Đô đốc phủ.
Trình Bắc Vọng thử kéo mười tám cuộn vải đặt bên cạnh, tặc lưỡi nhìn Loan Đao nói: “Ngươi nói thứ đồ nặng như vậy, yếu đuối như nàng làm sao có thể kéo xa như vậy?”
Loan Đao lắc đầu: "Chủ tử, người ta làm sao mà kéo xa được vậy thuộc hạ không biết, nhưng Ngài đã làm người ngã xuống, đến giờ còn chưa tỉnh lại, đó là sự thật."
Trên mặt có chút bối rối, Trình Bắc Vọng nhẹ nhàng thở dài: "Loan Đao à, ngươi có thể cho chủ tử ngươi vài phần thể diện có được không? Chuyện này là ta làm sai, ta thừa nhận, nhưng hiện tại nàng bất tỉnh, có thể làm gì đây?"
Loan Đao nhìn người đang ngủ trên giường, nha hoàn vừa rồi đã thay cho nàng một bộ quần áo thoải mái, lau mặt rồi tạm thời đặt nàng vào trong viện chủ tử.
Với một cô nương xinh đẹp như vậy, hắn không tin chủ tử mình lại không có ý đồ khác.
"Người này hẳn là của Thế tử phủ." Loan Đao nói: "Nếu như còn chưa tỉnh lại, chủ tử để nàng ở đây cũng không tốt lắm, không bằng đưa nàng về đi."
“Làm sao ngươi biết nàng là người của Thế tử phủ?” Trình Bắc Vọng nhướng mày: “Nếu ở Thế tử phủ có một trang tuyệt sắc như thế này, ta làm sao có thể không biết?”
Loan Đao chỉ vào danh sách đặt bên cạnh: “Trên người nàng ấy mang theo những thứ này. Người dùng giấy đỏ in hoa mực nhũ vàng, không phải Phủ Thế Tử thì còn ở đâu?”
Trình Bắc Vọng vỗ vỗ đầu hắn: "Ngươi thật sự quá thông minh, ta đều không phát hiện ra. Đã là người của Thế tử phủ thì sẽ dễ dàng hơn, ta trực tiếp hỏi Lương Thần muốn người là được."
Xem đi, quả nhiên là có ý định xấu! Loan Đao không nhịn được nhắc nhở: "Chủ tử, hậu viện trong phủ Ngài di nương đã có đến mười tám vị rồi. Phu nhân nói nếu lại mang nữ nhân vào phủ, bà ấy và lão gia sẽ cùng nhau bỏ nhà đi."
"Ay ya.." Trình Bắc Vọng có chút phiền muộn ngồi xuống cạnh giường: "Nhưng người này đẹp hơn mười tám trước. Ta chỉ thích sưu tầm mỹ nhân thì có sao đâu? Họ cũng tự nguyện theo ta, ta thậm chí đuổi còn không đi."
Loan Đao cong môi: “Vậy Ngài nếu muốn người, cũng nên đợi vị cô nương này tỉnh lại, rồi hỏi xem người ta có nguyện ý hay không?”
“Có gì mà không nguyện ý?” Trình đại thiếu gia khẽ mỉm cười: “Có bao nhiêu cô nương đang xông vào cửa phủ đô đốc của ta kìa.”
Bất luận thân phận là gì, chỉ nói về ngoại hình, lông mày sắc sảo và đôi mắt tuấn tú, thân cao tám thước, mỗi lần ra ngoài đều bị không biết bao nhiêu thiếu nữ Yến quốc nhét khăn tay và túi hương, còn có người to gan nhét cả áo lót cho hắn, cũng không cần nói thêm nữa rồi. Chỉ cần là nữ nhân, có người nào mà Trình Bắc Vọng lại không có được đâu.
“Quyết định vậy đi.” Trình Bắc Vọng cười nói: “Ngươi đi thông báo cho Lương Thần, ta ở đây trông chừng nàng.”
Loan Đao mím môi, còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn thấy khuôn mặt cao hứng của chủ tử, hắn đành bỏ cuộc, quay người đi tìm ngựa.
Trình Bắc Vọng cúi đầu nhìn người đang nằm trước mặt, đang định tùy ý nói vài câu, chợt nhìn thấy những giọt nước trong suốt từ khóe mắt nàng rơi xuống, nhỏ giọt vào gối.
Giật mình, nụ cười trên mặt Trình Bắc Vọng biến mất, hắn tò mò nhìn về phía người nữ nhân này.
Thương tâm bao nhiêu mà đến trong mơ còn khóc?
Trên mặt nàng có một vết sẹo, cũng không biết là ai ác độc như vậy. Nhìn bộ trang phục của nàng, còn kéo theo thứ đồ nặng như vậy, ở Thế tử phủ sợ là bị người bắt nạt rồi.
Không phải Tống Lương Thần vừa thành thân sao? Chẳng lẽ tân phu nhân quá khắc nghiệt, đã khiến cho nha hoàn xinh đẹp bên cạnh hắn thành ra bộ dạng như thế này sao?
