“A, buồn chết tôi mà. Vốn tưởng phen này có trò hay để xem rồi, ai ngờ lời nói của lão Đình vẫn không đủ để ông bà quyết tâm xử lý tên tra nam đó.”
Vừa về tới nhà, Ân Mặc Dao đã chán nản ngã lưng trên sofa ngay trong phòng khách mà than vãn. Phương Cảnh Đình cầm túi cho cô đi vào sau, nhưng vẫn vừa vặn nghe thấy tất cả những gì cô đã nói.
“Anh đó, tất cả đều tại anh hết.”
Người đàn ông vừa đặt mông ngồi xuống đã bị Mặc Dao quay qua trút giận, làm anh một phen ngơ ngác.
“Anh làm gì?”
“Tại anh để hắn ngắt hết camera giám sát, chứ nếu để lại một cái thì có thể ghi lại đoạn hai người họ nói chuyện rồi. Như vậy, bằng chứng sẽ thiết thực hơn.”
“Em tưởng có camera thì sẽ nghe được họ nói gì với nhau à? Anh thử rồi, xung quanh quá nhiều tiếng ồn nên không nghe được gì hết. Mà nếu như có nghe rõ, bất quá ba mẹ cũng chỉ gọi nó với vợ chồng lão Thịnh tới mắng một trận thôi.”
Giờ thì Ân Mặc Dao mới ngẫm lại mọi chuyện và nhận ra nước đi để dính líu tới tình cảm gia đình quả là nước cờ vô nghĩa.
“Thế anh định để em cứ như vậy mà chịu ủy khuất hả? Ít ra cũng phải khiến Phương Quảng Trọng nếm lấy chút mùi vị cay đắng chứ.” Cô bắt đầu phụng phịu.
“Nói thẳng đi, em muốn thằng ranh đó phải như nào thì em mới hả dạ?”
“Nặng thì phá sản không tiền tiêu, còn mà khó quá thì bị đánh một trận cho nhớ đời. Riêng Ân Hiên Viên cũng phải nếm trải mùi vị đó thì em mới vừa lòng.”
Mặc Dao nói, mà trong ánh mắt chứa đầy dã tâm kiên định, khiến Phương Quảng Trọng không khỏi buồn cười.
“Hiểu rồi, lát nữa anh liên hệ Luật sư bảo cậu ấy chuẩn bị một số giấy tờ cần thiết cho ngày mai em thu mua lại cổ phần của Ân thị.”
“Ngày mai sao? Nhanh vậy?” Cô hết sức ngạc nhiên.
“Theo như anh đoán, thì trong hôm nay Ân Doãn sẽ tìm tới em. Bởi vì, giá cổ phiếu của Ân thị đang giảm nghiêm trọng, bán ra cũng chẳng ai dám mua, trừ người có bản lĩnh như Dao Dao.” Anh điềm đạm thông báo.
Nghe xong, Mặc Dao liền hí hửng chạy tới bên cạnh anh, chủ động ôm lấy cánh tay anh ta và nói:
“Tất cả đều do anh đứng sau sắp xếp thay em hửm?”
“Biết sao giờ, khi đã lỡ dại lọt vào bẫy tình với một cô gái tâm cơ như em. Vậy nên, từ giờ phải dung túng cho em nhiều thêm một chút.”
“Chẳng hạn?” Hai mắt cô sánh hẳn lên.
“Chẳng hạn như thuê người trùm bao bố cho em đánh dằn mặt Phương Quảng Trọng một trận hả dạ.”
“Anh nói thật hả?” Mặc Dao càng háo hức nhiều hơn.
“Trông anh giống đang đùa lắm à?”
“Không! Anh nghiêm túc lắm, nhưng anh không thấy xót cho cháu mình hửm?”
“Thà xót cháu, chứ không để vợ ấm ức! Hài lòng chưa bảo bối?”
Phương Cảnh Đình một tay ôm eo, môi thì hôn vào môi cô một cái với ánh mắt tuyệt nhiên nuông chiều.
“Hài lòng!” Cô gật đầu xác nhận.
“Hài lòng, vậy phải thưởng cho anh.”
“Thưởng gì cơ? Ôm, hôn hay là gội đầu cho anh?”
Bàn bạc tới đây, thì nét mặt của người đàn ông đã trở nên gian tà. Ánh mắt đong đầy ham vọng khi cúi xuống nhìn vào vòng một đầy đặn đang nhô lên trên cổ áo cô gái.
"Anh muốn ăn “thịt”. Phương Cảnh Đình cong môi cười quỷ dị.
Ân Mặc Dao lúc bấy giờ vẫn đang ngây thơ hỏi lại:
“Thịt làm món gì, để em nấu?”
“Không cần nấu chín, thịt này ăn sống mới ngon.” Đôi mắt phượng khẽ híp.
Bấy giờ, cô đã bắt đầu thấy hoang mang.
“Thịt gì mà ăn sống mới ngon?”
“Thịt em!”
Đáp nhanh xong, Phương Cảnh Đình liền nhấc bổng Ân Mặc Dao lên, bế thẳng lên phòng, dọa cô một phen hoảng loạn.
“Bỏ em xuống! Phương Cảnh Đình…”