Lại nhìn vẻ mặt trầm lặng tên Thế tử gia này, có vẻ hắn cũng không có chút thiện ý gì. Thẩm Mỹ Ảnh nuốt nước bọt, trong lòng lẩm bẩm, nàng nhường lại ngôi vị Thế tử phi, chẳng lẽ tên Thế tử ngốc nghếch này còn cho rằng nàng cố ý đổi khăn trùm đầu với Giang Tâm Nguyệt sao? Không phải đần đến vậy chứ?
Ai lại bỏ nhiều công sức để tráo đổi khăn trùm đầu, còn cam tâm để người ta hưu bỏ? Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, nàng làm vậy cũng chỉ muốn chứng minh bản thân vô tội thôi!
Tuy rằng còn có một nguyên nhân khác là vì Hứa gia, nhưng nàng thật sự không để ý tới chỗ ngồi này, dù sao nàng cũng không thể ngồi vững, tốt nhất là nhảy ra khỏi xe trước để giữ an toàn.
Nhưng làm một nha hoàn sai vặt trong sân viện của Thế tử gia sao? Thẩm Mỹ Ảnh mím môi, nếu làm tốt, nói không chừng có thể trở mình, còn như làm không tốt, đoán rằng không cần đến Thế tử động tay, Cải Trắng Nhỏ đều có thể một ngón tay đã có thể vê chết nàng.
Trong phòng củi cũng chết, thoát ra ngoài cũng chết, nên chọn cái nào?
Thẩm Mỹ Ảnh hít một hơi thật sâu, mỉm cười gật đầu với Tống Lương Thần: "Đa tạ Gia, sau này thiếp thân nhất định sẽ làm việc chăm chỉ."
Tống Lương Thần tâm tình tốt hơn rất nhiều, cười nói: "Hiện tại đã thỏa thuận xong, lát nữa ngươi có thể ra ngoài ăn, ăn xong viết một lá thư về nhà, giải thích một chút, ta cũng sẽ đưa cho ngươi hưu thư. Về phần phụ vương, chờ khi Hứa gia gửi hồi đáp về, sẽ báo cho ông biết cũng không muộn ”.
Nghe được có đồ ăn, Thẩm Mỹ Ảnh lập tức tốt hơn: "Thế tử anh minh!"
Đầu óc nữ nhân này chắc chắn có vấn đề. Đây là Tống Lương Thần sau thời gian dài quan sát mới có được kết luận, làm góa phụ làm vui đến nỗi tung tăng hoạt náo, làm kẻ bị bỏ rơi vẫn là rất cao hứng phấn khởi, nàng chưa từng nếm qua đau khổ đúng không? Ở Hứa gia được chăm sóc chu đáo như vậy, còn chưa thấy qua người trợn mắt bao giờ sao?
Nhìn thái độ của nàng, hắn thực sự cảm thấy thoải mái một chút, như thể mọi thứ trên đời đều chẳng là gì cả và hắn có thể mỉm cười vượt qua.
Cảm thấy nhẹ nhõm một chút, Tống Lương Thần mím môi, đang định nói gì đó thì nghe thấy phía dưới "cạch" một tiếng.
"Soạt!" Chiếc ghế đẩu chất củi đột nhiên vỡ ra, Thẩm Ảnh trợn mắt nhìn Thế tử gia ngã xuống trước mặt nàng, đánh rầm một tiếng xuống đất!
Hít một hơi khí lạnh, Thẩm Mỹ Ảnh đưa tay che mặt lại. Chiếc ghế cuối cùng được buộc chặt quá nhanh và có vẻ không chắc lắm. Cái này...
Tống Lương Thần sắc mặt âm trầm đứng lên từ đống củi, không nói gì.
Thẩm Mỹ Ảnh im lặng quỳ xuống, che mắt hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
"Ha ha." Tống Lương Thần cười mà không cười nói: "Ngươi nói đi?"
