Phương Cảnh Đình nói, hình xăm in trên da chỉ là tạm thời, bóng hình trong tim mới thật sự quan trọng. Khi nghe xong, Ân Mặc Dao vẫn dửng dưng cười nhạt.
“Cái gọi là tạm thời, nhưng hình như cũng đã in trên da anh lâu lắm rồi. Có câu: Muốn sẽ tìm cách, không muốn sẽ viện lý do, vậy anh nằm trong trường hợp nào? Có xóa được vết mực nhỏ này không?”
“Xóa được, chỉ cần em chịu tin anh.” Phương Cảnh Đình kiên định xác nhận.
Tin sao? Có lẽ Ân Mặc Dao chỉ đang tin vào những gì mình đã thấy. Bởi vì nếu không là quan hệ tình cảm, sao anh lại quan tâm, va chạm với người khác.
Có câu: Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Mặc Dao một lần bị phản bội, là vạn lần mất niềm tin.
Lạnh nhạt thu tay trở về, cô quyết định buông xuôi cùng hành động, quay lưng rời đi trước ánh mắt buồn bã của người đàn ông.
“Rốt cuộc anh phải làm sao, thì em mới chịu tin?”
Mặc Dao dừng bước, điềm tĩnh xoay lại nhìn người đàn ông với tâm tư khắc khoải đứng đó, rồi lạnh lùng thốt lên một câu:
“Anh đi chết đi, chỉ có cái chết mới là minh chứng đáng tin cậy nhất.”
“Anh mà chết, thì còn ai dung túng cho em tùy ý hô mưa tạo gió?”
Mặc cho Phương Cảnh Đình cố gắng níu kéo, cố gắng giúp tâm trạng đối phương nguôi ngoai hơn, nhưng Mặc Dao vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
“Trước kia cần anh chống lưng để trả thù, giờ thù đã trả cũng sắp xong rồi. Có anh cũng được, mà không có cũng chẳng sao.” Cô thản nhiên mỉm cười.
Trong khi nhận được những lời lẽ tuyệt tình đó, đôi mắt luôn lạnh lùng, kiêu ngạo của người đàn ông đã trở nên đỏ trạch, lệ nam nhi đong đầy hốc mắt.
Chính anh cũng đang cảm thấy nghi ngờ, liệu có phải do cô vẫn chưa từng yêu anh không? Chứ sao lại nhẫn tâm không tin tưởng với người mình yêu như thế?
“Tôi sẽ rời khỏi Phương thị, trở về lãnh đạo Ân thị. Hy vọng sau này gặp nhau trên chiến trường kinh doanh, mong anh công tư phân minh cho.”
“Em muốn chia tay?” Phương Cảnh Đình nhíu mày.
“Chứ chẳng lẽ anh muốn tôi làm vợ lẻ hay tình nhân qua đêm của anh đến hết đời này?”
“Tại sao em không tin trong lòng tôi chỉ có duy nhất một mình em?” Phương Cảnh Đình bất ngờ kích động đến mức to tiếng.
Anh nhìn cô, cứ cái kiểu oan ức không ai thấu mà nghẹn lời giải thích:
"Cô gái đó chỉ là bạn gái cũ đã mất tích mười năm của anh. Nay cô ấy đột ngột trở về, anh sợ ảnh hưởng đến hôn lễ của chúng ta nên mới hẹn gặp riêng để giải quyết rõ ràng mọi chuyện. Khi nghe anh nói muốn chấm dứt vì sắp cưới em làm vợ, cô ấy đã đau lòng đến mức không kìm được nước mắt, cuối cùng lại thỉnh cầu anh bên cạnh một lần cuối cùng trước khi cắt đứt, nên anh nhất thời mủi lòng. Ai mà ngờ lại để em âm thầm nhìn thấy, nhưng đâu phải cứ tận mắt nhìn thấy thì đã là sự thật.
Nếu em vẫn cố chấp chỉ muốn tin vào những gì mình thấy và bất chấp phủ nhận mọi thứ anh giải thích, vậy thì chúng ta cứ tạm thời dừng lại. Em muốn như thế nào, anh đều tôn trọng."
Miễn cưỡng nói ra những câu cuối cùng trong khó khăn xong, cũng là lúc người đàn ông quay lưng về phía cô gái. Không phải như vậy là muốn vạch rõ khoảng cách, mà anh đang trốn để nhanh tay gạt đi nước mắt.
Mấy ai vui khi phải chọn xa nhau mặc dù không muốn. Nhưng nếu không thử thách, chông gai, đó đâu phải là tình.
Biết đâu tạm xa nhau, khi bình tĩnh lại sẽ nghĩ thông suốt…
Lúc này, nước mắt của người phụ nữ đã rơi xuống. Nhưng Mặc Dao vẫn chọn cách quay lưng rời đi trong im lặng, điều đó có nghĩa cô đồng ý với những gì anh vừa nói.
Cô yêu, nhưng ám ảnh về sự phản bội quá lớn nên mọi thứ trước mắt đều đáng tin hơn lời nói của đàn ông. Đối với Ân Mặc Dao bây giờ, thà bỏ sót chứ không muốn chọn nhầm.
Giây phút nghe thấy tiếng bước chân từ gần đến xa dần, trái tim của người đàn ông dường như vỡ nát. Anh siết chặt nắm đấm đến in hằn gân xanh, đôi môi mỏng cứ run run vì phải đè nén cảm xúc tồi tệ.
Vậy là, người anh thương không chịu tin anh. Thế nên gọi đây là đáng thương, hay đáng trách? Nhưng ai đáng thương, ai đáng trách cũng không quan trọng bằng nỗi đau đang ngự trị trong hai con tim đầy rẫy vết xước.
Một lần quay lưng, liệu có còn cơ hội quay đầu nhìn nhau lần nữa…