Trùng Sinh Vả Mặt: Được Chồng Dung Túng

Chương 65: Hậu kết hôn hai năm




Hai năm sau…
Từ ngày Ân Mặc Dao lấy chồng, chẳng những sự nghiệp thăng tiến như diều gặp gió, mà bản thân cô cũng được thăng cấp lên một level hoàn toàn mới. Kiếp trước bất hạnh bao nhiêu, trùng sinh sống lại ở kiếp này cô thành công đòi lại tất cả, từ một cô gái tầm thường trở thành một bà hoàng được sủng ái tận đỉnh trời mây.
Đó là hạnh phúc của cô, chứ Phương Cảnh Đình thì…
“Chồng ơi, Bối Bối khóc!”
“Ơi, chồng đây.”
“Chồng ơi! Lấy hộ em cái khăn tắm với, vừa nãy lấy xong lại quên mang vào rồi.”
“Ừ, chờ chồng một chút.”
Đấy, hai năm sau khi kết hôn của Phương Cảnh Đình chỉ có tiếng con gái, con trai khóc và tiếng vợ réo gọi mỗi ngày. Riết rồi chẳng biết anh có còn là Chủ tịch hội đồng quản trị của một tập đoàn xứng tầm Quốc tế, hay lại là bảo mẫu riêng cho hai đứa con lẫn thê nô cho vợ?
Bên ngoài con gái đang khóc, vợ đang tắm bên trong lại không có khăn để lau. Buông bên này, đáp bên kia kiểu nào cũng không đành, thế là anh ta quyết định vừa bế con gái vừa mang khăn vào phòng tắm cho vợ.
Thấy anh bế con đi vào, Ân Mặc Dao liền giật mình.
“Sao anh lại bế con vào đây?”
“Chứ con khóc, để em chờ lâu cũng không được, nên chỉ có thế này mới vẹn cả đôi đường.” Phương Cảnh Đình trả lời trong bất lực.
“Oa oa oa…oa…”
Lúc này, tiếng khóc chói tai của cậu nhóc Phương Mặc Xuyên lại vang lên, khiến sắc mặt hai vợ chồng liền trở nên ảo não.
“Chắc thằng bé đói rồi, anh ra pha sữa cho con đi, em cũng ra ngay đây.”
“Vợ cứ tắm từ từ đi, anh dỗ cả hai được.”
Nói xong, người đàn ông liền lập tức quay lưng chạy ra ngoài với đứa con trai vừa hơn một tuổi. Sau khi đặt tiểu Bối Bối mới tròn đầy tháng hôm qua lên giường, anh lại quay sang bế cậu nhóc Xuyên Xuyên.
“Ba đây! Nghe rồi mà, đừng có la nữa cho mẹ mày tắm, để đó ba pha sữa cho.”
Thế rồi, một tay anh bồng con, tay kia pha sữa. Nhờ có máy móc hỗ trợ, nên chẳng mấy chốc nhóc tì đã có sữa để ti, nên lại nằm yên ngoan ngoãn, ti no lại tiếp tục chập chững đi chơi quanh phòng.
Lúc Ân Mặc Dao lật đật chạy ra, hiện trường ồn ào đã trở nên bình yên lạ thường. Quay qua nhìn lại dáng vẻ bơ phờ của ông chồng vừa đi làm về còn chưa kịp tháo nốt chiếc cà vạt đã lao vào chăm con thay vợ, nhìn mà thấy xót vô cùng.
Nhanh chóng tiến lại ôm anh và thưởng liền một nụ hôn, giúp anh xua tan mệt mỏi.
“Chồng mệt lắm không? Để em vào gội đầu, massage cho chồng nha?”
“Vợ chăm chồng, rồi ai chăm con?” Phương Cảnh Đình tỏ vẻ ấm ức chả buồn nói.
“Thì cho Bối Bối trên giường, bỏ Xuyên Xuyên vào cái quây có đồ chơi cho thằng bé tự chơi một chút cũng được mà. Vào phòng tắm chỉ cần mở máy lên quan sát camera ngoài phòng là nhìn thấy tụi nhỏ rồi. Đi, em giúp chồng thư giãn.”
Ân Mặc Dao căn bản có lòng muốn bù đắp cho chồng, nhưng phận làm người được hưởng như Phương Cảnh Đình có vẻ như không được hào hứng cho lắm. Thậm chí còn đang do dự…
“Thôi, chồng tự tắm được rồi.”
“Sao vậy? Để vợ vào kì lưng, gội đầu cho chồng cho. Cơ mà khoan nha, cái trạng thái này thấy quen quen nè, hình như… Thôi, hiểu rồi. Chồng cởi áo ra đi.”
Từ nghi ngờ cho tới hiểu được vấn đề, Mặc Dao chuyển tâm lý rất nhanh, khiến người đàn ông không khỏi chột dạ.
“Cởi làm gì, để chồng đi tắm đã.”
“Đừng có để vợ nhắc lại lần hai nha. Một là tự nguyện nghe lời, hai là đêm nay nằm ngủ sofa, nghĩ kỹ đi rồi chọn.” Cô vẫn thẳng thắn, nhanh gọn như ngày nào.
Nói xong, liền bỏ qua giường ngồi chờ người đàn ông hành động. Quả nhiên, ngay sau đó anh ta đã lặng lẽ tháo cà vạt qua tới áo sơ mi.
Ở tuổi 33, cơ thể anh vẫn săn chắc, múi nào ra múi đó rõ ràng. Điểm nổi bật nhất ở phần thân trước là hình xăm chân dung của Ân Mặc Dao trên ngực trái. Nhưng cô không nhắm tới vị trí đó, mà tiếp tục ra lệnh.
“Quay lưng.”
Phương Cảnh Đình vẫn nghe lời, từ tốn xoay lưng để cô vợ “dịu hiền” của mình được dịp chiêm ngưỡng nốt hai hình xăm phía sau.
“Wow! Chồng em tài giỏi thật nha. Vừa đầy tháng con gái hôm qua, hôm nay chân dung con bé đã được họa hẳn lên lưng anh rồi. Cũng biết tranh thủ thời gian ghê ha.”
Ngoài mặt thì cô tỏ ra trầm trồ, tán thưởng, nhưng anh biết cô đang không hài lòng, nên lập tức tiến tới dỗ dành.
“Xăm như thế mới đủ bộ gia đình mình chứ, sau này khỏi ai so bì.”
“Em chỉ sợ anh khó chịu dẫn đến khó ngủ như mấy lần trước thôi. Còn nhớ lúc xăm chân dung em với Xuyên Xuyên không? Lúc bong vẩy kéo da non cứ bị ngứa ngáy, chả đêm nào ngủ ngon, vậy mà vẫn không chịu chừa.”
“Thì nốt lần này nữa thôi. Chứ nhà mình cũng đủ nếp đủ tẻ rồi, em nghỉ sinh, anh nghỉ xăm.” Phương Cảnh Đình cười nịnh.
Ân Mặc Dao chỉ còn cách chịu thua.
“Không nói lại anh. Thế bây giờ có đi tắm không?”
“Có! Nhưng vợ phải gội đầu, với massage cho chồng mới được.”
“Rồi rồi, đi nhanh kẻo hai đứa nhỏ lại khóc bây giờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.