Lý Nghệ Hân bước ra khỏi thang máy, cô đi rất tự tại lên văn phòng của chủ tịch, không hề tỏ ra lúng túng hay bối rối gì cả.
Bên trong văn phòng Hàn Minh Vũ đang tập trung trên màn hình máy tính, tay anh gõ gõ phím, Nghệ Hân bước vào anh cũng chẳng nhìn lên một cái.
"Kêu người ta lên rồi lại lơ người ta thế sao?" Nghệ Hân lí nhí nói trong miệng.
Hàn Minh Vũ ngón tay di chuyển chuột lướt các danh mục, anh thả tay đang suy nghĩ gì đó thì bỗng dưng Nghệ Hân từ sau lưng kê chiếc cằm nhỏ lên vai của anh.
"Anh xem cái gì vậy?" Nghệ Hân nói.
Hàn Minh Vũ nghiêng qua, không phải là biểu hiện của sự ngạc nhiên mà chỉ là một cái chớp mắt, anh bảo:
"Tôi đang làm việc, cô sang ghế ngồi đi."
Nghệ Hân đứng thẳng người: "Anh kêu tôi lên đây là muốn tôi ngắm anh làm việc đấy à?"
Hàn Minh Vũ xoay ghế lại, anh nhìn Nghệ Hân một chút rồi nói:
"Nếu cô không thích ở đây thì về nhà đi."
Nghệ Hân dĩ nhiên không chịu, cô đi sang lấy một cái ghế kéo đến gần chỗ của Minh Vũ: "Tôi ngồi là được chứ gì?"
Hàn Minh Vũ nhắm mắt nhẹ thở ra, anh nói:
"Tôi bảo cô đến ghế sô pha để ngồi, chứ không bảo cô ngồi sát tôi."
"Ngồi đâu mà chẳng ngồi, sao anh khó chịu quá vậy?"
Đôi mắt tròn xinh đẹp của Nghệ Hân nhìn thẳng vào Hàn Minh Vũ, cô ấy lúc này rất ngây thơ, và cũng là rất đau đầu với Hàn thiếu.
"Nghệ Hân đây là công ty."
"Là công ty thì sao?" Nghệ Hân hỏi như không biết gì.
"Công ty có nguyên tắc và quy định riêng của công ty, cô không thể muốn làm gì thì làm ở đây được, hãy về nhà đi."
Nghệ Hân rất bướng, cô liền trả lời: " Không về."
"Hàn Thị là của anh, nếu cái quy định nào quá ức chế thì anh sửa nó là được thôi."
Hàn Minh Vũ thật hết nói nỗi với cô ấy, anh tự nhắc mình nhẫn nại và nhẫn nại, Minh Vũ xoay ghế lại qua máy tính, anh tiếp tục làm việc. Nghệ Hân cũng dòm vào màn hình nhưng chỉ một chút là cô chán, cô đưa mắt nhìn quanh không gian làm việc của Hàn Minh Vũ, ngoài cách bày trí sang trọng thì chỉ thấy toàn là hồ sơ và văn kiện, dự án này dự án nọ, chất trồng trên bàn làm việc của anh ta.
"Làm cái gì mà nhiều dữ vậy, bộ anh ta tính ôm hết công việc của Hàn Thị đấy à?"
Nghệ Hân xích tới bàn làm việc, cô xem cái này đọc cái kia, cái nào không vừa mắt là Nghệ Hân vứt hết vào xọt rác, vứt bớt cho đỡ vướng mắt, gì mà nhiều quá trừng, đám nhân viên Hàn Thị đi chơi hết hay sao mà cái gì cũng đưa lên cho chủ tịch thế này, vứt, cô vứt hết.
Hàn Minh Vũ đang xem mail trên máy, vô tình anh nhìn qua Nghệ Hân thì hết đỗi sững sờ.
"Lý Nghệ Hân cô làm gì với tài liệu của tôi vậy?"