Hắn nói rồi, Giang Tâm Nguyệt nhìn không giống như người tốt, Lương Thần đến cuối là người mất trí rồi. Haiz, nếu thực sự không thể bảo vệ được nha hoàn này thì hắn tới cũng không phải không có khả năng.
Ngẩn ngơ ngắm nàng một lúc, Trình Bắc Vọng đi tìm thuốc mỡ, lau vết thương trên mặt cho nàng, rồi lấy lược chải lại tóc nàng một chút.
"Ta còn không biết nàng tên là gì, chờ khi tỉnh lại, nhất định phải nói cho ta nghe." Vừa lẩm bẩm vừa sắp xếp đồ đạc, Trình Bắc Vọng ngắm nhìn khuôn mặt của Mỹ Ảnh, càng nhìn càng thấy thích thú, cho dù có vết sẹo thì nó cũng không ảnh hưởng gì đến khuôn mặt hoàn mỹ mà hắn nhìn thấy ẩn dưới lớp sẹo kia.
Đang lúc hắn đang quan sát, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hét tức giận: "Trình Bắc Vọng, ngươi ra đây cho ta!"
Người ngồi cạnh giường tỉnh táo lại, vừa nhận ra mặt mình không biết làm sao đã rất gần với nữ nhân đang ngủ, nếu không phải vì tiếng gầm này, có lẽ hắn đã hôn lên vết sẹo trên mặt nàng.
Tống Lương Thần vừa bước vào nhà liền nhìn thấy cảnh tượng này, tức giận đến mức sải bước tới, túm lấy áo Trình Bắc Vọng, một quyền vào mặt hắn!
Trình Bắc Vọng nuốt ngụm bọt máu, không nói một lời đứng dậy, kéo Tống Lương Thần ra khỏi nhà, tại đình viện bắt đầu đánh nhau.
Loan Đao nhìn đã quen rồi, hai người này từ nhỏ đã đánh nhau, mở màn luôn là đánh nhau, ai đi khuyên đối phương sẽ bị đánh! Anh ta còn có thể lấy một chiếc ghế đẩu để ngồi và chờ xem kết quả.
Trình Bắc Vọng có xuất thân học võ, so với Tống Lương Thần, võ công tốt hơn một chút, nhưng hôm nay không biết Tống Lương Thần từ đâu đến mà nhiệt tình như vậy, thậm chí ngay cả lực đấm cũng không cần dùng, đánh hắn đau là được, còn cố đấm vào mặt hắn lần nữa.
Này thì không thể chịu đựng được nữa, ghen tị vì hắn đẹp hơn có phải vậy không? Trình Bắc Vọng dùng sức chống trả, một quyền đánh vào ngực Tống Lương Thần, khiến hắn lùi lại hai bước.
"Ngang nhau rồi, ngươi bị làm sao vậy?" Trình Bắc Vọng cau mày nhìn hắn: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi còn hỏi ta xảy ra chuyện gì?" Tống Lương Thần nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi mang người của ta về cợt nhả là có ý gì?"
“Người của ngươi?” Trình Bắc Vọng trong lòng trầm xuống: “Nàng là gì của ngươi?”
"Nàng..." Tống Lương Thần đen mặt, ôm ngực nghiến răng nghiến lợi.
Là gì cũng đều không phải rồi.
"Trắc phi? Ta còn chưa có nghe được tin ngươi muốn nạp phi, bất quá cũng chỉ là nha hoàn thông phòng mà thôi." Trình Bắc Vọng nói: "Ta không biết, ta chỉ là nhất thời mất bình tĩnh, trên đường không cẩn thận khiến nàng bị thương, cho nên mang về để đại phu xem một chút."
Hít sâu thở ra hồi lâu, Tống Lương Thần mới bình tĩnh lại, hỏi: "Bị thương ở đâu?"
“Chỉ là ngã thôi, không có gì nghiêm trọng, nhưng còn chưa tỉnh lại.” Trình Bắc Vọng liếc nhìn hắn: “Ngươi còn chưa trả lời ta, nàng ấy là ai?”
"Nha hoàn thông phòng thôi." Tống Lương Thần dời tầm mắt, xoay người đi vào trong phòng: " Ra ngoài mua đồ thì biến mất. Nếu như Loan Đao không tới tìm ta, ta đã bảo hữu quân đi tìm người. "
Vậy mà là sự thật... Trình Bắc Vọng có chút thất vọng, thở dài rồi đi vào: "Nếu quan trọng với ngươi đến thế, sao lại để người ra ngoài mua nhiều đồ như vậy?"
Tống Lương Thần phớt lờ hắn và bước tới nhìn Thẩm Mỹ Ảnh.
“Ai đã thay quần áo cho nàng?”
Trình Bắc Vọng cười nhẹ: “Ngươi đừng căng thẳng, là nha hoàn thay”.
“Còn quần áo và đồ vật trên người nàng ấy vốn có thì sao?” Tống Lương Thần hỏi.
Trình Bắc Vọng chỉ vào bàn bên cạnh, trên đó có một tờ danh sách, một ít quần áo cũ được gấp lại, còn có một phong bì không biết bên trong là gì.
