“Anh làm em sợ hả?”
Mặc Dao khẽ gật đầu, rồi lại còn chủ động dang tay ôm lấy thân hình lịch lãm của Phương Cảnh Đình, khiến anh bất giác để lộ nụ cười hạnh phúc.
“Vậy là yêu chưa mà lo sợ khi thấy anh bệnh?”
“Anh ngốc thật, có ai lại đi lo lắng cho người dưng chưa? Nếu đổi lại anh là ai khác xem em có sợ như vừa rồi không.”
“Thế là yêu rồi?” Phương Cảnh Đình lại cố tình hỏi thêm, cho tới khi thật sự nhận được câu trả lời xác thực.
“Ừm, không ngờ là lại yêu thật rồi!”
Cuối cùng thì giây phút này cũng tới. Cái khoảnh khắc và cả câu nói mà Phương Cảnh Đình đã chờ đợi hơn tháng nay. Giờ thì còn gì hạnh phúc hơn nữa? Anh cứ phải nhanh chóng hôn môi cô một cách say đắm mới thỏa mãn.
Con người ta thường thì sẽ chẳng bao giờ hiểu thấu lòng mình, nếu chưa phải lúc sắp mất đi sẽ chẳng nhận ra đâu là chân tình.
Ân Mặc Dao cũng vậy. Cô yêu, nhưng chưa rõ đối phương có thật sự quan trọng với mình hay không, không biết mình có cần họ hay chỉ là nhất thời cảm động trước sự ấm áp thoáng qua từ anh.
Nhưng không sao, nhờ cú nhập viện vào nửa đêm lần này mà cả hai đã chịu thành thật đối mặt với tình cảm của mình rồi. Giờ chỉ còn việc…
“Anh đừng! Chúng ta đang ở bệnh viện mà…”
Mặc Dao giật mình khi thấy Phương Cảnh Đình đang đưa tay luồng vào áo cô với ý định đen tối. Tuy thành công nhắc nhở người đàn ông dừng lại, nhưng cô vẫn bị anh bóp vào ngực một cái mới được buông tha.
“Khi nào về nhà cho anh “yêu” xuyên đêm nhé?”
Anh bắt đầu lộ ra khuôn mặt tà dâm, vừa nâng niu cô trong vòng tay, vừa xin xỏ, khiến Mặc Dao lập tức nhíu mày, vươn mặt nhìn lên anh ta.
“Yêu em chỉ có thế đó à?”
“Đó chỉ là một chút gia vị tình ái buộc phải có. Chứ không có là anh chết đấy.”
“Nói vậy mấy chục năm nay ngày nào anh cũng nêm chút gia vị đó cho cuộc sống hả? Chọn em là để khỏi mất công chạy đi tìm người khác?”
"Đâu! Mấy chục năm qua anh ăn chay nên đâu cần phải nêm nếm gia vị, từ khi gặp em mới bắt đầu ăn “thịt”.
“Làm như em là con cá, con lợn không bằng, cứ mở miệng ra là đòi thịt.” Mặc. Dao bĩu môi.
“Không phải cá, cũng chẳng phải lợn. Mà là vợ anh!”
Phương Cảnh Đình lại khéo nịnh rồi. Không ngờ cái mỏ hỗn cũng biết nói lời ngon ngọt làm tan chảy trái tim phụ nữ. Anh đang khiến Mặc Dao không giấu được nụ cười hạnh phúc.
“Đó giờ có từng nói mấy lời như này với cô gái nào chưa, hay em là người đầu tiên?”
“Em không phải người đầu tiên, nhưng sẽ là người cuối cùng!” Phương Cảnh Đình khẳng định.
“Thật không? Nếu lừa dối em thì anh tính sao?”
“Tùy em định đoạt, nhưng chắc chắn ngày đó sẽ không xảy ra. Em cũng biết anh lớn tuổi rồi, hơn hết anh cần một mối quan hệ có tương lai. Thế gian này hơn tám tỷ người, đâu phải cứ gặp là rung động, cũng đâu phải đơn giản mà anh chọn em.”
“Ý gì vậy hả?” Cô vênh mặt khi bắt gặp anh đang cười cười nham hiểm.
“Thì chọn em vì em không đơn giản. Thích cái cách trả thù những kẻ từng làm tổn thương mình, thích những lúc em đanh đá mắng người, kể cả anh. Dao à, em biết không? Trước giờ chưa có bất kỳ cô gái nào dám tỏ thái độ với anh như em đâu đấy.”
Nghe cái cách anh nói về toàn mấy nét không chút dễ thương của cô trong tự hào, mà Mặc Dao chỉ biết cười.
“Lẽ ra người tâm cơ như em đáng phải tránh xa mới đúng chứ?”
“Sai rồi! Em tâm cơ, gặp anh cáo già mới xứng đôi vừa lứa.”
Cả hai bật cười rộn rã khi Phương Cảnh Đình tự khẳng định như vậy. Lúc này, Ân Mặc Dao đang ôm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông trong tay mình, rồi dịu dàng hỏi:
“Con người em ân đền oán trả như vậy, anh có sợ một ngày nào đó lỡ anh làm chuyện có lỗi đến mức không thể tha thứ sẽ bị em trả thù không?”
“Phải xem em có đủ bản lĩnh không đã.” Phương Cảnh Đình cười trêu.
Nhưng Ân Mặc Dao lúc bấy giờ đã trở nên nghiêm túc vô cùng. Cô nhìn thằng vào anh và nói:
“Em sẽ không tha thứ nếu biết anh phản bội em.”
Đối diện với nét mặt nghiêm nghị của cô gái, người đàn ông vẫn mỉm cười ôn nhu.
“Ừm! Nếu thật sự có lúc đó, em cứ trực tiếp giết anh cũng được.”