Trùng Sinh Vả Mặt: Được Chồng Dung Túng

Chương 56: Âm thầm dõi theo




Bất chấp mọi lời giải thích, Ân Mặc Dao vẫn chọn cách quay lưng rời đi. Bỏ lại người đàn ông ấy, bỏ luôn chiếc ô tô đắt đỏ của anh, cô quyết định đi tay trắng, lang thang ra đường bắt xe về khách sạn trong tình trạng vẫn còn hơi say.
11 giờ khuya, có bao nhiêu chuyến xe cho cô tự bắt được? Nên cứ phải lững thững bước trên vỉa hè, loạng choạng qua lại và cũng chẳng nhận ra phía sau mình còn có một bóng dáng một người đàn ông ngồi trong ô tô đang âm thầm dõi theo.
Vài phút sau, cuối cùng Mặc Dao cũng gọi được xe và bắt đầu lên đường đến khách sạn. Phương Cảnh Đình cũng đuổi theo.
Sau đó cô đến nơi đặt phòng, thì anh cũng tự đặt cho mình một phòng ở ngay bên cạnh, kể cả khi Lễ tân báo hai phòng cạnh bên Ân Mặc Dao đều đã có khách, Phương Cảnh Đình lại dùng quyền lực của mình để bắt buộc phía khách sạn phải đổi hẳn hai phòng khác cho số khách đó. Tất nhiên, đó cũng chỉ là cái cớ để anh được tiếp cận người phụ nữ của mình một cách riêng tư nhất.
Chưa dừng lại ở đó, Phương Cảnh Đình còn dùng áp lực để lấy được chìa khóa phòng của Mặc Dao từ Lễ tân. Anh đợi đến khi cô vào được chừng mười phút, mới bắt đầu hành động công khai mở cửa bước vào.
Lúc này, người con gái ấy đã thật sự đi vào giấc ngủ, mà không hề tồn tại một chút cảm xúc đau buồn nào sau khi chia tay.
Phương Cảnh Đình tự hỏi: Cô vô tư như này, có phải là chưa từng yêu anh, hay chỉ xem anh như một con cờ có thể giúp bản thân trả thù?
Tâm sự được in hằn trên đôi mắt của người đàn ông. Anh nhẹ bước đi tới và lẳng lặng ngồi xuống giường, âm thầm đưa bàn tay chạm nhẹ vào gò má cô gái.
Phương Cảnh Đình đã ở lại đến tận bốn giờ sáng mới rời đi, và anh cũng sẽ không biết lúc đó Ân Mặc Dao đã tỉnh dậy. Cô nhận ra anh kể từ khi vừa đặt chân bước vào, thứ giúp cô giữ được bình tĩnh khi nghe thấy âm thanh mở cửa phòng lẫn tiếng bước chân là mùi hương quen thuộc trên cơ thể.
Thật ra, cô đâu say xỉn tới mức không nhận ra luôn có người bám theo sau mình. Chỉ là không muốn tỏ ra tâm trạng thái quá, không muốn đối mặt với người đàn ông ấy để rồi tranh cãi. Cô dao động bởi những gì anh nói, nhưng vẫn không dám tin vì sợ bản thân lại sống trong dối lừa.

Qua hôm sau, Ân Mặc Dao trở về Ân thị với vai trò là vị lãnh đạo mới của tập đoàn một cách đường đường chính chính, được mọi người tôn trọng và tán thưởng khi lương bổng trước đó do Ân Doãn còn thiếu đều được cô trả đầy đủ. Chẳng những thế, toàn thể nhân viên có năng lực cũng được giữ lại.
Ngày Ân gia rơi vào cảnh khốn đốn, là ngày cô đạt được mục đích chính. Giờ chỉ còn đối phó công ty mới thành lập của Phương Quảng Trọng, chỉ cần hắn sa cơ thất thế, cô liền cảm thấy thỏa mãn và sẽ thật sự dừng lại kế hoạch trả thù.
Suy cho cùng, nếu không có Phương Cảnh Đình, cô cũng chẳng đạt được mong muốn sớm đến vậy. Nhưng sa vào ải tình cùng anh, đó lại là tai ương đáng buồn… Mặc dù đang ngồi trên ghế Tổng giám đốc của tập đoàn Ân thị, thế mà lòng cô cũng không vui gì mấy.
Buồn chán lướt web xem tin tức, Ân Mặc Dao chợt giật mình khi nhìn thấy thông báo về hôn lễ sẽ được cho là hôn lễ thế kỷ của Phương Cảnh Đình - Tổng giám đốc tập đoàn Phương thị và Ân Mặc Dao- Tổng giám đốc mới của tập đoàn Ân thị vào hai ngày tới. Nhìn tiêu đề bài đăng mà cô gái không khỏi bàng hoàng.
Tối qua vừa chia tay, sáng nay thông tin kết hôn lại lên trang nhất gây chấn động dư luận. Rốt cuộc Phương Cảnh Đình đang muốn gì đây?
Mang vẻ mặt bất mãn, Ân Mặc Dao lập tức gọi điện ngay cho người đàn ông ấy, nhưng anh không nghe máy hết lần này sang lần khác. Không cam tâm cứ để vậy cho tin tức lan truyền rộng rãi hơn, cô lại gọi cho Trợ lý của anh.
Lần này, Mặc Dao nhận được tín hiệu trả lời:
Nhị thiếu phu nhân, tìm tôi có việc gì vậy?”
“Đừng có gọi tôi bằng mấy từ đó. Phương tổng đâu rồi, tôi muốn gặp anh ta một chút.” Cô vẫn đang nhíu mày.
Trong khi nam Trợ lý ở bên kia cũng đang cau mày vì khó hiểu.
Phương tổng bệnh, nên sáng nay đâu có đến công ty, tôi tưởng phu nhân cũng vì chăm sóc cho ngài ấy nên mới không đi làm. Ủa, nói vậy là hai người đang không ở cùng nhau à?”
Nhận được tin Phương Cảnh Đình bị bệnh, sắc mặt Ân Mặc Dao liền trở nên lo lắng.
“Bệnh sao? Mà bệnh gì, có nghiêm trọng không?”
Tôi cũng không rõ, nhưng chắc sếp bệnh nặng lắm nên mới hủy luôn cuộc họp quan trọng vào sáng nay.”
“Ừ! Vậy tôi tắt máy đây, cậu làm việc tiếp đi.”
Đặt điện thoại xuống, thần sắc cô gái trầm tư thấy rõ, nhưng lại nhanh chóng tỏ ra phớt lờ mọi thứ.
“Tôi sẽ không sập bẫy của một con cáo ranh mãnh như anh đâu.”
Tự nhủ sẽ không sập bẫy, thế để rồi xem Ân Mặc Dao cô có cứng lòng được như cứng miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.