Tống Lương Thần trong mắt hơi lóe lên, hắn đi tới, cầm phong thư cất vào trong ngực, sau đó nghiêm mặt nói: "Ta đưa nàng trở về, cũng đã muộn rồi, ngươi sớm đi nghỉ ngơi đi."
"Ừ." Trình Bắc Vọng gật đầu, nhìn Tống Lương Thần bế hắn lên. Gió đêm thổi qua, khiến quần áo của nàng bay tung, vạt váy lướt qua hắn, không lưu lại chút gì.
Sau khi tiễn người đi và đóng cửa lại, Loan Đao quay lại thì thấy chủ tử đang ngồi u sầu trong sân.
"Chuyện gì vậy?"
Trình Bắc Vọng buồn rầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, nói: “Chủ tử ngươi đã đánh mất thứ gì đó, cảm thấy đau lòng.”
"Ồ." Loan Đao mặt không biểu tình nói: "Nhưng sự thật là Ngài căn bản chưa từng có được."
Trình Bắc Vọng: "..."
Tống Lương Thần đi ra ngoài chuẩn bị lên ngựa, nhìn người trong ngực, cau mày hỏi Lâm Phong: "Có xe ngựa không?"
Lâm Phong lắc đầu: "Cần thuộc hạ về phủ mang cỗ xe đến không?”
"Thôi đi." Tống Lương Thần nói, "Dù sao cũng không xa, chúng ta đi bộ về."
Lâm Phong ngơ ngác.
Thẩm Mỹ Ảnh rất nhẹ, đến nỗi cảm giác như không có da thịt để ôm lấy, nên Tống Lương Thần căn bản không tốn nhiều sức lực. Khi bước đi, thỉnh thoảng lại nắn nắn vào cánh tay của nàng.
Hắn nhớ rõ đêm đại hôn, người này thân hình cân đối, nơi cần to thì to, nơi cần nhỏ lại nhỏ, trông cũng không nhẹ đến như vậy phải không? Kết quả bây giờ lại trông giống như một bộ xương.
Là bị hắn bỏ đói sao?
Nhắc mới nhớ, nàng cũng thật sự rất thảm, bị hắn dằn vặt như thế, vừa giặt giũ quần áo vừa đi lấy vải, thậm chí còn bị ngã đến hôn mê bất tỉnh, chờ lúc tỉnh lại, không biết có vừa khóc vừa nháo hay không?
Hắn đã sai người tra xét cụ thể quá trình ngày đại hôn, nếu là nàng làm thì chịu đựng tất cả những điều này đối với nàng cũng không tính là thiệt thòi. Nhưng... nếu không thì sao?
Tống Lương Thần lâm vào trầm mặc.
"Tử Khâm..." Người trong ngực hắn lẩm bẩm.
Hơi giật mình, hắn dừng lại một bước, cau mày. Tử Khâm là thứ gì?
“Chờ, chờ ta, Tử Khâm …” Mũi của Mỹ Ảnh đỏ bừng, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, thấm ướt lồng ngực hắn.
Tống Lương Thần vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Nàng ấy vậy mà lại biết khóc? Đang mơ thấy gì vậy?
"Chủ tử, chúng ta sắp đến rồi." Lâm Phong nhắc nhở hắn.
Tống Lương Thần định thần, bước nhanh về phía trước, quay lại chính viện và đặt nàng ở sảnh phụ.
Thẩm Mỹ Ảnh vẫn tiếp tục ngủ sau khi được đặt xuống, trái lại hắn đứng bên cạnh giường nàng, cau mày suy nghĩ hồi lâu.
“Ngày mai, hãy tìm bà mối từng làm mai mối ở Yến vương phủ cho ta.”
Lâm Phong nghe chủ tử nói, liếc nhìn sảnh phụ bên cạnh, gật đầu: "Vâng."
Ngủ một giấc dài, khi Thẩm Mỹ Ảnh tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng rõ. Giật mình, nàng vội đứng dậy định giặt quần áo nhưng nhận ra mình đang mặc một chiếc váy lụa dài.
Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Nàng không thể nhớ ra, chỉ nhớ là đang kéo vải về phủ Thế tử... Sau đó thì?
Gõ gõ đầu, nàng quyết định ra ngoài lấy nước tắm rửa trước rồi mới hỏi quản gia.
"Thẩm thị." Lâm Phong không biết từ lúc nào lại bay tới phía sau nàng: "Ngươi không cần đi giặt quần áo."
“À?” Thẩm Mỹ Ảnh quay đầu lại, tò mò nhìn hắn: “Vậy ta phải làm gì?”
Lâm Phong ánh mắt mười phần phức tạp, nói: "Chủ tử bảo ngươi đến chỗ Ngài, hiện đang ở chính viện chờ ngươi."
Thẩm Mỹ Ảnh: "..."
Đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao khi tỉnh dậy lại cảm thấy bầu không khí xung quanh có vẻ không ổn? Kiên trì đi về chủ viện, Thẩm Mỹ Ảnh ngoan ngoãn cúi chào Tống Lương Thần: "Nô tỳ xin thỉnh an Gia."