Quyển Nhu đứng sau Lý lão gia, cô nhẹ giọng nói: "Ba! Con xin lỗi!"
Lý lão gia dáng vẻ trầm ngâm, ông quay lại nhìn con gái một chút thì nói: "Con muốn ly hôn phải không?"
Quyển Nhu không trả lời ngay, đôi mắt cô u buồn rũ nhẹ rồi từ từ mở miệng nói lên chữ
"Dạ!".
Lý lão gia thở ra, ông suy nghĩ rồi nói: "Lý gia chúng ta rất có máu mặt trên thị trường kinh doanh, cũng là gia đình có gia thế tiếng tâm, con muốn ly hôn cũng được nhưng còn Nghệ Hoành con và nó là không thể, Nghệ Hoành sẽ gặp rắc rối về đời tư, báo chí đồn thổi thể diện của Lý gia sẽ không còn, Hân nhi con không thể chỉ làm theo ý muốn là được."
Quyển Nhu không phải là người trong giới kinh doanh, gia đình tài phiệt lại càng không, cô đã chẳng liên tưởng đến mức độ của sự việc là như thế nào.
"Ba, chuyện sẽ không nghiêm trọng đến vậy, chỉ cần công bố rõ giữa con và anh Nghệ Hoành là không cùng huyết thống, con không phải là con ruột của ba thì báo chí sẽ đưa tin đúng thôi mà."
Lý lão gia lắc đầu, ông rầu rĩ: "Hân nhi à Hân nhi! Con ngây thơ quá, Lý thị có bao nhiêu đối thủ trên thương trường con có đếm được không? ba có thể đưa ra công bố nhưng người khác cũng có thể lật ngược lại thế cờ, họ sẽ nói anh em loạn luân, giấy tờ ngụy biện, gia đình không có nề nếp, giới làm ăn sẽ nhìn vào đó để đánh giá anh hai con, con nghĩ đi nếu là con thì con có muốn hợp tác với một người có đạo đức như vậy không? rồi còn đến hàng ngàn nhân viên họ sẽ nhìn anh con bằng đôi mắt như thế nào? Và cả các mối quan hệ xã giao nữa con có từng nghĩ đến không, ánh mắt của người đời đáng sợ như thế nào con có biết không?"
Quyển Nhu mông lung trong đôi mắt, thì ra Lý lão gia lo ngại những điều này, cô đã không thể tưởng tượng được mọi việc lại khó khăn đến vậy. Quyển Nhu chẳng còn biết phải nói gì, cô cuối đầu rồi quay người bước ra.
Lý phu nhân vừa lúc đi vào, bà thấy Quyển Nhu thì chỉ hiện nét buồn trên gương mặt, bà không nói gì chỉ im lặng vào phòng.
Quyển Nhu đi ra, cô vào căn phòng của Lý Nghệ Hoành, bác sĩ đã đến và thăm khám cho anh ấy.
Vân Lục đang ngồi cạnh Lý Nghệ Hoành, cô liếc đôi mắt ửng hồng sang Quyển Nhu. Quyển Nhu đi tới cô nhìn Lý Nghệ Hoành thì nói: "Anh có đau lắm không?"
Lý Nghệ Hoành cười nhẹ: "Không đau mà là rất đau."
"Đều tại ai mà ra." Vân Lục tức giận thốt lên.
Quyển Nhu nói với Vân Lục: "Cô ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện riêng với anh hai."
Vân Lục trừng mắt: "Tôi đi để cô ở đây lại hại anh ấy sao?"
"Vân nhi! Anh sẽ không sao đâu, em tránh mặt xíu đi." Lý Nghệ Hoành lên tiếng.
Vân Lục ấm ức, cô đứng dậy nhưng trong lòng rất căm phẫn với Lý Nghệ Hân. Đợi Vân Lục đi rồi Quyển Nhu mới ngồi xuống bên cạnh giường, cô vén áo xem vết thương của anh xong thì thả áo xuống.
"Anh chịu đau như vậy có đáng không?"
