Vấn đề có thể bắt đầu lại không? Có lẽ Phương Cảnh Đình cũng đã từng dành thời gian để nghiền ngẫm kỹ càng. Hiện tại anh vẫn chẳng chút động tâm nào, trong khi người ngồi cách đó không xa và đang nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bị phụ nữ nắm của anh, thì lòng cô lại trở nên nguội lạnh đôi phần.
Tuy không thể nghe rõ họ nói gì với nhau, nhưng chỉ với vài cử chỉ gần gũi đó cũng đủ khiến Ân Mặc Dao cảm thấy thất vọng.
“Ba ngày nữa là hôn lễ của tôi với Dao Dao. Nếu em rảnh, có thể đến chung vui.”
Lần này, đến lượt Nhan Ngọc Châu tràn đầy thất vọng. Đôi mắt long lanh nhanh chóng hoen lệ với câu trả lời dứt khoát của người đàn ông.
“Là cô gái trong nhà hàng sao?”
“Ừm! Là cô ấy.” Phương Cảnh Đình rất thẳng thắn.
Nhan Ngọc Châu lại đang cười như có như không và bẽn lẽn thu tay trở về.
“Thảo nào lúc đó gặp em, anh lại lúng túng đến vậy, còn hẹn gặp riêng ở nơi xa xôi thế này.”
Cô nói, nhưng âm giọng vẫn nghẹn ngào, còn không kiểm soát được nước mắt đang rơi xuống, khiến Phương Cảnh Đình nhất thời xao lòng.
Đưa khăn giấy cho cô, anh vội chuyển chủ đề.
“Kết hôn bao lâu rồi, sống không hạnh phúc hay sao mà phải đi đến bước đường ly hôn?”
“Anh ấy là người đã cứu em, chăm sóc em suốt quãng thời gian bệnh tật. Có lẽ vì cảm kích tấm lòng quá tốt ấy, mà em mới quyết định đi đến hôn nhân sau khi thoát cảnh ngồi xe lăn. Mãi cho tới khi khôi phục trí nhớ, thì tình cảm trong em lại trở nên mờ nhạt. Bởi vì tâm trí lúc nào cũng chỉ mong nhớ tới anh, nên sau khi biết chuyện, anh ấy đã chủ động đề xuất ly hôn và em đã đồng ý để giải thoát cho nhau.”
Nghe cứ như Nhan Ngọc Châu tình sâu nghĩa nặng với người cũ nhiều lắm. Nhưng thực chất lại bội nghĩa, vô tình với người gọi là ân nhân lẫn tri kỷ trăm năm của mình.
Vì anh, mà dẫn đến hôn nhân cô đỗ vỡ. Nhưng anh sẽ không vì chút tình cảm nhỏ nhoi còn sót lại mà khiến cuộc sống hiện tại bị ảnh hưởng.
“Em không nên làm vậy. Bởi vì, mười năm đã là quãng thời gian quá dài để khiến mọi thứ thay đổi…”
“Và anh cũng đã thay lòng?” Nhan Ngọc Châu ngậm ngùi cắt lời.
Phương Cảnh Đình vẫn không biến sắc.
“Nếu đổi lại là tôi mất tích mười năm, sống chết không rõ, em có cam lòng đánh đổi thanh xuân để chờ đợi đến khi già nua không? Tôi không phản bội, bởi vì đã từng tìm kiếm và chờ đợi em mười năm không kết quả rồi.”
“Nhưng em đâu có muốn tai nạn xảy ra, đâu muốn bản thân bị mất trí nhớ.”
“Nhưng sự thật vẫn là sự thật, chuyện không muốn đã xảy ra thì chúng ta phải chấp nhận.”
Phương Cảnh Đình đanh giọng, nói đến mức Nhan Ngọc Châu chẳng biết nên cứu vãn mối tình này bằng cách nào. Cô chỉ biết lặng lẽ nhìn anh và rơi nước mắt cùng nụ cười khổ sở, tiếc nuối trên môi.
“Được! Em chấp nhận, nhưng anh có thể đến bên cạnh em, giúp em lau nước mắt lần cuối trước khi thật sự chia tay không?”
Nếu chỉ là ngồi bên cạnh, đưa tay lau nước mắt mà có thể chấm dứt tất cả chuyện quá khứ để vững chắc tương lai, Phương Cảnh Đình đồng ý thỏa hiệp. Dù gì, đối với anh trong cuộc tình dang dở này cũng chẳng ai sai cả.
Anh chọn kết thúc trong êm đẹp, đồng nghĩa với việc Nhan Ngọc Châu sẽ được toại nguyện với cái gọi là lần cuối.
Nhưng từ góc nhìn của Ân Mặc Dao thì lại khác. Cô không thể nghe, chỉ có thể tin vào những gì mắt mình đang thấy. Cô không khóc khi thấy chồng sắp cưới đang tùy ý để người phụ nữ khác tựa vào lòng, mà nước mắt chỉ rưng rưng với nụ cười giễu cợt.
Giễu cợt bản thân lại trao nhầm tình cảm cho một người hoàn toàn không xứng. Cảm thấy chẳng có gì để phải xem nữa, cô quyết định nhanh bước ra về với trái tim nguội lạnh.
Khi đó, Phương Cảnh Đình chẳng hay biết gì cả, anh chỉ nghe Nhan Ngọc Châu lại khẽ cất lời thỉnh cầu:
“Khuya rồi, anh có thể đưa em về được không?”
Ngay sau đó, người đàn ông liền nhẹ tay đẩy cô gái ra, rồi đứng dậy, mới lạnh nhạt trả lời:
“Nếu em sợ, tôi sẽ nhờ La Kiến Hầu đến đưa em về. Còn giờ tôi phải về với vợ của mình, kẻo lại vì tình cũ mà tan vỡ hạnh phúc.”
Lòng anh cũng nguội lạnh với cái gọi là người yêu cũ. Nhưng đâu hay, người ở hiện tại lại đang dành cho anh trái tim băng giá.
Phen này về nhà, liệu hạnh phúc có còn tồn tại?