Nghệ Hân nói: "Bỏ giùm anh mấy thứ không cần thiết."
Hàn Minh Vũ đứng dậy, anh nhặt mấy tờ giấy cô ấy vo tròn vứt trong xọt rác, trời ơi là trời đây toàn là những thông tin quan trọng cho cuộc họp hội đồng quản trị.
Hàn Minh Vũ hết chịu nỗi, cuối cùng Jensi phải kinh ngạc khi thấy Boss kéo Lý Nghệ Hân ra khỏi văn phòng.
Anh đi đằng trước kéo mạnh Nghệ Hân đi theo, Nghệ Hân rất lì cô không chịu, nhưng mà Minh Vũ bực bội quá rồi không đưa cô ấy ra khỏi Hàn Thị chắc anh nhập viện vì stress mất.
"Tôi không về, đã nói không về sao anh ngang ngược vậy hả?" Nghệ Hân nói lớn.
Minh Vũ cứ kéo cô ấy đi, ai mới là ngang ngược đây chứ?
"Minh Vũ à!"
Hàn Minh Vũ kéo được Nghệ Hân đi đến chỗ thang máy thì cô ấy bỗng nỉ non giọng, rất nhỏ nhẹ.
Hàn Minh Vũ đứng lại, anh thở ra nhưng không quay ra sau:
"Hàn Thị không phải là nơi vui chơi, cô nên về nhà mới là đúng."
Nghệ Hân mắt ươn ướt, cô thốt lên: "Đau quá!"
Hàn Minh Vũ quay lại, chết thật anh nắm trúng cánh tay bị thương của cô ấy, vết thương còn chưa lành, vô tình anh dùng lực mạnh khiến cổ tay cô ấy bị căn theo lực kéo mà rỉ máu.
Hàn Minh Vũ chau mày, anh nâng tay cô ấy lên:
"Sao cô không la lên hả?" Minh Vũ lo lắng nên gắt giọng với Nghệ Hân.
"Anh còn chẳng thèm nhìn người ta mà, anh chỉ biết đuổi tôi về thôi."
Nghệ Hân hờn, cô giật tay ra rồi bước vào thang máy, giờ thì không cần bắt ép, cô tự bỏ về cho anh ta vừa lòng.
"Nghệ Hân!" Minh Vũ gọi, nhưng Nghệ Hân không thèm nghe, cô bước nhanh vào thang máy nhấn nút xuống tầng 1.
Một phút sau thang máy mở ra, cô vừa đi vừa dụi nước mắt.
Đằng sau Minh Vũ chạy đến, anh đuổi theo cô ra gần đến cửa lớn của Hàn Thị.
Khi chạy đến cánh tay anh vươn ra xoay người Nghệ Hân quay lại, anh ôm cô vào lòng rồi thốt lên ba từ:
"Tôi xin lỗi!"
Nghệ Hân mủi giọng nói: "Anh làm gì mà có lỗi, chỉ có mỗi tôi là khiến người khác phải bực mình, phải khó chịu."
Hàn Minh Vũ buông Nghệ Hân ra, anh không nói ngọt nói dịu cho cô nghe thêm câu nào mà chỉ đưa tay vuốt nước mắt cho cô. Tính Minh Vũ là như vậy, anh khác với Lý Nghệ Hoành, nếu Nghệ Hoành ngọt ngào và thân thiện bấy nhiêu thì Hàn Minh Vũ lại lạnh lùng bấy nhiêu, anh không mấy dùng lời nói mà thay vào đó là cử chỉ, anh chỉ dùng cử chỉ thay cho những lời mát lòng với các cô gái.
Minh Vũ nắm lấy bàn tay của Nghệ Hân dẫn cô đi vào lại trong Hàn Thị, Nghệ Hân đi theo, xung quanh có vài người nhìn thấy họ tay trong tay thì xì xào, nhưng cũng vội tránh đi chỗ khác, nếu để Boss chú ý thì không tốt chút nào.