Lý Nghệ Hoành ngồi dậy, anh nhíu mày nhưng vẫn cố ngồi dậy để nhìn Nghệ Hân:
"Vì em anh chịu được." Lý Nghệ Hoành dịu dàng thốt lên, ánh mắt anh rất ngọt ngào khi nhìn thẳng vào Quyển Nhu.
Quyển Nhu nghĩ lại những gì Lý lão gia đã nói thì hỏi: "Anh muốn kết hôn với Nghệ Hân thì phải đối diện với những thứ gì, anh đã từng nghĩ qua chưa?"
Lý Nghệ Hoành trầm lặng xuống biểu cảm trên gương mặt, anh nghiêm nghị từ đôi con ngươi, giọng nói khẳng định: "Đã từng nghĩ."
Quyển Nhu ngạc nhiên: "Vậy anh không lo ư? Anh là chủ của Lý Thị, là con trai trưởng của Lý gia, vị thế của anh sẽ ra sao?"
Lý Nghệ Hoành đặt tay lên vai của Quyển Nhu đẩy nhẹ tới người mình rồi ôm lấy, anh trầm ấm nói: "Em đừng lo? Anh không phải là người hành xự nông nổi, anh luôn có tính toán cho mọi việc, em chỉ cần nắm chặt tay của anh là được, những chuyện còn lại anh sẽ có cách giải quyết ổn thỏa."
Lý Nghệ Hoành nói rất chắc chắn, Quyển Nhu cảm thấy Nghệ Hân sẽ được che chở trong vòng tay của anh ấy, nếu anh ấy đã có hướng giải quyết cho mọi việc thì những lo lắng của Lý lão gia sẽ chẳng còn phải bận tâm nữa, bây giờ cô chỉ cần làm theo yêu cầu của Nghệ Hân mà thôi, đó là nộp đơn ly hôn.
Cõi lòng của Quyển Nhu thắt lại, nghĩ đến Minh Vũ cô luôn cảm thấy đau, nếu anh ấy biết Nghệ Hân và Lý Nghệ Hoành yêu nhau thì cảm giác của anh ấy sẽ thế nào? Thái độ của anh ấy sẽ ra sao? Cô không thể nào mường tượng được, nhưng từ tận đáy lòng cô hy vọng anh ấy sẽ không bị tổn thương sẽ không vì điều này mà bị sốc, hy vọng anh ấy sẽ bình thản và nhếch miệng cười nhạt, hy vọng anh ấy sẽ phủ phàng như mọi điều có thể phủ phàng.
Giọt nước mắt từ từ lăn xuống trên gò má của Quyển Nhu, cô khóc nhưng bên ngoài Lý Vân Lục cũng đang rớt xuống nước mắt đắng cay. Anh hai vì cô ta mà bị đánh như vậy, vì cô ta mà chống đối với ba nhưng đến cuối anh hai vẫn chọn của ta, tại sao chứ? Lý Nghệ Hân có gì tốt, rốt cuộc cô ta có gì tốt? Mù lòa, tất cả đều mù lòa hết rồi.
Vân Lục căm hận cắn môi đến rỉ máu, vị máu mằn mặn trong vị giác, cô thề sẽ không để Lý Nghệ Hân được toại nguyện.
Quyển Nhu ở lại Lý gia cho đến chiều thì mới về, cô đã đến gặp Lý Nghệ Hân để nói cho cô ấy biết chuyện của Lý Nghệ Hoành. Nghệ Hân nghe được thì lo lắng, cô nâng mắt thốt lên:
"Ba dùng đến gậy gia pháp ư?"
Quyển Nhu gật đầu.
Nghệ Hân cũng không ngờ ba cô lại tức giận đến mức đó, ba rất thương anh Nghệ Hoành trước giờ ba chưa từng mắng anh ấy một câu, ấy vậy mà vì cô anh ấy phải làm phật lòng của ba.
"Thương tích của anh ấy thế nào? Có nặng lắm không?"