Ông trời không muốn hắn tha cho nàng! Cả đời hắn chưa bao giờ bị ngã một cách xấu hổ đến thế! Lửa giận trong lòng lại lần nữa bùng lên, hắn nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Mỹ Ảnh rụt cổ lại, nhịn một lúc mới ngẩng đầu trịnh trọng nói: “Chắc là vì Thế tử gánh vác tương lai của Yến quốc trên vai, có sức nặng bằng cả nửa thiên hạ, cho nên ghế củi dù cho nô tỳ đã buộc chặt rồi, nhưng căn bản vẫn không chịu được!"
Tống Lương Thần: "..."
Có vẻ như không thể bác bỏ được.
“Bỏ đi.” Một lúc lâu sau, hắn xắn tay áo đi ra ngoài: “Ngươi đi ra ngoài ăn cơm viết thư trước, sau khi mọi việc xong xuôi thì báo cáo với chính viện.”
"Vâng." Mỹ Ảnh quỳ rạp xuống với mười phần cung kính, hành đại lễ khi hắn rời đi.
Ninh Thuần Nhi đang chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Thế tử đi ra, nàng mỉm cười chào đón rồi đi theo ra ngoài: “Thái tử phi cùng Ngài nói gì thế?”
Tống Lương Thần xụ mặt nói: "Nàng ấy sẽ không còn là Thế tử phi."
Ah? Ninh Thuần Nhi sắc mặt sa xuống: "Gia, Ngài đừng kích động. Dù sao nàng cũng là người của Hứa gia, Vương gia bên đó..."
“Ta biết, nhưng đó là nàng ta tự yêu cầu, từ hôm nay trở đi, nàng sẽ làm nha hoàn sai vặt trong chủ viện của ta, tự nguyện bị hưu khí”
Ninh Thuần Nhi mở to mắt, hoàn toàn không hiểu được. Hậu viện có rất nhiều người đã cố gắng hết sức để có được vị trí Thế tử phi, nàng ta sao lại từ bỏ?
Không khỏi nghi ngờ, nàng hỏi: “Gia uy hiếp nàng ấy à?”
Tống Lương Thần buồn cười dừng lại, nhéo nhéo mặt Ninh Thuần Nhi: "Nha đầu kia, trong lòng nàng Gia là loại người như thế à? Nàng ấy tự mình đề xuất, ta cái gì cũng đều không nói!"
"Đau..." đẩy tay hắn ra, Ninh Thuần Nhi sờ sờ mặt, cau mày lẩm bẩm: "Vậy là thế nào..."
“Ai biết được, nhưng nàng ấy muốn giở trò trước mặt ta, tự nhiên là không có khả năng." Tống Lương Thần cười lạnh nói: “Chúng ta cứ chờ xem.”
Trương bà tử dẫn Thẩm Mỹ Ảnh vào phòng bếp, mang cho nàng hai đĩa đồ ăn kèm, một đĩa thịt và một bát cơm, vẻ mặt phức tạp.
“Đa tạ.” Thẩm Mỹ Ảnh không khách khí chút nào, nàng cầm đũa ăn rất nhanh, động tác kỳ thật rất uyển chuyển.
Trương bà tử sửng sốt nhìn nàng, bằng cách nào đó, không thể ngờ được nàng ăn hai bát cơm và thịt trong hai nén nhang với một thái độ lạ thường, trên đĩa không sót lại chút xíu nào.
"Người... Từ nay về sau sẽ hầu hạ ở chính viện?" Trương bà tử không biết nên gọi nàng thế nào, vốn tưởng rằng nàng là nhân vật có thể lật ngược thế cờ, nhưng cuối cùng lại tự biến mình thành nha hoàn.
Nhưng sau khi nghĩ đến nàng đã cho bà một lượng bạc, Trương bà tử cũng không thiệt thòi gì với thức ăn của nàng.
“Bà cứ gọi ta là Mỹ Ảnh thôi.” Thẩm Mỹ Ảnh cười nói:“Ta cũng không phải là người giàu có gì, hiện tại ta là một hạ nhân tốt.”
