viện, không thích bản thân yếu đuối một chút nào.
Nhưng anh ta, rồi cũng sẽ hối hận sớm thôi…