Quyển Nhu đã xem qua lưng của Lý Nghệ Hoành nên cô có thể nhìn nhận rõ mức độ là nặng, cô nói: "Lưng anh ấy tím bầm, có chỗ sưng đỏ, Lý lão gia đã đánh rất mạnh, lúc tôi đi anh ấy còn hơi sốt."
Nghệ Hân rất lo cho Lý Nghệ Hoành, cô nghe vậy thì đã yêu cầu Quyển Nhu phải quay lại Lý gia, cô muốn Quyển Nhu thay cô để chắm sóc cho Lý Nghệ Hoành.
Quyển Nhu nói: "Được, nhưng còn chuyện ly hôn, tờ đơn tôi e ngại về chữ ký."
Nghệ Hân hiểu rõ những gì Quyển Nhu đang lo ngại, cô suy nghĩ một chút thì nói: "Thôi được, tờ đơn tôi sẽ tự mang đi nộp, cô bây giờ hãy về Lý gia đi, nếu ba đã biết tôi muốn ly hôn thì ông cũng biết rõ vấn đề rồi, cô hãy thuyết phục ông cho tôi, cả mẹ nữa nhưng mà mẹ dễ tính hơn ba, cô chỉ cần nói hết tâm tư của tôi cho mẹ nghe thì mẹ sẽ không cấm cản đâu."
Quyển Nhu gật đầu.
"Tôi nói những lời vừa rồi cũng có nghĩa là bảo cô đừng về Hàn gia nữa, cô hiểu chứ?"
Quyển Nhu nâng nhẹ đôi mắt, trong lòng u buồn nhưng cô vẫn phải tiếp tục gật đầu một cái.
Nghệ Hân cảm nhận được vẻ mặt không tươi tắng của Quyển Nhu thì chớp ánh mắt, cô hạ giọng nói:
"Nếu yêu Hàn Minh Vũ thì cô phải vượt qua được mặc cảm của nhan sắc, tôi có rất nhiều tiền cũng có thể giúp cô phẩu thuật thẩm mỹ nhưng rất tiếc khi tham khảo qua ý kiến của bác sĩ thì bác sĩ đã bảo gương mặt của cô không phải là bị tổn thương mức có thể khôi phục, các tế bào đều đã chết, nếu có trải qua thẩm mỹ cũng không thể nào cho cô một dung mạo tự tin."
Quyển Nhu từ đôi con ngươi long lanh, thế rồi lại rơi xuống giọt nước mắt.
Nghệ Hân khó chịu nhíu mày: "Cô rất giống tôi, giống như hai giọt nước nhưng tại sao có dung nhan xinh đẹp như vậy mà cô lại để bị hủy mất nửa phần mặt, rốt cuộc cô đã gặp phải sự cố gì?"
"Là do đám cháy, một đám cháy rất lớn đã xảy ra tại cô nhi viện, tôi vì cứu những đứa bé cho nên mới bị phỏng nặng ở mặt." Quyển Nhu trả lời, khi nói cô đưa tay lau đi nước mắt.
Nghệ Hân lắc đầu: "Đồ ngốc, cho dù có để bị thương thì thà chết cũng phải giữ lấy khuôn mặt, cô xem bây giờ đến người cô yêu cô cũng không dám đối diện, hạnh phúc của cô đều bị hủy hoại từ chính cô."
Quyển Nhu lặng im một vẻ u sầu, Nghệ Hân cảm thấy tiếc cho cô ấy, nhưng cũng không phải vì thế mà chấp nhận cho Quyển Nhu tự ý sử dụng ngoại hình của cô.
Quyển Nhu sau đó thì quay lại Lý gia, cô suy nghĩ rất nhiều về những gì Nghệ Hân đã nói, cô nghĩ bản thân mình đúng là thật ngốc, cô hối hận nhưng nếu sự việc có quay lại thì cô vẫn sẽ lao vào đám cháy, cô không thể dương mắt đứng nhìn bọn trẻ gào khóc vì lúc nhỏ cảm giác bị bỏ rơi là điều cô sợ hãi nhất, cái cảm giác ấy thật khó chịu.