Trương bà tử ở phủ Thế tử này được coi là người già rồi, nhưng loại nữ nhân như thế này bà chưa từng gặp qua. Haiz, thật sự chưa từng gặp ai như Mỹ Ảnh, một chút ra vẻ cũng không có, còn phải nói đến, nàng tuy xuất thân là một goá phụ... nhưng ở nàng lại chẳng hề cảm giác đáng ghét chút nào.
"Ai, thật tiếc cho khuôn mặt này." Thở dài một tiếng, Trương bà tử nói: "Ngươi nên chăm sóc bản thân thật tốt, chỉ cần còn ở trước mặt Thế tử, sau này cũng không phải là không có cơ hội trở mình."
Mỹ Ảnh đem bát đĩa đặt ở một bên bồn rửa chén, cười nói: “Ta không quan trọng cái gì trở mình hay không trở mình, chỉ cần Thế tử phủ phát tiền lương cho ta là được.”
Trương bà tử: “…”
Tại sao lại yêu tiền đến vậy? Hơn nữa, nếu thật sự thích tiền như thế, ở bên Thế tử gia, chẳng phải sẽ có nhanh hơn bất cứ điều gì sao?
Có chút khó hiểu, Trương bà tử lắc đầu, dẫn nàng đi vào sân chính.
Hạ nhân mang giấy bút tới, Thẩm Mỹ Ảnh nơi bàn đá trong chính viện, đã viết thư về nhà.
“Ngươi trước đi theo Hoán Sa giặt quần áo đi.” Tống quản gia quan sát Mỹ Ảnh, tâm tình có chút phức tạp: “Ngay ở hậu viện.”
"Được." Mỹ Ảnh gật đầu rồi đi theo người dẫn đường.
Quản gia đưa bức thư nàng viết cho Thế tử, Tống Lương Thần cầm lấy, mở ra xem qua một chút, bất ngờ sửng sốt.
Không phải vì những gì Mỹ Ảnh đã viết trong thư mà là vì con chữ... Hắn lần đầu tiên nhìn thấy có người viết Liễu thể truyền thần đến như vậy. Vu Thị cũng biết viết thư pháp, nét chữ tú lệ, hắn bản thân cũng biết, nhưng thể chữ hắn viết là Nhan thể, đã từng gặp qua không ít thiếp mời và danh tác, hôm nay đột nhiên lại bị Thẩm Mỹ Ảnh và nét chữ của nàng làm cho hắn ngạc nhiên.
Nữ nhân đó đến tận cùng còn biết được bao nhiêu thứ? Tống Lương Thần cau mày, đưa tay sờ sờ lá thư, mới mở ra nghiêm túc đọc.
“Con gái bất hiếu vô đức, không xứng làm phi của Thế tử, trước thì náo loạn, sau làm hỏng nhân duyên, đáng bị hưu bỏ, không còn mặt mũi hồi kinh gặp người, bằng lòng làm nô đất Yến. Đừng mong. "
Không có tiếng khóc, thậm chí không có cảm giác trách móc ngầm! Chỉ là quá thẳng thắn, quá trực tiếp, nhưng xem rồi thì trong lòng hắn lại có chút không vui.
Tìm đi tìm lại, không tìm thấy ký hiệu hay mật ngữ nào. Tống Lương Thần mím môi, cho lá thư vào phong bì, đưa cho quản gia: "Gửi đi."
“Vâng.” Quản gia nhận lấy lá thư rồi rời đi.
Tống Lương Thần ngồi sau bàn giấy lâm vào trầm tư, đầu hắn nghĩ tới một trăm lẻ tám ý đồ xấu xa của Thẩm Mỹ Ảnh, nhưng tuyệt nhiên không có cái nào trong số đó là sự thật.
Trên đời sao có thể có người kỳ quái như vậy?
Ở hậu viện
Hoán Sa nhăn mặt nhìn chậu quần áo lớn trước mặt, tự thân Thế tử gia thay quần áo so với nữ nhân còn nhanh hơn, tiếc cái eo nhỏ của nàng gần như mệt lả rồi, vậy mà quần áo còn chưa giặt xong.
Đúng lúc đang định phàn nàn mấy câu thì có người từ phía sau bước tới. Hoán Sa nhanh chóng ngừng nói, ngồi xuống và bắt đầu giặt quần áo.
"Ngay ở đây, ngươi đi giúp Hoán Sa là được." Người dẫn đường nói với Thẩm Mỹ Ảnh: "Thế tử rất thích sạch sẽ, cho nên quần áo đều phải giặt thật kỹ."
“Được.” Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười gật đầu, đôi mắt mười phần hữu lễ nhìn người rời đi, sau đó quay lại.
Hoán Sa còn đang nghĩ đến kẻ xúi quẩy bị đưa đến giặt quần áo, quay đầu lại đã nhìn thấy Thẩm Mỹ Ảnh.
“Thế… Thế tử phi?”
Thẩm Mỹ Ảnh có chút ngoài ý muốn nhìn nha hoàn trước mặt, mang một chiếc ghế gỗ nhỏ tới ngồi xuống bên cạnh nàng ta, tò mò hỏi: “ Ngươi biết ta sao?”
Hoán Sa lắp bắp, nhìn mặt người bên cạnh, đột nhiên có chút đỏ mặt: "Họ... bọn họ có tiểu hoạ của người, khắp nơi đều xem."
"À?" Thẩm Mỹ Ảnh cười nói: "Xem ra họ đều rất tò mò về ta."
Quả thực rất tò mò, ai cũng muốn biết góa phụ thế nào mới có thể trèo cao đến Yến vương gia, thậm chí cho dù có thể trèo cao đối với Yến vương gia, đột nhiên còn gả nhầm cho Thế tử gia. Tiểu hoạ trong phủ là do bên Yến vương phủ đưa đến, nghe đâu còn có một bức chân dung được sử dụng trong lễ đính hôn.
Nhưng người thật này, thực sự so với tiểu hoạ đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, dù trên mặt có thêm một vết sẹo nhưng vì nụ cười của nàng rất dễ nhìn, nên vết sẹo trông không hề có chút nào hung dữ.
"Thế tử phi vì sao lại tới đây?" Hoán Sa thấp giọng hỏi.
Thẩm Mỹ Ảnh cầm quần áo trong chậu nhìn xem, sau đó quay người đi lấy nước: “Ta không còn Thế tử phi nữa, từ hôm nay trở đi, ta cũng giống như ngươi, một nha hoàn giặt quần áo, ngươi gọi ta là Mỹ Ảnh là được"
Hoán Sa chết lặng, ngơ ngác nhìn nàng.
Thẩm Mỹ Ảnh lấy xà phòng bồ kết, đổ nước vào chậu rồi bắt đầu giặt rất nhanh. Những bộ quần áo này so với y phục được cố tình rưới sốt dầu của Hứa gia thật chẳng là gì, còn dễ hơn ăn bánh.
Chờ đến khi Hoán Sa định thần lại, một nửa quần áo trước mặt đã biến mất.
Không còn tâm trạng giặt giũ nữa, Hoán Sa thì thầm bảo với Mỹ Ảnh đi vệ sinh rồi chạy thật nhanh ra ngoài.
"Thật không thể tin được! Thế tử phi đã biến thành nha hoàn giặt đồ!" Hoán Sa không khỏi hét lên khi lao vào phòng nô tài.
Một nhóm nha hoàn đang nghỉ ngơi quay lại nhìn nàng, trong phòng yên tĩnh một lát, sau đó mọi người kéo Hoán Sa vào rồi đóng cửa lại.
"Goá phụ đó thành nha hoàn sao? Chuyện gì đã xảy ra?"
"Không phải ngươi nói phải nhốt trong phòng củi ba ngày sao? Đây mới một ngày mà!"
"Ngươi đã gặp nàng ấy rồi?"
Hoán Sa hít một hơi, xua xua tay: "Các ngươi nói chậm thôi, ta đã gặp nàng rồi, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại nàng đang ở hậu viện!"